Hoắc Vũ Hạo không trực tiếp trả lời Chu Y mà bắt đầu phóng ra Thập niên Hồn Hoàn của mình, một tia ánh kim cũng xuất hiện trong đáy mắt. Ngay sau đó, Chu Y liền cảm giác được có một luồng sóng tinh thần xuất hiện trước mắt mình. Chu Y dĩ nhiên không giống Bối Bối và Đường Nhã, bà dù sao cũng là một cường giả Hồn Đế cấp sáu mươi, mặc dù vũ hồn của bà không phải thuộc tính tinh thần, nhưng tinh thần lực không thấp. Bà muốn thoát khỏi ảnh hưởng của Hoắc Vũ Hạo là dễ như trở bàn tay, dù sao đây chỉ là một kỹ năng đơn giản của một hồn sư cấp mười một. Nhưng lúc này, bà không bài xích, mà để mọi chuyện tự nhiên diễn ra. Vừa tiếp xúc với cổ lực lượng tinh thần này, hai đồng tử của Chu Y nháy mắt mở to. Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng xuất hiện, cũng như những lần trước, mọi thứ xung quanh lập tức hiện rõ trong đầu Chu Y, làm cho người ta có cảm giác bản thân giống như vừa đi ra khỏi một vùng đầy sương mù. Tất cả đều rõ ràng, rõ đến nỗi có thể miêu tả từng chi tiết nhỏ nằm trong góc khuất khó mà thấy được. Bạn đang đọc truyện tại