Bối Bối lắc đầu nói: - Nói ra lại làm mích lòng người khác. Với tính tình của Mã Tiểu Đào, dĩ nhiên cô sẽ lập tức vỗ ngực nói: - Đắc tội với ai? Sợ gì? Tiểu Đào tỷ đây "bảo kê" đệ. Bối Bối ra vẻ khó xử nói: - Vậy được rồi, Tiểu Đào tỷ, tỷ nhớ nói phải giữ lời, nhất định phải bảo vệ đệ. Mã Tiểu Đào có chút không kiên nhẫn nói: - Đàn ông con trai gì mà lắm lời như phụ nữ thế? Bối Bối nhoẻn miệng cười nói: - Chưa từng thử thịt heo ít nhất cũng đã thấy qua đường heo chạy. Hắn nói xong lập tức chạy về phòng mở cửa, nhanh như chớp phóng vào. Hóa ra nãy giờ cả nhóm đã đi đến sát bên phòng hắn. Mã Tiểu Đào nghe thấy câu nói kia khẽ lặng người một chút, sau đó quát ầm lên: - Bối Bối ngươi giỏi lắm, dám mắng bà đây là heo? Cô vừa nói vừa chạy về phía phòng của Bối Bối. Lăng Lạc Thần vội giữ cô lại, cô cố nén cười nói: - Đừng chạy, chạy là mắc mưu tên nhóc kia, hắn nói heo chạy, rất đúng... Mã Tiểu Đào quay lại thì thấy Lăng Lạc Thần cũng "vèo" một cái biến mất, không khỏi bật cười. Không khí căn thẳng của buổi họp ban nãy cũng theo tiếng cười ấy mà tan biến. Vương Ngôn từ trong phòng họp bước ra, tuy hắn không nói gì nhưng những gì vừa xảy ra hắn đều thấy rõ. Trong lòng hắn lại thầm khen ngợi Bối Bối, đứa nhỏ này đúng là có tố chất lãnh đạo trời sinh. Từ đó, hắn lại càng tin tưởng vào tương lai của đội dự bị. Bạn đang đọc truyện được lấy tại