Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 233: Tiến vào Bán kết (Hạ)

Trước Sau

break
Ở trận đấu vòng tám đội, học viện Sử Lai Khắc may mắn rút thăm được đội yếu nhất trong tám đội kia, mà đội đó lại trùng hợp là người quen cũ nữa. Học viện ấy không ai khác chính là học viện Chính Thiên từng mang đến biết bao phiền toái cho mấy người Hoắc Vũ Hạo.
Kết quả cuối cùng thế nào không cần nói cũng biết, đừng nói ngày xưa, hiện nay phía học viện Sử Lai Khắc đã có thêm Mã Tiểu Đào, Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần. Trận đấu diễn ra nhanh chóng gọn gàng, học viện Sử Lai Khắc vào tiếp vòng bán kết còn học viện Chính Thiên thì dọn đồ về nhà.
Cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái lần này có thể nói đã gần đến hồi kết.
Trong phòng, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đang minh tưởng tu luyện. Cả hai ngày càng sử dụng thành thạo Hạo Đông Lực, hiệu quả của nó và Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt mang đến càng lúc càng tăng cao.
Hạo Đông Lực dịu dàng di chuyển trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo, nó di chuyển theo lộ trình của Huyền Thiên Công vừa đủ một chu kỳ thì tiếp tục chảy sang cơ thể Vương Đông, mà dĩ nhiên là thông qua cánh tay trái kia rồi.
Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt bị Hạo Đông Lực kích thích nhất thời hấp thu mạnh mẽ, nó nhanh chóng hút hết mọi nguyên tố bên ngoài vào cơ thể Vương Đông, sau đó rót thẳng vào Hạo Đông Lực, rồi lại thông thả di chuyển trong cơ thể Vương Đông, nguồn năng lượng này di chuyển một vòng theo chu kỳ vận chuyển hồn lực trong cơ thể Vương Đông rồi đi ngược về cơ thể Hoắc Vũ Hạo.
Cả quá trình cứ như vậy lập đi lập lại, mà mỗi lần xong một chu kỳ, tu vi của hai người cũng sẽ tăng lên một ít.
Vì Vương Đông đã đột phá cấp 30 nên tổng hồn lực cao hơn Hoắc Vũ Hạo không ít, bởi vậy trong quá trình này, tu vi của hắn tăng lên nhanh hơn Hoắc Vũ Hạo. Hai người cũng cảm nhận được nếu mình tiếp tục tu luyện như thế này thì không đến hai năm nữa, bọn họ sẽ vượt qua Đái Hoa Bân về mặt tu vi.
Quá trình Hạo Đông Lực vận chuyển, cơ thể Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều tự động tỏa ra ánh sáng vàng kim nhàn nhạt, đây là kết quả sau khi bọn họ thử nghiệm dung hợp vũ hồn lần sau, lúc này cả hai càng thêm quen thuộc với Hạo Đông Lực, mà Hạo Đông Lực cũng như trở thành năng lượng có sẵn của hai người vậy.
"Rầm, rầm, rầm"
Bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa đánh thức Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đang trong trạng thái tu luyện.
Vương Đông có chút bực bội nói:
- Ai đấy, tự dưng đến làm phiền chúng tôi tu luyện.
Hoắc Vũ Hạo hít sâu một hơi rồi cùng Vương Đông thu lại hồn lực.
- Để ta đi xem.
Nói xong hắn liền nhảy xuống giường bước đến mở cửa phòng.
Người vừa gõ cửa ở bên ngoài chính là Vương Ngôn, khi hắn thấy Hoắc Vũ Hạo mở cửa cũng có chút giật mình, vì hắn thấy đôi mắt của Hoắc Vũ Hạo vô cùng thu hút, thậm chí còn phát ra chút ánh sáng màu vàng kim, làm một Hồn Vương như hắn mà vẫn cảm thấy có chút nhìn không thấu.
- Đã làm phiền các con tu luyện sao?
Vương Ngôn áy náy nói.
Hoắc Vũ Hạo vừa nhìn thấy hắn liền vội vàng tránh ra.
- Vương lão sư, vào phòng ngồi đi.
Vương Ngôn nói:
- Không cần, ta có chút chuyện, Vũ Hạo theo ta một chút đi.
Nói xong hắn liền xoay người đi.
Cả hai nói chuyện ở cửa phòng dĩ nhiên Vương Đông ở trong phòng cũng nghe được, không biết hắn đã nhảy xuống giường rồi ra đây lúc nào, hắn tò mò nói:
- Không biết Vương lão sư tìm ngươi làm gì nữa, ngươi sao không mau đi đi/
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ngươi không đi chung sao?
Vương Đông đáp:
- Ban nãy Vương lão sư cũng thấy ta ở đây nhưng ngài chỉ gọi mỗi mình ngươi rõ ràng không muốn ta đi cùng. Ngươi đi là được, ta vào phòng nghỉ ngơi một lát.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, khẽ mỉm cười, cả hai cùng tu luyện một thời gian dài, không những hiểu rõ đối phương mà còn rất ăn ý nữa. Đôi khi chỉ cần nhìn ánh mắt cũng biết người kia đã nghĩ gì.
Và đồng thời, bất kể Hoắc Vũ Hạo hay Vương Đông đều cảm nhận được trong lòng đối phương có một bí mật, nó là một khu vực cấm không cho bất cứ ai chạm vào.
Hoắc Vũ Hạo vẫy tay chào Vương Đông rồi bước theo Vương Ngôn đang đứng chờ hắn ở ngoài hành lang, sau đó cả hai cùng đi về phòng Vương Ngôn.
Cả hai vừa vào phòng, Vương Ngôn liền dẫn Hoắc Vũ Hạo đến trước bàn đọc sách, trầm giọng nói:
- Con xem đi.
Trên bàn đọc sách của Vương Ngôn lúc này có một thanh đao, trên thanh đao là những hoa văn cổ xưa, và một chiếc nhẫn đã bị gãy làm hai.
Chiếc nhẫn này Hoắc Vũ Hạo đã từng thấy, Vương Ngôn rất thường đeo nó, nó là Hồn Đạo Khí Trữ Vật của hắn. Có điều không hiểu sao lúc này lại bị hỏng, theo ánh mắt của một Hồn Đạo Sư như Hoắc Vũ Hạo thì trận pháp ở hạch tâm của chiếc nhẫn này đã hỏng. Còn chuôi đao kia, còn không phải thanh Phệ Linh Khắc Đao nằm ở vị trí 99 trong bảng xếp hạng đao khắc sao?
- Vương lão sư, đây là...
Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nói.
Vương Ngôn nói:
- Cái Hồn Đạo Khí Trữ Vật của ta chỉ có cấp bốn thôi. Nhưng ta không ngờ nó lại không chịu nổi thanh hung đao này. Lúc trước ta cũng cảm nhận được thanh đao đó không ngừng tấn công vào Trữ Vật của ta, sáng nay ta vừa thức dậy đã thấy chiếc nhẫn bị hỏng rồi. Thanh đao còn không ngừng tỏa ra hơi thở hung lệ, ta mới lấy tay quơ ngang cũng bị dòng khí âm hàn đó chui vào cơ thể, ta phải vận chuyển Hồn Lực một lúc lâu mới khu trừ được nó.
Hoắc Vũ Hạo nghe Vương Ngôn nói xong liền hiểu vì sao sắc mặt Vương Ngôn lại khó coi như vậy. Hồn Đạo Khí Trữ Vật cấp bốn giá cả cũng không thấp. Vậy mà tự dưng lại hỏng, không đau lòng mới là lạ. Có điều, thanh đao này đúng không hổ danh hung lệ của mình, ngay cả Trữ Vật cấp này cũng chịu không nổi.
- Vũ Hạo, lần trước con nói mình có cách chế phục nó, giờ con làm thử đi, nếu được thì con cứ giữ lấy. Có điều phải cẩn thận, lão sư hộ pháp cho cọn. Nếu cảm thấy có gì không ổn phải lập tức dừng lại.
Hồn Đạo Khí Trữ Vật cấp bốn đã là kiện Trữ Vật tốt nhất của Vương Ngôn rồi, vậy mà thanh Phệ Linh Đao này cũng xử lý được. Nếu không có gì cất giữ mà cứ mang khư khư nó bên mình cũng không phải là chuyện tốt. Rơi vào đường cùng hắn chỉ đành nhờ Hoắc Vũ Hạo thử xử lý thanh đao kia thôi.
- Dạ được, để con thử xem. Nguồn truyện:
break
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại

Báo lỗi chương