Hoắc Vũ Hạo vội vàng đuổi theo giữ chặt Vương Đông: - Ngươi làm sao thế Vương Đông? Ngay cả hắn từ nãy giờ cũng không cảm nhận được Vương Đông có gì bất thường, nên chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến hắn không biết phải làm sao. Hắn cũng như mọi người không hiểu tại sao Vương Đông lại như thế. Hắn chưa từng nghe thấy chuyện Vương Đông không thích sử dụng Hồn Đạo Khí, huống chi những lời Vương Ngôn lão sư nói hoàn toàn chính xác. Vương Đông dừng bước cúi đầu khẽ nói: - Vũ Hạo, ta không sao. Ta không hiểu tại sao tận đáy lòng mình hoàn toàn không muốn, một chút cũng không muốn sử dụng Hồn Đạo Khí. Mọi người vào đi, ta về tửu điếm đợi mọi người. Vương Đông thấy Hoắc Vũ Hạo còn muốn nói gì nữa, vội đưa tay ngăn cản: - Ngươi không cần khuyên ta nữa, ta không sao, chỉ là không muốn dùng Hồn Đạo Khí để tăng thực lực. Có lẽ sau này sẽ khác, nhưng tạm thời không phải là bây giờ. Những lời Vương lão sư nói ta cũng nghe thấy, bây giờ ta trở về tiếp tục suy nghĩ về nó. Hoắc Vũ Hạo cũng không khuyên nữa, hắn hiểu rõ tính của bạn mình, chuyện gì hắn đã quyết định thì rất khó thay đổi, tuy hắn không rõ lý do nhưng hắn cảm nhận được cảm xúc trong lòng Vương Đông, Vương Đông hiện giờ vô cùng kiên quyết. Hoắc Vũ Hạo nhìn Vương Đông đi khỏi rồi mới trở lại với mọi người: - Hắn không sao, chỉ là không thích sử dụng Hồn Đạo Khí thôi. Vương lão sư, chúng ta vào đi. Vương Ngôn gật đầu mỉm cười nói: - Không sao. Ban đầu ta còn nghĩ sẽ không có nhiều người chấp nhận nhưng cuối cùng có đến sáu người đồng ý ta đã rất hài lòng. Đi thôi, đấu giá sắp bắt đầu rồi. Hoắc Vũ Hạo nhìn từ bên ngoài cứ nghĩ đây là một phòng đấu giá rất nhỏ, vì kiến trúc bên ngoài nhìn không có vẻ gì quá lớn nhưng khi bước vào trong rồi mới thấy sự khác biệt giữa bên trong và bên ngoài. Bởi vì phòng đấu giá thật sự nằm dưới lòng đất chứ không phải phía trên, tòa nhà bên ngoài chỉ là lối vào của nó mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại