(*) tuyết gia là xì gà, ban nãy định để luôn nhưng về sau có chút không ổn nên thôi để theo tiếng Hán, câu thần chú ngày xưa giống bạn Áo Tư Tạp Đái Thược Hành nói: - Tình trạng của ta cũng không khác lắm. Lăng Lạc Thần gật đầu: - Khôi phục bình thường. Vương Ngôn nói: - Vậy thì tốt rồi. Lúc này hắn mới đưa mắt nhìn về phía bảy người Bối Bối. - Sau trận đấu tiên, khí thế của học viện Sử Lai Khắc chúng ta càng làm vinh quang của Sử Lai Khắc càng thêm rực rỡ. Hai ngày nay ta vừa đến quan sát các học viện khác chiến đấu, vừa nghe ngóng xem các học viện khác nghĩ gì về chúng ta. Cuối cùng thu được kết quả tốt lắm. Hiện giờ, trong mắt những học viện khác, học viện Sử Lai Khắc chúng ta vô cùng bí ẩn và mạnh mẽ, bọn họ không đoán được thực lực của học viện chúng ta đạt đến cấp độ nào. Và dĩ nhiên, Vũ Hạo là đối thượng bọn họ nhắc đến nhiều nhất. Ngày đó mặc dù Vũ Hạo không cố ý nhưng trong mắt bọn họ, Vũ Hạo là thủ lĩnh của đội dự thi lần này. Bối Bối mỉm cười nói: - Thực tế cũng đúng vậy mà. Hoắc Vũ Hạo đỏ mặt nói: - Đại sư huynh đừng có đùa đệ, đệ có thực lực ấy sao? Bối Bối nghiêm mặt nói: - Đây là thi đấu, tuy thực lực là quan trọng nhất nhưng không phải cái gì cũng đánh giá bằng thực lực. Trận đấu đầu tiên không phải đệ làm tốt lắm sao? Đệ có thể hỏi xem những người ở đây ai có thể làm tốt hơn đệ chứ? Huynh nghĩ, ba vị học trưởng cũng chưa chắc có thể một kích chiến thắng như thế. Bạn đang đọc truyện tại