Vẻ mặt Huyền lão có chút kỳ lạ, lão nhìn nhìn Hoắc Vũ Hạo một lát rồi mới quay sang nói với những người còn lại: - Các ngươi đứng yên ở đây đợi ta một lát. Nói xong lão liền bắt lấy Hoắc Vũ Hạo, một luồng ánh sáng lóe lên rồi hai người biến mất. Vương Đông thấy Hoắc Vũ Hạo bị Huyền lão mang đi có chút lo lắng hỏi: - Tiểu Đào học tỷ, vừa xảy ra chuyện gì thế? Mã Tiểu Đào tức giận nói: - Đệ hỏi ta ta hỏi ai? Phải đợi Hoắc Vũ Hạo về mới biết rốt cuộc ban nãy hắn đã làm cái gì? Mấy người bên đội Đái Thược Hành lúc này đều vây quanh Lăng Lạc Thần, lớp băng cứng trên người Lăng Lạc Thần đang dần tan đi, một lát sau rốt cuộc nó cũng hòa tan hết nhưng lúc này sắc mặt nàng tái nhợt, cả người đứng không vững suýt chút té ngã. Tiêu Tiêu đứng bên cạnh thấy thế liền đưa tay đỡ lấy nàng, khi vừa chạm vào, cô bé có cảm giác như mình vừa chạm vào một khối hàn băng vậy. Lăng Lạc Thần cũng không còn là một người lạnh lùng như mọi ngày nữa mà lúc này vẻ mặt của nàng đầy sự hoảng sợ. Bản thân nàng cũng không biết rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vừa nãy, cái liếc mắt sau cùng của con bọ cạp kia khiến hồn lực trong người nàng dường như đông cứng lại, đây là lần đầu tiên xuất hiện một tình huống mà nàng biết mình không thể làm gì để thay đổi được. Cho dù là Phong Hào Đấu La cũng không thể nào chỉ cần liếc mắt một cái mà nàng đã mất đi lực chiến đấu. Huyền lão cũng không dẫn Hoắc Vũ Hạo đi đâu xa, cả hai chỉ đến một góc trong của khu vực sát hạch. Vừa đến đây, Huyền lão liền vội vàng hỏi: - Chuyện vừa rồi là thế nào? Nói rõ ràng tỉ tỉ một chút. Khi Hoắc Vũ Hạo biến thành Băng Bích Đế Hoàng Hạt, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu lão là Hoắc Vũ Hạo chính là một hồn thú, hoặc nói đúng hơn là một hồn thú trùng tu thành nhân loại. Khi hồn thú đạt tu vi mười vạn năm sẽ có thể lựa chọn trùng tu thành người, nhưng đây là con đường vô cùng gian nan, bởi vì bọn chúng sẽ phải trải qua một giai đoạn thực lực bản thân bị suy yếu mà khí tức hồn thú trên người cũng chưa biến mất hoàn toàn nữa. Một khi bị hồn sư cường đại phát hiện thì chỉ có con đường chết, hơn nữa còn sẽ bị biến thành Hồn Hoàn và Hồn Cốt cho Hồn Sư. Chỉ khi nào tu vi đạt trên bảy Hồn Hoàn mới có thể che dấu được hoàn toàn khí tức hồn thú trên người mình, đồng thời cũng trở thành một nhân loại thật sự. Quá trình này tuy nói đơn giản nhưng nào phải dễ dàng. Nếu không làm sao lại có rất ít hồn thú lựa chọn nó chứ? Và dĩ nhiên, Băng Đế có thực lực cường đại như vậy sẽ không bao giờ đem tính mạng của mình ra đánh cược. Huyền lão vì quá bất ngờ trước chuyện vừa xảy ra nên lão lại một lần nữa kiểm tra cơ thể Hoắc Vũ Hạo, nhưng rất nhanh sau đó trong lòng lão đã có câu trả lời, Hoắc Vũ Hạo không thể nào là hồn thú, Vũ Hồn Song Sinh của hắn là một bằng chứng thuyết phục nhất. Một hồn thú trùng sinh chỉ có thể có vũ hồn là hình thái nguyên thủy của nó, căn bản không thể xuất hiện vũ hồn thứ hai được. Hơn nữa trên người Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không có chút khí tức của hồn thú, đây cũng là một bằng chứng tuyệt đối xác nhận hắn là con người bình thường. Với tu vi của Huyền lão, bất cứ thủ thuật che mắt dù cao minh đến mức nào cũng không thể qua mắt được lão. Lão tin vào khả năng của mình nhưng hiện giờ, thật lòng lão rất tò mò. Lão rất hiếu kỳ lý do tại sao chỉ trong nháy mắt mà Lăng Lạc Thần đã bị đông cứng lại và mất đi năng lực chiến đấu? Thật sự Hoắc Vũ Hạo đã làm những gì? Đây không thể nào chỉ với một kỹ năng tạo ảo giác có thể làm ra được. Hoắc Vũ Hạo rành rọt nói: - Ban nãy Tiểu Đào học tỷ bảo đệ tử phóng thích Vũ Hồn Cực Hạn ra để áp chế Lăng Lạc Thần học tỷ. Đệ tử nghĩ là tu vi của đệ tử và Lăng Lạc Thần học tỷ chênh lệch quá lớn, nếu chỉ phóng thích vũ hồn đơn giản như vậy chỉ sợ không đủ để áp chế nên đã dùng đến kỹ năng Mô Phỏng. Đệ tử biến mình thành hình thái của Vũ Hồn Cực Hạn, sau đó còn biến đổi thuộc tính sao cho giống với nó nữa. Cuối cùng mới thả khí tức cực hạn ra ngoài. Còn Lăng Lạc Thần đã xảy ra chuyện gì và tại sao lại như thế thì thật lòng đệ tử không biết. Hắn đúng là không biết, vì khi đó, Băng Bích Đế Hoàng Hạt liếc nhìn Lăng Lạc Thần, tinh thần hắn cũng cảm thấy có chút hoảng sợ, vì thực tế, cái liếc nhìn đó đúng là của Băng Đế. Huyền lão gãi đầu, chau mày: - Vũ Hồn Cực Hạn... Vũ Hồn Cực Hạn... A!!! Ta hiểu rồi... Băng??? Các ngươi đều là thuộc tính băng, rõ ràng là áp chế, áp chế tuyệt đối. Vũ hồn của ngươi cũng quá là bá đạo. Tốt, tốt lắm. Ha ha ha ha. Ta hiểu rồi, đi thôi. Huyền lão đã đoán đúng đại khái tình huống vừa rồi. Áp chế tuyệt đối! Mấu chốt của vấn đề chính là thuộc tính, Vũ Hồn của Hoắc Vũ Hạo và Lăng Lạc Thần đều có thuộc tính băng, nhưng của Hoắc Vũ Hạo là băng cực hạn, bấy nhiêu đã đủ để chiếm ưu thế tuyệt đối rồi. Hơn nữa đối tượng hắn Mô Phỏng lại là Băng Bích Đế Hoàng Hạt, ưu thế đã chiếm ở trên lại tiếp tục được phát huy tối đa. Ở vùng Cực Bắc, đúng là Tam Đại Thiên Vương đều là những hồn thú có thuộc tính băng tuyết siêu lạnh giá nhưng người am hiểu nhất về khoảng hạ thấp nhiệt độ không phải là Tuyết Đế thực lực mạnh nhất mà là Băng Đế, Tuyết Đế chủ yếu khống chế năng lượng của tuyết, còn Băng Bích Đế Hoàng Hạt mới nắm giữ năng lượng băng chí hàn. Hiện nay xét trên đại lục, có thể gọi nó là Băng Tổ cũng không sai. Xét về tu vi, dĩ nhiên Hoắc Vũ Hạo làm sao bằng Lăng Lạc Thần được, nhưng năng lượng Lăng Lạc Thần sử dụng là băng mà trời xui đất khiến thế nào đối tượng Hoắc Vũ Hạo mô phỏng lại là Băng Bích Đế Hoàng Hạt. Băng Đế là một Hồn Hoàn trí tuệ, lúc nào nó cũng ở trong Tinh Thần Hải quan sát hành động của Hoắc Vũ Hạo, nên khi Hoắc Vũ Hạo Mô Phỏng khí tức của nó, nó liền thoáng cảm nhận được chút địch ý từ một thứ có cùng thuộc tính với mình. Cái liếc mắt kia nó cũng không phải dành cho Lăng Lạc Thần mà là nguyên bố Băng quanh cơ thể nàng. Trước mặt Băng Bích Đế Hoàng Hạt, trừ khi có một người có khả năng khống chế băng hơn hẳn nó, nếu không tất cả nguyên tố băng đều được nó nắm trong lòng bàn tay, muốn dùng thế nào cũng được. Đây cũng vì tu vi của Hoắc Vũ Hạo quá yếu, nếu tu vi của hắn ngang ngửa Lăng Lạc Thần thì chỉ cần Băng Bích Đế Hoàng Hạt đồng ý, hắn sẽ có khả năng khống chế nguyên tố băng khủng bố đó. Vậy thì chỉ cần Lăng Lạc Thần dám dùng đến nguyên tố băng thì Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn có thể sử dụng nó quay ngược lại đoạt lấy sinh mạng của nàng. Đây là một trong những điểm khủng bố của Băng Tổ - Băng Bích Đế Hoàng Hạt. Băng Đế với tu vi bốn mươi vạn năm hiện giờ, chỉ cần nó có lại bản thể thì trên đại lục này hiếm ai là đối thủ của nó được. Huyền lão vỗ vai Hoắc Vũ Hạo nói: - Là ta hiểu biết thấp kém không nên làm gián đoạn trận đấu của các ngươi. Sau đó lão một tay đỡ Hoắc Vũ Hạo nháy mắt lại trở về trước mặt mấy người Mã Tiểu Đào. - Tiếp tục đi, Lăng Lạc Thần không phải đấu tiếp nữa. Nói xong Huyền lão lại bay lên lần trời, một lần nữa ở trên không trung quan sát cuộc chiến. Hai bên đều không hiểu vừa xảy ra chuyện gì, những đệ tử dự bị còn có chút khó hiểu nhưng những đệ tử nội viện đã quá quen với phong cách của Huyền lão rồi nên hoàn toàn không có thắc mắc gì. Tuy bình thường Huyền lão điên điên khùng khùng nhưng trước giờ luôn phán xét mọi chuyện công bằng, nếu cho Lăng Lạc Thần ra ngoài nhất định có lý do của mình. Trong lòng Mã Tiểu Đào đã đại khái đoán được vài phần, trong số những đệ tử nội viện ở đây chỉ có nàng biết Hoắc Vũ Hạo có Vũ Hồn Cực Hạn. Bất quá nàng không ngờ Vũ Hồn Cực Hạn lại mạnh mẽ đến thế. Hiện giờ nàng chỉ có thể chiến thắng trận đấu này trước rồi thắc mắc gì tính sau. Mã Tiểu Đào hét lớn một tiếng, lần thứ hai là người xung phong về trước, lần này khoảng cách đôi bên đã không còn quá xa nữa. Hoắc Vũ Hạo tiếp tục phát động kỹ năng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng, mặc dù ban nãy hắn dùng kỹ năng Mô Phỏng đã tiêu hao một lượng hồn lực đáng kể nhưng may mà hắn đánh bậy đánh bạ nhờ luồng hồn lực Huyền lão truyền vào kiểm tra cơ thể mới thuận lợi đột phá lên cấp 27, cho nên hồn lực của hắn lại một lần nữa khôi phục trạng thái đỉnh cao. Lúc này vũ hồn Thải Hồng Long của Công Dương Mặc lại một lần nữa thể hiện ra tác dụng phụ trợ khủng bố của mình, hồn kỹ phụ trợ của Diêu Hạo Hiên đã bắt đầu suy yếu, thế mà hai hồn kỹ của hắn vẫn còn tiếp tục được duy trì. Đây chính là điểm khác biệt giữa các loại vũ hồn cũng biểu hiện của sự chênh lệch tu vi. Có điều Hồn Kỹ vừa rồi chỉ từ Hồn Hoàn trăm năm nên cũng không tiêu hao bao nhiêu hồn lực, Diêu Hạo Hiên lại một lần nữa sử dụng lại kỹ năng đó, lúc này hai bên rốt cuộc cũng va chạm chính diện. Người ra tay đầu tiên là Trần Tử Phong đang đi bên cạnh Đái Thược Hành, từ đầu đến giờ hắn vẫn liên tục đi bên cạnh Đái Thược Hành và hoàn toàn chưa phóng xuất ra vũ hồn của mình, mãi đến khi hắn ra tay, vũ hồn của hắn mới xuất hiện. Một luồng ánh sáng đỏ sậm đột nhiên xuất hiện từ người Trần Tử Phong, tuy nhiên thuộc tính của nó không phải là "Hỏa" giống Mã Tiểu Đào, mà là một màu đỏ thuần túy của máu. Khi quầng sáng màu đỏ này xuất hiện, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên cảm thấy cả người Trần Tử Phong toát ra một mùi tanh nồng nặc của máu huyết. Trần Tử Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, khí thế từ người hắn nháy mắt tăng lên vùn vụt, đôi mắt của hắn cũng đã biến thành màu đỏ, một luồng sát khí khủng bố như muốn tàn sát hết thảy mọi thứ xung quanh từ từ xuất hiện. Hắn giơ tay phải lên cao, hai ngón tay chỉ về trước nhất thời bắn ra một tia sáng màu đỏ sậm, sau đó quầng sáng màu đỏ trên người hắn dưới sự dẫn dắt của luồng ánh sáng vừa xuất hiện mà cả hai liền dung hợp vào nhau. Bạn đang đọc truyện tại