Phải, Mã Tiểu Đào đã đến, nàng đang trên đường bay đến thì thấy tín hiệu cầu cứu của Hoắc Vũ Hạo nên nàng lập tức tăng tốc bay về phía cửa bắc thành Sử Lai Khắc. Với tốc độ kinh khủng của nàng, nháy mắt đã đến, vừa kịp cứu Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông một mạng. Tuy rằng kẻ địch có đến sáu người nhưng dĩ nhiên Mã Tiểu Đào chẳng chút sợ hãi. Nàng là một cô gái nhưng theo một cách nào đó, tính tình của nàng chẳng khác nào các đại tướng quân chinh chiến sa trường. Bối Bối đỡ lấy Hoắc Vũ Hạo, còn Giang Nam Nam thì đỡ lấy Vương Đông. Hoắc Vũ Hạo có chút giật mình khi thấy dưới chân đệ nhất mỹ nữ ngoại viện Giang Nam Nam cũng có bốn Hồn Hoàn. Xem ra tu vi của nàng không hề kém Bối Bối và Từ Tam Thạch, khó trách nàng cũng là một đệ tử hạch tâm. - Tiểu sư đệ, các đệ có sao không? Bối Bối trầm giọng hỏi. Lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo thấy ánh mắt đại sư huynh đầy sát khí thế này, rõ ràng huynh ấy đã tức giận thật sự rồi. Vừa rồi lúc bọn họ rơi xuống nếu không có Mã Tiểu Đào đến kịp đỡ lấy chỉ sợ bọn họ không chết cũng trọng thương. - Đại sư huynh, bọn đệ không sao, có điều hồn lực bị tiêu hao gần cạn kiệt thôi. Hoắc Vũ Hạo nhỏ giọng đáp. Bối Bối gật đầu, nhẹ nhàng đặt hắn xuống mặt đất, Giang Nam Nam ở bên cạnh cũng đặt Vương Đông xuống. Sáu tên kia đã tụ hội lại với nhau, vị Hồn Đế bị Hoàng Kim Lộ đánh trúng mãi tới lúc này ánh sáng màu ánh kim trên người hắn mới dần tiêu tán, nhưng quần áo thì rách nát thảm thương, sắc mặc cũng cực kỳ khó coi. Chỉ vì chống đỡ một chiêu Hoàng Kim Lộ mà hắn phải tiêu hao đến ba phần hồn lực, ba phần hồn lực của một vị Hồn Đế a! Đối thủ của hắn chỉ là hai tên Đại Hồn Sư và Hồn Tôn vậy mà còn khiến hắn chật vật như thế này, làm sao hắn không giận được? Nhưng bên dưới cơn giận dữ ấy, là một sự sợ hãi, đúng, là sợ hãi. Quả nhiên không hổ danh đệ tử hạch tâm của học viện Sử Lai Khắc a! Chỉ cần một Hồn Tôn và một Đại Hồn Sư cũng có thể chạy thoát khỏi sự truy đuổi của năm Hồn Vương và một Hồn Đế. Chuyện này đồn ra ngoài có ai dám tin? Có điều, cái ánh sáng màu vàng ban nãy chắc hẳn là một Vũ Hồn dung hợp kỹ. Mặc dù hắn vô cùng giận dữ nhưng trong lòng hắn hoàn toàn không có ý tiếp tục mà bắt đầu chuẩn bị rút lui. Mặc dù đám người Mã Tiểu Đào trước mặt không có vẻ gì là đối thủ của bọn họ nhưng tất cả bọn chúng đều là đệ tử của học viện Sử Lai Khắc a, muốn ngay lập tức bắt bọn chúng đi là chuyện không thể, huống chi ở đây rất gần học viện Sử Lai Khắc, chẳng may trong đó có một hồn sư cao cấp đi ra thì... Nghĩ đến đây, vị Hồn Đế này lập tức vung tay phải lên ra hiệu rồi cả bọn quay đầu bỏ chạy. - Còn muốn chạy? Bà mà cho bọn mày bỏ chạy thì bà đây không còn là Hỏa Diễm Cuồng Ma - Mã Tiểu Đào nữa. Nhìn thấy đối phương xoay người bỏ chạy, Mã Tiểu Đào nhất thời nổi giận hét to, bọn này gan thật, ít nhất trong vòng trăm năm nay chưa có ai dám chặn giết đệ tử học viện Sử Lai Khắc ở ngay ngoại ô thành Sử Lai Khắc thế này cả. Là một đệ tử nội viện, nàng đối với học viên vô cùng tôn sùng, huống chi nàng đến đây là muốn nhờ Hoắc Vũ Hạo giúp đỡ, cho nên thấy có thể giúp đệ ấy trả thù dĩ nhiên nàng sẽ dốc hết sức mà ra tay. Mã Tiểu Đào hét lớn: - Từ Tam Thạch, ngươi ở lại bảo vệ hai học đệ, Bối Bối, Giang Nam Nam, hai ngươi một trái một phải chặn đường bọn họ nhanh lên. Các ngươi để bọn chúng chạy thoát thì đợi ta tìm các ngươi hỏi tội. Vừa nói, sáu Hồn Hoàn đỏ rực đang lượn lờ bên trong ngọn lửa màu đỏ chợt bừng sáng, trong đó hai cái thứ hai và thứ ba là rực rỡ nhất. Sau đó, ngọn lửa màu đỏ xung quanh nàng như phun trào từ miệng giếng, ào ào bùng cháy. Sau đó, hai cánh chuyển động, cơ thể nàng bay về phía đối thủ nhanh như tên bắn. Bộ dạng này của nàng rõ ràng là muốn lấy một đấu sáu a! Dũng mãnh sao? Ừ đúng! Nhưng cái này cũng phải cần có thực lực nữa. Cùng là cường giả bậc Hồn Đế, nhưng xem sáu Hồn Hoàn của Mã Tiểu Đào kìa, hai vàng, hai tím, hai đen. Đây là cấp bậc Hồn Hoàn đạt tiêu chuẩn nhất. Đa số Hồn Đế thực lực tương đối mạnh trong học viện cũng chỉ là ba vàng, hai tím, một đen mà thôi, làm sao so được với đệ tử nội viện như Mã Tiểu Đào được. Tốc độ của sáu người kia đúng là rất nhanh, nhưng lúc này Mã Tiểu Đào đồng thời thi triển Hồn Kỹ thứ hai là "Dục Hỏa Phượng Hoàng" lẫn Hồn Kỹ thứ ba "Phượng Dực Thiên Tường" nên tốc độ vượt xa bọn họ. Hơn nữa vì muốn có thể chắc chắn chặn được đối thủ nên Mã Tiểu Đào còn phát động thêm một Hồn Kỹ, à không, nói chính xác là hai Hồn Kỹ, nhưng lại không phải là kỹ năng từ Hồn Hoàn. Chỉ thấy hai chân Mã Tiểu Đào đồng thời phát sáng, từng luồng ánh sáng màu đỏ ánh kim chuyển động quanh đôi chân ấy, ngay sau đó, một ngọn lửa bùng cháy từ hai lòng bàn chân của nàng (M2: Giống Na Tra quá) Bởi vì tốc độ của nàng tăng lên trong một thời gian ngắn nên từng bước di chuyển của Mã Tiểu Đào đều phát ra những tiếng xé gió thật to. Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông mặc dù bị thoát lực nhưng tinh thần cũng vô cùng tỉnh táo, cả hai thấy một màn này không khỏi mở to hai mắt đầy kinh ngạc. Bọn hắn đương nhiên biết thực lực của đệ tử nội viện ai cũng vô cùng mạnh mẽ, nhưng lần này tận mắt trông thấy Mã Tiểu Đào chiến đấu bọn họ mới thật sự hiểu rõ hai chữ "mạnh mẽ" đó đạt đến trình độ nào. Chỉ vì truy đuổi kẻ địch mà có thể đồng thời sử dụng bốn kỹ năng? Lúc này tốc độ của Mã Tiểu Đào đã không thể nào diễn tả bằng những từ ngữ bình thường được nữa, và bọn hắn cũng không sao tưởng tượng ra nổi. Chỉ sợ Hồn Sư có bảy, tám Hồn Hoàn cũng chưa chắc so bằng được. Hơn nữa hai cái Hồn Kỹ nàng sử dụng sau cùng chắc là từ Hồn Cốt, nói cách khác, Mã Tiểu Đào có hai khối Hồn Cốt ở hai bên chân. Mà hai khối Hồn Cốt này còn y hệt nhau nữa chứ. Mã Tiểu Đào bay đi như một viên đạn, phụ họa cho nàng là những tiếng xé gió kia, mà từ lúc Mã Tiểu Đào sử dụng xong bốn Hồn Kỹ đuổi theo bọn chúng đến lúc tiếp cận cũng chỉ khoảng hai ba giây thôi. Cho nên lúc nàng đuổi kịp đến, đối phương còn chưa nhận ra nữa, có thể nói là không kịp trở tay. Mục tiêu của Mã Tiểu Đào cũng chính là vị Hồn Đế sử dụng thanh đao kia, căn bản này vừa bay đến liền nhắm thẳng vào hắn. Hồn Đế dĩ nhiên sẽ nhạy cảm hơn Hồn Vương rồi, khi hắn cảm thấy có chuyện gì đó không đúng và quay đầu lại nhìn thì Mã Tiểu Đào đã đến bên trước mặt hắn. Khi đối mặt với nguy cơ ảnh hưởng đến tính mạng của mình thì bất cứ ai đều theo quán tính là tự bảo vệ mình, vị Hồn Đế này cũng không ngoại lệ. Hắn đem hoàn bộ hồn lực bao phủ cơ thể, đồng thời lách người sang một bên tránh Mã Tiểu Đào. Hắn căn bản không có gan đón đỡ cô gái đang bừng bừng khí thế kia. Mà hắn có trốn cũng chẳng sao, Mã Tiểu Đào lập tức chuyển mục tiêu vào năm tên Hồn Vương ngay bên cạnh. Rầm. Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông chỉ kịp nhìn thấy Mã Tiểu Đào đánh thẳng vào đội ngũ kia, sau đó từ nơi đó liền vang lên một tiếng nổ khủng khiếp, một cột lửa rực rỡ từ nơi đó phát ra bay thẳng lên trời, mơ hồ còn nghe thấy có tiếng phượng ngâm nữa, thậm chí ảo ảnh Hỏa Diễm Phượng Hoàng cũng xuất hiện xoay quanh cột lửa ấy một vòng. Sau đó có bốn bóng người đồng thời té ngã về bốn hướng khác nhau, sau khi cột lửa ấy biến mất thì sáu tên đang chạy chỉ còn lại bốn thôi. Hoắc Vũ Hạo nuốt nước miếng, lẩm bẩm: - Vương Đông, giờ ta không thể hiểu nổi tại sao lúc trước chúng ta có thể chạy thoát khỏi tay vị tỷ tỷ này nữa... Vương Đông bên cạnh còn sững sờ hơn cả hắn, hoàn toàn không thể lên tiếng trả lời. Từ Tạm Thạch có nhiệm vụ bảo vệ bọn họ nghe thấy thế liền gượng cười nói: - Đấy là vì Tiểu Đào học tỷ còn phải áp chế Tà Hỏa trong cơ thể mình, bình thường ít khi nào tỷ ấy có thể dùng toàn lực lắm. Hôm nay chắc vì tỷ ấy thực sự tức giận nên mới dùng hết thực lực thế này. Các ngươi nghĩ xem, Tiểu Đào học tỷ là con gái mà tại sao lại có biệt hiệu là Hỏa Diễm Cuồng Ma chứ?... Trong chốc lát bọn họ trò chuyện thì Mã Tiểu Đào lại xuất hiện. Bốn Hồn Kỹ của nàng không phải chỉ có tác dụng tăng tốc mà còn có thể nâng cao thực lực của nàng đến cực hạn, một kích vừa rồi có thể tương đương với Hồn Sư bậc Hồn Thánh thi triển Hồn Kỹ. Bản thân là đệ tử nội viện của học viện Sử Lai Khắc, nàng không chỉ mạnh mà khả năng thao tác Hồn Kỹ cũng vô cùng nhuần nhuyễn. Trong học viện Sử Lai Khắc có một số phương pháp đặc biệt hướng dẫn thao tác sử dụng Hồn Kỹ, nhưng đấy chỉ lưu truyền nội bộ mà không bao giờ để lộ ra bên ngoài. Chỉ khi nào đệ tử nội viện thỏa thuận cam kết giữ bí mật mới được phép học tập. Trong bốn gã còn sống sót vẫn còn cả vị cường giả Hồn Đế kia, tuy nhiên xung quanh mỗi người đều bị một tầng lửa màu đỏ sậm bao phủ, tất cả đều nằm im bất động dưới mặt đất, có vẻ là do ảnh hưởng của một kích vừa rồi. Mã Tiểu Đào cũng không tiếp tục công kích, một kích vừa rồi đã tiêu hao không ít hồn lực của nàng. Nàng ngẩn đầu lên, hai cánh Phượng Hoàng sau lưng nương theo cử động của nàng mà mở rộng ra. Nàng đột nhiên lơ lửng giữa bầu trời hít sâu một hơi, nhất thời có thể trông thấy một cách rõ ràng, từ đôi cánh kia, từng điểm ánh sáng nhỏ li ti li ti hội tụ về phía nàng. Không ngờ ngay cả trong chiến đầu nàng vẫn có thể khôi phục hồn lực. Mà lúc này Bối Bối và Giang Nam Nam mới đuổi đến kịp, hai người đồng thời đều chọn một gã Hồn Vương mà ra tay. Tu vi càng cao, khả năng khôi phục càng nhanh, gương mặt gã Hồn Đế trong phe địch đã đầy vẻ hoảng sợ. Đây còn là người sao? Chỉ một Hồn Đế thôi đã có thể đấu lại sáu người bọn họ. Ngọn lửa kia nóng một cách khủng khiếp, nó còn bao phủ quanh cơ thể thì còn làm cả người hắn và hồn lực muốn cháy bùng lên, mà hiện giờ hắn không còn chút ý chí chiến đấu nào nữa. Hắn không dám có chút chần chờ, sau khi quyết định liền lập tức xoay người bỏ chạy. Giờ phút này hắn hoàn toàn không còn nhớ đến đồng đội của mình nữa, hắn biết những người trong học viện Sử Lai Khắc rất mạnh nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này. Chỉ một Hồn Đế bọn hắn đã không đánh lại rồi. Đôi mắt Mã Tiểu Đào lúc này đã lóe lên tia lửa đỏ, khi nàng thấy gã Hồn Đế kia bỏ chạy, khóe miệng liền nở một nụ cười. Hai cánh sau lưng lập tức chuyển động, cả người cũng di chuyển, tuy nhiên không phải đuổi theo tên Hồn Đế mà quay sang giúp Bối Bối và Giang Nam Nam đối phó hai tên Hồn Vương còn lại. Nháy mắt nàng đã xoay người chuẩn bị ra tay mới một trong hai gã Hồn Vương đó. Vị Hồn Vương kia bị hành động bất ngờ này của nàng làm giật mình, sau đó liều lĩnh muốn thi triển Hồn Kỹ của mình ngăn lại. Nhưng ngọn lửa trên đôi cánh sau lưng Mã Tiểu Đào cũng lụi tắt ngay lúc này, nháy mắt sau khi nó biến mất, một luồng ánh sáng màu đỏ rực như từ trên bầu trời rọi thẳng xuống người tên Hồn Vương kia, sau đó lại tiếp tục biến mất không còn dấu vết, tên Hồn Vương bị luồng ánh sáng kia chiếu vào khiến Hồn Kỹ hắn vừa mới thi triển ra nhất thời đông đặc lại. Mà từ nãy giờ Mã Tiểu Đào cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, cả người nàng nhẹ nhàng uyển chuyển bay lên bầu trời, ngay sau đó vang lên một tiếng phượng ngâm, không ngờ từ trên người nàng xuất hiện vô số lông chim cực kỳ mỹ lệ và chói mắt, tiếp theo cả người nàng được một tầng ánh sáng bao phủ, rồi nàng lại bay nhanh về phía trước đuổi theo tên Hồn Đế đang bỏ chạy bỏ lại một luồng sáng màu đỏ kéo dài sau lưng. Trong số sáu Hồn Hoàn của Mã Tiểu Đào, rốt cuộc một Hồn Hoàn màu đen trong số đó cũng nhấp nháy lóe sáng. Ánh sáng màu đỏ ánh kim lại nhanh chóng cắn nuốt hết thảy. Mà tên Hồn Đế kia cũng không khá hơn đồng bọn của mình là bao. Khi hắn đối mặt với Mã Tiểu Đào một chút khả năng chống cự cũng không có. Mặt khác, bên cạnh đó, Bối Bối và Giang Nam Nam cũng không khiến Mã Tiểu Đào thất vọng. Hồn Tôn đấu với Hồn Vương, trong tình huống bình thường chắc sẽ bị áp chế. Nhưng đám người Bối Bối là ai? Bọn họ đều là đệ tử hạch tâm của học viện Sử Lai Khắc. Cho dù khi đối phương còn đầy đủ thực lực vẫn có thể một đấu một mà khó đoán trước được kết quả. Huống chi bây giờ hai tên Hồn Vương kia đã bị một kích của Mã Tiểu Đào đánh cho xấc bấc xang bang rồi. Bối Bối là cao thủ hệ Cường Công, còn Giang Nam Nam lại là cao thủ hệ Mẫn Công, kết quả không cần nói cũng biết. Khi Mã Tiểu Đào chấm dứt trận chiến thì hai tên Hồn Vương kia, một tên bị sét đánh cháy thành tro bụi, người còn lại bị Giang Nam Nam đá một cước bay lên mấy chục thước rồi sau đó tiếp tục được nàng "tặng" cho một cú nữa bay thẳng xuống mặt đất. Từ lúc Mã Tiểu Đào bắt đầu trận chiến đến khi kết thúc không được một phút đồng hồ, vậy mà sáu tên kia toàn bộ bỏ mạng. Sau khi giết hết toàn bộ bọn chúng rồi Mã Tiểu Đào mới giật mình xấu hổ nói: - Chết, quên giữ lại một tên để hỏi cung rồi... Bối Bối và Giang Nam Nam chỉ còn biết liếc nhìn nhau rồi miễn cường quay sang nhìn nàng. Tính tình của Mã Tiểu Đào thế nào đã quá nổi tiếng rồi, ban nãy trước khi nàng bay đi để lại một câu như thế thì Bối Bối và Giang Nam Nam làm sao dám xuất thủ nương tay, huống chi đối thủ là cường giả bậc Hồn Vương, bọn họ tuyệt đối không thể khinh thường. Lúc này trên vẻ mặt và ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông chỉ còn lại sự hâm mộ. Những gì bọn chúng thấy là quá trình chiến đấu cực kỳ thuần thục của Mã Tiểu Đào, có thể nói là đánh nhanh như gió mạnh như lửa. Cùng là hồn sư, nhưng sáu Hồn Hoàn trên người Mã Tiểu Đào cứ như đang có sự sống, luân phiên nhấp nháy không ngừng, mỗi một lần biến hóa của nó đều có thể thi triển là một Hồn Kỹ thích hợp nhất. Tốc độ thi triển Hồn Kỹ nhanh như thế, cả hai người Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông tự nhủ bản thân chúng không làm được. Mã Tiểu Đào có thể thi triển Hồn Kỹ mà không bị hạn chế bởi thứ tự của Hồn Hoàn à. Cùng là hồn sư bậc Hồn Đế, nhưng tên Hồn Đế ban nãy đối mặt với nàng hoàn toàn không có chút cơ hội tấn công. Đương nhiên, một phần lí do trong đó là vì vũ hồn có thiên phú dị bẩm của nàng - Tà Hỏa Phượng Hoàng, thêm vào Hồn Cốt mạnh mẽ nữa. Cho nên thực lực của nàng hoàn toàn vượt trội so với Hồn Đế đồng cấp. Lúc này đột nhiên phía trên thành Sử Lai Khắc không biết từ lúc nào xuất hiện bảy tám bóng người, mà phía sau bọn họ là cả một đội quân, những quân nhân này đều cung kính yên lặng đứng chờ. Trong số bảy tám người này có cả Lâm Lão và Ngôn Thiểu Triết. Tín hiệu cầu cứu của đệ tử nội viện đối với học viện Sử Lai Khắc chính là một chuyện lớn. Và tất nhiên bọn họ đã đến từ lâu rồi, với tu vi của những người này, có lẽ còn đến sớm hơn cả Mã Tiểu Đào nữa. Nhưng cũng bởi vì bọn họ là những người thầy nên mới không lập tức ra tay. Bởi vì bọn họ muốn chờ xem những đệ tử của mình có thể làm được đến mức nào. Sự thật chứng minh, những đệ tử yêu quý của bọn họ đã không làm họ thất vọng. Bất luận là Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông phải chạy trối chết, hay Mã Tiểu Đào, Bối Bối, Giang Nam Nam, Từ Tam Thạch đến ứng cứu kịp thời, biểu hiện của tất cả đều khiến bọn họ rất hài lòng, điểm sai lầm duy nhất chính là không giữ lại tên tù bình nào thôi. Ngôn Thiểu Triết có chút bất đắc dĩ nói: - Con bé Tiểu Đào này tính nết nóng nảy không sửa được. Cứ vừa vào trạng thái chiến đầu là hoàn toàn thay đổi thành một người khác ngay. Lâm Lão mỉm cười nói: - Tính cách này cũng không phải là sai, nó chỉ vì bị ảnh hưởng từ vũ hồn mà thôi. Bất quá, tu vi của con bé tăng lên không ít. Có lẽ không đến ba năm nữa nó sẽ có thể đột phá lên cấp bảy mươi. Ngôn Thiểu Triết cười to nói: - Lâm Lão, ban đầu ta cũng không chắc có được không, nhưng giờ có thằng nhóc Hoắc Vũ Hạo rồi, ta có thể trả lời chắc chắn là được. Bất quá, ngài không thấy quá trình trốn chạy vừa rồi của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông thật đáng kinh ngạc sao? Bọn họ dĩ nhiên đã chứng kiến từ đầu tới cuối mọi chuyện. Lâm Lão lại còn là người đang ở gần nhất nữa, bà vừa thấy tín hiệu cầu cứu thì đã xuất hiện trên đầu tường rồi. Lúc đó cũng là khi Hoắc Vũ Hạo thi triển kỹ năng có màu sắc trộn lẫn giữa xanh lục và xanh lá khiến ba gã Hồn Vương bị mất khả năng phi hành mà rơi xuống đất. Ngôn Thiểu Triết tuy đến chậm hơn nhưng cũng không vì thế mà bỏ lỡ một màn này. Bọn họ là những cường giả đứng đầu, tốc độ di chuyển làm sao những hồn sư bình thường có thể tưởng tượng được. Mà quá trình chạy trối chết tiếp theo, hay nói đúng hơn là lúc Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ, Rực rỡ - Điêu tàn, Hoàng Kim Lộ đã thật sự khiến các vị cường giả của học viện khắc sâu ấn tượng. Mã Tiểu Đào thật sự rất mạnh, nhưng dù sao nàng cũng đã là đệ tử nội viện, hơn nữa nàng còn là hồn sư bậc Hồn Đế nữa, chiến thắng này là chuyện hiển nhiên rồi. Nhưng Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông thì khác, bọn họ chỉ là Đại Hồn Sư và Hồn Tôn thôi, vậy mà vẫn chạy thoát khỏi sự truy đuổi của năm tên Hồn Vương và một tên Hồn Đế nữa. Bấy nhiêu đã đủ chứng minh mọi vấn đề rồi. Cho dù ban nãy Mã Tiểu Đào không đến kịp thì bọn chúng có thể sẽ ngã xuống đất bị thương nhưng khả năng mất mạng là rất thấp. Khi đó, ba người Bối Bối, Giang Nam Nam, Từ Tam Thạch cũng đến kịp rồi, vấn đề còn lại không lớn nữa. Có thể nói, quá trình chạy trốn hôm hay của bọn họ đã thành công. Ngôn Thiểu Triết và Lâm Lão đều là thành viên của Hải Thần Các, với ánh mắt đánh giá của bọn họ, biểu hiện hôm nay của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng làm bọn họ ưng ý. - Thiểu Triết, ngươi có đoán được kỹ năng Hoắc Vũ Hạo thi triển trên không trung ban nãy là gì không? Lâm Lão mỉm cười hỏi. Ngôn Thiểu Triết lặng đi một chút rồi lắc đầu nói: - Lúc ấy ta đang ở quá xa không thấy rõ được. Lâm Lão, ban nãy bà ở gần thế chắc chắn là thấy được. Kỹ năng đấy rốt cuộc là gì? Làm sao nó có thể trong nháy mắt làm ba tên Hồn Vương mất đi năng lực phi hành được? Lâm Lão mỉm cười nói: - Ban nãy hai đứa nhóc này lấy đi một khối Hồn Cốt của ta, ta còn đang cảm thấy rất đau lòng. Bất quá sau khi trông thấy kỹ năng này, ta lại cảm thấy nó rất xứng đáng. Nếu ta không nhìn lầm, đó là một loại Lĩnh Vực, mà nguồn gốc phát ra có lẽ là từ khối Hồn Cốt của nó. Dường như khối Hồn Cốt này có liên quan đến việc vũ hồn thứ hai của nó thức tỉnh. Ngôn Thiểu Triết nghe bà nói xong vô cùng chấn động: - Cái gì? Lâm Lão, bà chắc đó là Hồn Kỹ Lĩnh Vực??? Lâm Lão liếc mắt nhìn hắn một cái rồi xoay người đi về thành, vừa đi vừa ung dung nói: - Có người to gan dám đánh lên đầu học viện chúng ta. Ngươi về lo liệu chuyện này đi. Ngôn Thiểu Triết biết mình lỡ lời nên xoay người về hướng Lâm Lão vừa rời đi rồi khom người hành lễ chào tạm biệt, lúc này trong mắt lão đã đầy sát khí, lão quay sang nói với một người bên cạnh: - Đem toàn bộ thi thể này về học viện, không cần biết bằng cách gì, phải điều tra rõ ràng cho ta trong thời gian sớm nhất, ta muốn biết là kẻ nào dám động đến người của học viện Sử Lai Khắc này. - Dạ Dưới thành. - Cám ơn học tỷ. Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông bị tiêu hao hết hồn lực nhưng thể lực vẫn không vấn đề gì, trước khi trở về cả hai đồng thời cúi người nói lời cám ơn với Mã Tiểu Đào, trong mắt cả hai đều lộ vẻ khâm phục. Mã Tiểu Đào khoát tay nói: - Không cần cảm ơn ta. Bọn chúng chán sống mới đến kiếm chuyện với học viện Sử Lai Khắc. Gần đây các ngươi có gây thù chuốc oán với ai không? - Dạ không. Hoắc Vũ Hạo vừa nói xong lời này đột nhiên sực nhớ ra cái gì đó liền quay sang nhìn Vương Đông. Bạn đang đọc truyện được copy tại