- Chu lão sư đến kìa. Tiêu Tiêu khẽ kêu lên một tiếng, nhất thời cả Tào Cẩn Hiên lẫn Chu Tư Trần đều rùng mình một cái, sau đó nhanh chóng trở về vị trí của mình ngồi nghiêm chỉnh. Bất quá không biết có phải Tiêu Tiêu có năng lực tiên đoán hay không, mà cô bé chưa kịp lên tiếng giễu cợt đã thấy Chu y thật sự bước vào. Chu Tư Trần và Tào Cẩn Hiên không hẹn mà cùng quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiêu Tiêu, thậm chí còn cùng giơ lên ngón tay cái. - Cái này... Tiêu Tiêu vốn định trêu bọn họ, nào ngờ lại thành ra vầy cũng có chút dỡ khóc dỡ cười. Chu Y vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng như trước, bộ dạng của nàng không chỉ làm những học viên trong lớp run rẩy mà cả Vương Ngôn cũng cảm thấy có chút ớn lạnh. Chu Y nhanh chóng liếc mắt mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo một cái, sau đó nhỏ giọng nói: - Vương lão sư, ngươi định làm sao đây? Nàng dĩ nhiên không nói bản thân mình đã biết trước mọi chuyện rồi. Vương Ngôn nhíu mày nói: - Chuyện hôm qua Hoắc Vũ Hạo không đến trình diện đã bị rất nhiều người biết, sáng nay bọn chúng còn cãi nhau một trận với mấy đứa Đái Hoa Bân nữa. Chuyện này chắc chắn không thể ém xuống được, chúng ta chỉ có thể cố hết sức bảo vệ thôi. Hai người chúng ta phải đồng lòng yêu cầu giữ Hoắc Vũ Hạo lại. Quy định tuy nghiêm ngặt nhưng trước đó Hoắc Vũ Hạo dù sao vẫn còn được nhận đãi ngộ như đệ tử hạch tâm, nếu hai người chúng ta cứ khăng khăng yêu cầu nhất định học viện sẽ xem xét đến ý kiến của chúng ta. Nghe lời Vương Ngôn nói, trong lòng Chu Y không khỏi dâng lên một chút khâm phục, Vương Ngôn hoàn toàn chưa biết lý do tại sao Hoắc Vũ Hạo đến muộn, mà khi hai người gặp mặt hắn cũng không đến hỏi tại sao, thế mà đã hết lòng giúp đỡ Hoắc Vũ Hạo ở lại không chút nghi ngờ. Chuyện này làm Chu Y cảm thấy chút áy náy, thế nên nàng cũng không đành lòng giấu diếm nữa. - Vương lão sư, chuyện hồi năm nhất Vũ Hạo nhất mực chọn học thêm môn học bên hệ Hồn Đạo ngươi có biết không? Vương Ngôn gật đầu nói: - Biết! Nhưng không rõ bên ấy hắn học như thế nào? Chu Y nói tiếp: - Thành tích của nó tốt lắm, hiện giờ đã bái Phàm Vũ làm sư phụ. Phàm Vũ cũng quyết định cho nó làm đệ tử hạch tâm của hệ Hồn Đạo. Thế nên ngươi không cần lo lắng, Vũ Hạo sẽ không bị khai trừ đâu. - Cái gì? Giọng nói của Vương Ngôn nhất thời lớn hơn vài phần. Sau đó hắn mới giật mình nói nhỏ: - Sao có thể như thế? Lúc nãy hai người đứng đây xì xào nói chuyện, những học viên bên dưới mặc dù tò mò nhưng không thể nghe thấy gì, giờ Vương Ngôn lại sơ ý hơi lớn tiếng một chút nhất thời thu hút sự chú ý của tất cả các học viên. Vương Ngôn cũng đã biết mình thất lễ, lập tức nói tiếp: - Chu lão sư, chúng ta ra ngoài nói tiếp. Vừa nói hắn vừa vội vội vàng vàng đi ra khỏi phòng. Chu Y thầm than một tiếng: "Xin lỗi Vương lão sư, vì chồng ta, ta không thể không làm như thế. Việc cuối cùng ta có thể làm chỉ là không lừa ngươi nữa thôi." Vừa nghĩ nàng vừa quét đôi mắt lạnh lùng khắp phòng một lần rồi mới theo Vương Ngôn đi ra ngoài. - Chu lão sư, mọi chuyện là sao? Tại sao trước giờ ta không biết chút tin tức gì? Ta biết ngươi là vợ của Phàm Vũ, nhưng ngươi đừng quên ngươi cũng là lão sư của hệ Vũ Hồn mà? Sao lại đem đệ tử ưu tú như thế tặng cho hệ Hồn Đạo chứ? Không được, tuyệt đối không được, ta không đồng ý. Vương Ngôn có chút kích động nói. Chu Y thở dài một tiếng. - Vương lão sư, bình tĩnh nào, ngươi nghe ta nói đã. Đúng, trong mắt ta và ngươi, Vũ Hạo đúng là một đệ tử ưu tú, có thể nói tương lai không hạn lượng. Nhưng, trong mắt những vị lãnh đạo của hệ chúng ta có như thế không? Bất kể là Ngôn viện trưởng hay Đỗ chủ nhiệm, thậm chí cả Huyền lão, tất cả đều nghĩ Vũ Hạo không có triển vọng. Không chịu cho hắn làm đệ tử hạch tâm. Ngươi nghĩ đến chuyện khi đó Hoắc Vũ Hạo cảm thấy như thế nào không? Bản thân cố gắng giành được chức vô địch trong kỳ sát hạch Tân Sinh, thế mà một tư cách trở thành đệ tử hạch tâm cũng không có? Nó chỉ là một đứa trẻ thôi, ngươi có nghĩ nó sẽ vì chuyện này mà thất vọng suy sụp không? Nghe hàng loạt câu hỏi của nàng, Vương Ngôn nhất thời ngẩn người. Chu Y nói không sai, nhưng bên phía Đỗ chủ nhiệm cũng có lý do của lão. Chu Y nói tiếp: - Đã thế thì thôi để chúng ta chăm sóc Vũ Hạo, bởi vì chúng ta tin, với thiên phú của nó, nhất định tương lai nó sẽ từng bước từng bước bộc lộ ra được năng lực thật sự của mình. Ta tin, sau những năm làm đệ tử hạch tâm, nó rất có khả năng sẽ trở thành đệ tử nội viện. Mà ta nghe nói, biểu hiện của nó bên hệ Hồn Đạo phải dùng từ kinh khủng để hình dung. Thậm chí còn kinh động đến Tiền viện trưởng, thế nên chính ngài đã cho phép hắn trở thành đệ tử hạch tâm của hệ Hồn Đạo. Nguồn truyện: