Và rồi sau đó, Trịnh Tương Hảo thật sự đã bế theo Niên Mộc Dương với bộ quần áo khủng long mà lần trước cô mới sắm cho thằng bé. Nhưng lần này cô không mang theo xe đẩy, chỉ là ôm thằng bé rồi cầm theo vài thứ lặt vặt của con trai.
Chưa đến mười lăm phút thì chiếc xe của Cao Tuyết Nghênh đã đến và dừng ở trước cổng nhà cô, khi này cô nhìn sang Cao Dung đang ở nhà, nói:
- Con đưa Tiểu Dương đi chơi với chị Tuyết Nghênh, cha thì sang nhà anh trai rồi nên mẹ cứ thoải mái nha. Buổi chiều này chắc con và Cầm Bách cũng sẽ ăn ngoài, mẹ muốn ăn gì thì cứ nhờ dì giúp việc nấu, mẹ đừng vào bếp, nguy hiểm lắm.
- Mẹ biết rồi, cảm ơn con.
- Vậy con đi nha mẹ.
- Tạm biệt.
- Dạ. Truyện Ngược
Sau khi chào tạm biệt Cao Dung xong thì Trịnh Tương Hảo cũng bế con trai ra ngoài, hiển nhiên thì cô chọn ngồi ở phía sau xe để dàng chăm sóc cho con trai khi cần thiết
Lúc này Cao Tuyết Nghênh mới nói:
- Mới có mấy ngày không gặp, thằng bé hình như lại lớn hơn rồi.
Trịnh Tương Hảo nghe thấy cũng nhìn xuống con trai… Hình như là có lớn hơn thật, thậm chí còn nặng hơn nữa.
Đến đây Lưu Thiên Mộc liền đưa tay muốn bế thằng bé, đương nhiên Trịnh Tương Hảo cũng không ngần ngại mà trao con khủng long siêu cute cho cô ấy, vừa ôm lấy con trai nuôi, Lưu Thiên Mộc liền nói:
- Trời ơi Tiểu Dương, con lại nặng hơn rồi, mẹ nuôi sắp không bế nổi con rồi!
Cao Tuyết Nghênh nghe vậy liền bậc cười lớn, sau đó cô ấy lại nói:
- Đều do Tiểu Hảo mát tay, chăm Tiểu Dương tốt thật đó. Nếu như sau này chị mà có con sẽ học hỏi kinh nghiệm của Tiểu Hảo mới được.
Đúng, chính là lúc này, Trịnh Tương Hảo và Lưu Thiên Mộc liền nhìn Cao Tuyết Nghênh rồi cười rất gian xảo, nói:
- Chị Nghênh, chị và anh Thanh Phong chỉ mới hẹn hò chưa lâu mà hai người đã tính tới chuyện kết hôn sinh em bé rồi sao?
- Tiểu Hảo! Em đừng có chọc quê chị, chị chỉ là nói là nếu như thôi mà.
Lưu Thiên Mộc cũng không nằm ngoài cuộc vui, cô ấy chỉ tay vào gương mặt đang đỏ lên vì ngượng của Cao Tuyết Nghênh, nói:
- Mặt chị còn đỏ hơn cả quả cà chua, lời chị nói không có sức thuyết phục gì cả.
Dừng một chút, Lưu Thiên Mộc lại nhìn xuống Tiểu Dương nói:
- Đúng không Tiểu Dương? Nhìn mặt của cô Tuyết Nghênh đỏ như vậy mà ha?
Thằng bé Niên Mộc Dương dù không biết là đang nói cái gì, nhưng khi nó nhìn thấy mẹ mẹ đại nhân đang cười thì nó cũng cười khanh khách. Lúc này Lưu Thiên Mộc liền nói:
- Đó, chị thấy chưa? Tiểu Dương cũng cười chị rồi kìa.
- Lưu Thiên Mộc! Em đừng có dạy hư trẻ nhỏ!
Trịnh Tương Hảo cũng chỉ biết lắc đầu, cái xe này đúng là ồn ào thật đó. Nhưng khi cô nhìn sang Tiểu Dương thì cũng phải mỉm cười, cũng may là cô đã đưa theo thằng bé ra ngoài chơi, chứ cứ ở lì trong nhà cũng không tốt.
[…]
Lần này nơi họ đến vẫn là trung tâm thương mại, với tình yêu bao la vô bờ bến của Trịnh Tương Hảo đối với con trai thì ngay lập tức cô lại sà vào những cửa hàng bán quần áo trẻ em, Lưu Thiên Mộc và Cao Tuyết Nghênh cũng chỉ biết nhìn nhau rồi lắc đầu.
Nhưng cũng là ở đây, Trịnh Tương Hảo đã nhìn thấy Hình Thư đang chọn một lễ phục cho bé gái thì phải?
Cô đang định bước đến chào hỏi thì đã thấy một bé gái chạy đến ôm lấy chân của Hình Thư, còn mỉm cười rất vui vẻ, nói:
- Mợ út, mợ út xem Tiêm Tiêm mặc cái này có đáng yêu không?
Nói xong Hình Thư còn véo nhẹ cái má của cô bé và cười dịu dàng. Đúng lúc Trịnh Tương Hảo vẫn chưa hết sốc thì Đường Bắc Hiên cũng xuất hiện, anh ta nhẹ nhàng nắm lấy tay của Hình Thư, hôn nhẹ lên tay của cô ấy, nói:
- Em và Tiêm Tiêm chọn xong váy chưa?
- Vẫn chưa, con bé mặc gì cũng đáng yêu, em không biết nên chọn thế nào nữa.
- Cứ chọn bừa đi. Sau khi chọn cho nó xong thì còn phải chọn cho em nữa kìa.
- Bừa cái gì mà bừa chứ, anh đúng là nhàm chán mà! Đây là tiệc sinh nhật của Tiêm Tiêm đó, con bé là nhân vật chính đấy!
Đường Bắc Hiên dù đang bị mắng nhưng anh ta rất hưởng thụ nó, thậm chí còn cười rất ngờ nghệch.
Lúc này Lưu Thiên Mộc liền nói:
- Tên đó có máu M à? Thích bị hành hạ thế?
- Chắc là vậy đó. Khổ thân đứa nhỏ, mới có mấy tuổi đã phải chứng kiến cảnh tượng này.
Trịnh Tương Hảo cũng không biết nên khóc hay cười nữa, tính ra thì cũng đã gần một năm cô và Hình Thư chưa gặp nhau rồi. Hai người vẫn giữ liên lạc qua điện thoại chứ ít khi gặp gỡ, lần cuối gặp nhau chắc là khi cô mời chị ấy đến nhà ăn cơm vào dịp Tết, từ đó đến nay cũng đã gần một năm luôn rồi.
Không ngờ… Chị Hình Thư và Đường Bắc Hiên lại phát triển nhanh như thế.
Trong khi Trịnh Tương Hảo đang không biết có nên qua đó chào hỏi hay không thì Phượng Tiêm Tiêm - cháu gái của Đường Bắc Hiên đã nhìn thấy cô, con bé còn rất hào hứng vẫy tay với cô, nói:
- A! Chị Tương Hảo! Mợ út ơi, chị Tương Hảo ở đó kìa!
Hình Thư và Đường Bắc Hiên lúc này mới nhìn sang Trịnh Tương Hảo, nhưng sự chú ý của họ không phải dừng lại ở gương mặt ngày càng nhuận sắc của Trịnh Tương Hảo, mà là cái con khủng long siêu trắng, siêu tròn, siêu cute ở trong tay cô.
Hai mắt của Hình Thư và Phượng Tiêm Tiêm liền sáng lên, cô ấy còn trực tiếp hất tay của Đường Bắc Hiên ra rồi chạy đến chỗ của Trịnh Tương Hảo. Ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào bé con của cô, lại nói:
- Đây chính là Tiểu Dương sao? Bữa trước em chụp ảnh thằng bé cũng không thấy đáng yêu như vậy. Trời ơi, sau em lại có thể sinh ra một cái cục đáng yêu như vậy chứ? Tiểu Hảo à, em đúng là tài thật!