Trịnh Tương Hảo nhìn Niên Cầm Bách, đúng thật là một chàng trai tốt, khẩu thị tâm phi thôi mà.
Rõ ràng ngay từ khi biết Cao Dung và Niên An Dực bị Niên Thiệu Quý chèn ép là anh đã muốn đón họ về rồi, dù sao trước đó Cao Dung cũng từng nói qua lời xin lỗi với anh. Con người của Niên Cầm Bách là vậy, nhìn thì có vẻ khó gần nhưng thực chất thì là một chàng trai rất đáng yêu.
Hiển nhiên Trịnh Tương Hảo cũng đưa mắt nhìn Cao Dung và Niên An Dực, đúng lúc này bà ấy cũng lấy ra một chuỗi hạt, tuy rằng giá trị của nó không đáng là bao nhiêu, nhưng bà ấy vẫn muốn tặng cho cháu trai.
Khi bà ấy định đặt vào xe đẩy của cháu trai thì bà ấy cũng khựng lại, đưa mắt nhìn Trịnh Tương Hảo, đúng lúc đó cô cũng nhìn bà ấy. Đương nhiên Trịnh Tương Hảo không ngần ngại mà gật đầu, nhận được cái gật đầu từ cô thì Cao Dung mới dám đeo chuỗi hạt vào tay cho bé con, nhỏ giọng nói:
- Chúc cháu có một cuộc đời bình an… Bé con.
- Là Niên Mộc Dương ạ.
- Mộc Dương, cái tên rất hay.
[…]
Sau khi nói chuyện với nhau thì Niên Cầm Bách cũng nhìn sang Niên An Dực, nhàn nhạt nói:
- Công ty Bách Niên Hảo Hợp vẫn đang tuyển dụng, nếu muốn thì nộp hồ sơ vào.
Nói xong Niên Cầm Bách cũng đưa Trịnh Tương Hảo về nhà, lúc rời đi thì cô vẫn nhìn anh rồi phì cười. Tiếng cười của cô làm cho anh cũng có hơi ngượng một chút, anh cũng nhìn cô, nói:
- Em cười gì vậy bé cưng?
- Em chỉ thấy chồng yêu của em đáng yêu thôi mà. Không được sao?
- Anh không có đáng yêu.
Trịnh Tương Hảo càng nghe càng thấy buồn cười, trên đường quay về thì cô vẫn không thể nhịn cười được… Quả nhiên chồng yêu của cô vẫn rất dễ thương, so với hồi cấp ba vẫn không thay đổi gì nhiều.
À, có thay đổi một chút, là thay đổi từ vị trí bạn trai trở thành chồng hợp pháp của cô. À… Cũng lãi được một cục vàng siêu to, siêu đáng yêu nữa chứ.
- Bé cưng, sắp tới anh phải đi công tác vài ngày, anh đã nhờ vả Thiên Mộc đến ở cùng em rồi đó.
- Khi nào anh đi?
- Chắc là cuối tuần này.
Lúc này Niên Cầm Bách lại nắm chặt lấy tay của cô, hôn nhẹ lên nó, nhỏ giọng nói:
- Chắc anh sẽ nhớ bé cưng lắm đó.
- Anh đi vài ngày thôi mà?
- Nhưng đã mấy năm nay anh có bao giờ cách xa em qua hai ngày đâu bé cưng. Làm sao anh có thể ngủ ngon đây.
Nhìn Niên Cầm Bách đang kêu gào bất lực mà Trịnh Tương Hảo chỉ biết cười, đến đây cô lại nói:
- Vậy anh đem theo Tiểu Dương đi. Thằng bé sẽ đại diện cho em ở bên cạnh anh.
- À, nó thì khỏi đi. Anh không muốn bị nó làm phiền đâu. Anh thà đưa em theo chứ đưa thằng nhóc đó theo làm gì.
Niên Mộc Dương ba tháng tuổi đang nằm ở ghế sau: “Cháu quen rồi, mọi người đừng lo. Cha mẹ mới là chân ái, còn cháu là sự cố ngoài ý muốn thôi… Quá quen rồi!”
[…]
Buổi tối đó, Trịnh Tương Hảo đã dỗ bé con đi ngủ trước, nhìn dáng vẻ khi ngủ của con trai mà cô chỉ biết cười thôi. Nói sao thì gương mặt của Niên Mộc Dương thật sự là giống hệt như Niên Cầm Bách, nếu như đặt hai cha con nằm với nhau thì có khác thì một phiên bản full HD và một phiên bản mini đâu chứ?
Nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của con trai, còn chưa đợi cô cảm thán thì Niên Cầm Bách đã ôm cô từ phía sau, nhỏ giọng nói:
- Nó không đẹp bằng anh, nên em đừng nhìn nữa.
Trịnh Tương Hảo phì cười, cuối cùng là cô không chỉ dỗ con trai, mà còn phải dỗ luôn anh chồng hay hờn dỗi này nữa.
Hôn một cái lên môi anh, nói:
- Đúng vậy, chồng em là đẹp trai nhất, ngầu nhất, soái nhất, cũng đáng yêu nhất!
Niên Cầm Bách nhìn cô, ngay lập tức anh liền ôm lấy cô rồi đem cô lên giường, vốn dĩ sẽ định đại chiến ba trăm hiệp, nhưng Trịnh Tương Hảo lại đẩy anh ra, nhỏ giọng nói: