Nhưng cuộc đời nếu êm đẹp như những gì Trịnh Tương Hảo nghĩ thì còn gì là cuộc đời nữa.
Niên Thiệu Quý vừa nhìn thấy cô liền cười rất vui vẻ bước đến, lại nói:
- Ồ, xem ai kìa, không phải là con dâu của Niên gia sao? Còn giúp Niên gia sinh một đứa cháu đáng yêu nữa chứ, thật là một đứa con dâu tốt.
Lưu Thiên Mộc nghe xong cũng nhíu mày, cô ấy thật sự không hiểu nổi tại sao trên đời này lại có một người cha như Niên Thiệu Quý chỉ? Rõ ràng là đã từ mặt với Niên Cầm Bách, trước kia còn chê Niên Cầm Bách là vô dụng, chê công ty Bách Niên Hảo Hợp là rách nát, bây giờ thì quay lại gọi Trịnh Tương Hảo là con dâu.
Đúng là lão cáo già thấy sang bắt quàng làm họ!
Nhưng Trịnh Tương Hảo cũng đâu có vừa, cô đưa xe đẩy của Niên Mộc Dương cho Lưu Thiên Mộc, sau đó cũng nhìn thẳng vào mắt của Niên Thiệu Quý, nói:
- Niên tổng khéo đùa, tôi làm sao có phần phước đức làm con dâu của ngài chứ.
- Ô kìa, con nói gì vậy Tương Hảo, chồng của con là con cháu nhà họ Niên, dòng máu mà đứa con trai nhỏ của con đang chảy… Cũng là của Niên gia.
- Niên tổng lại nói đùa rồi. Lẽ nào mới qua có một năm mà ngài đã quên rồi sao?
Dừng một chút, Trịnh Tương Hảo cười khinh bỉ, nói:
- Ngài và Cầm Bách nhà tôi đã cắt đứt quan hệ rồi… Trên pháp luật hiện tại… Hai người không còn là cha con nữa. Đến cả tư cách làm cha của Cầm Bách mà ngài còn không có… Thì ngài đừng mơ đến chuyện con trai của Cầm Bách gọi ngài là ông nội!
- Cô dám ăn nói như vậy với cha chồng của mình sao?
- Cha chồng? Ngay từ đầu… Tôi đã không có cha chồng rồi! Tôi và Cầm Bách hiện tại chỉ có một người cha thôi… Và ông ấy là Trịnh Hoài, là Hoàng hôn Sandra của Thiên Cung… Không phải ngài, Niên tổng!
Lúc này Niên Thiệu Quý bị sỉ nhục đến mức tức giận đỏ cả mặt, ông ta còn định đưa tay đánh cô, nhưng đúng lúc đó Niên An Dực đã xuất hiện, cậu ấy đã lại tay của cha mình, còn nhíu mày nói:
- Cha, đừng làm điều sẽ khiến cha hối hận!
Niên Thiệu Quý cũng chỉ hất tay của Niên An Dực ra, đến liếc cũng không thèm liếc, chỉ nhàn nhạt nói:
- Mày lấy tư cách gì mà lên tiếng ở đây? Một đứa con cãi lời cha mình thì không xứng đáng mang họ Niên.
- Dù bây giờ cha có từ mặt con cũng được, nhưng con nhất định không cho cha làm tổn thương chị dâu! Cha cũng biết mà… Anh ba một khi tức giận thì đừng nói là con hay ai đó, đến cả cha cũng không thoát đâu.
Niên Thiệu Quý nghe xong còn bật cười lớn, thái độ của ông ta giống như là đang khinh miệt Niên An Dực vậy, sau đó ông ta còn nói:
- Gì cơ? Mày nói tao sẽ thoát khỏi Niên Cầm Bách á? Mày đang chọc cười tao đó à? Dù sao tao cũng là cha đẻ của nó… Lẽ nào nó dám đánh tao? Nó không sợ bị trời phạt à?
Trịnh Tương Hảo nghe từng câu từng chữ mà chỉ biết cười, Niên Thiệu Quý quả nhiên vẫn là Niên Thiệu Quý, trong mắt của ông ta chỉ có tiền và quyền lực thôi.
Khi Cầm Bách nhà cô không có gì trong tay thì ông ta đã không ngần ngại mà đá chồng yêu của cô đi, xem chồng yêu của cô không khác gì một con chó… Ra sức sỉ nhục lên sự nghiệp của anh.
Bây giờ thì sao? Càn khôn luân chuyển, thịnh thế đổi dời… Đổi lại Niên thị đang rơi vào bờ vực nguy hiểm, còn công ty Bách Niên Hảo Hợp của Niên Cầm Bách lại ăn nên làm ra… Thì thái độ của Niên Thiệu Quý lại quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ, câu trước câu sau đều gọi Niên Cầm Bách là con trai ngoan, con trai tốt.
Tình phụ tử vốn dĩ thiêng liêng, nhưng tại sao Trịnh Tương Hảo lại cảm thấy kinh tởm cái thứ mà Niên Thiệu Quý đã gọi là tình phụ tử này thế nhỉ?
- Niên tổng, ngài đúng là lớn tuổi lên lẩm cẩm rồi. Niên Cầm Bách tôi hình như đã từ mặt người cha tồi tệ như ngài cũng đã hơn một năm rồi nhỉ? À mà… Nó là trên pháp lý thôi, còn nếu xét về thực tế… Thì từ khi tôi mười sáu tuổi, đến nay đã hơn tám năm rồi.
Giọng nói vừa trầm thấp vừa đầy mỉa mai phát ra từ phía sau lưng của Niên Thiệu Quý làm cho ông ta có hơi rùng mình.
Khi ông ta xoay lưng lại thì đã thấy Niên Cầm Bách đang bước đến với khí thế vô cùng bức người.
Anh bước đến chỗ của vợ mình, đưa tay nắm lấy tay cô, thái độ cũng thay đổi ngay lập tức, nhỏ giọng nói:
- Không làm em sợ chứ?
- Không có, nhưng sao anh lại ở đây vậy?
- À, anh cùng Quân thiếu tá có vài chuyện cần nói với nhau nên mới đến đây. Không ngờ bé cưng của anh cũng ở đây, em đi mua sắm sao?
Trịnh Tương Hảo gật đầu, nhưng cô không hỏi nhiều về chuyện anh với Quân thiếu tá đã nói gì.
Thay vào đó cô lại nhìn sang Niên Thiệu Quý, nói:
- Niên tổng, ngài nhìn thấy rõ chưa? Đây là chồng tôi… Nhưng… Không phải con trai của ngài đâu!