Sau đó Niên Cầm Bách lại cùng Phó Bắc Thần và Châu Thiếu Tường đến chuốc say Lý Thanh Phong với lý do hết sức là củ chuối… Là vì muốn chúc mừng dự án sắp tới.
Ban đầu khi Lưu Thiên Mộc nghe thấy lý do mà chỉ biết đưa tay đỡ trán, cơ mà để lừa cái tên có IQ không được cao như Lý Thanh Phong thì nó vẫn là lý do rất hợp lý.
Ngồi ở bên Trịnh Tương Hảo, Lưu Thiên Mộc lại nói:
- Cái tên Lý Thanh Phong này thích chị Tuyết Nghênh từ cấp ba đến giờ mà vẫn không dám ngỏ lời, đúng là dở mà.
- Không phải anh ấy không muốn… Mà thật sự là không dám đó.
Dừng một chút, Trịnh Tương Hảo cũng đem chuyện của Cao Tuyết Nghênh và Lý Thanh Phong nói ra, khi đó Lưu Thiên Mộc còn có hơi ngạc nhiên… Hóa ra tên Lý Thanh Phong này thích Cao Tuyết Nghênh từ khi còn tấm bé đến bây giờ à? Nhưng vì cái gọi là “bạn thân từ nhỏ” nên mới không dám.
Cơ mà… Sau cái chuyện này gạo nấu thành cơm, nấu nhừ thành cháo này thì chắc Lý Thanh Phong phải đội ơn Trịnh Tương Hảo rồi.
Quả nhiên chỉ cần mười lăm phút thôi là Lý Thanh Phong đã bị chuốc say và được Niên Cầm Bách đem lên phòng, anh ném cậu ta vào phòng chả Cao Tuyết Nghênh, còn nhìn cô ấy với cặp mắt dặn dò, nói:
- Làm gì cũng từ từ thôi, kẻo sập giường nhà tôi.
- Cậu cút đi Niên Cầm Bách!
[…]
Lúc Niên Cầm Bách rời đi thì Cao Tuyết Nghênh vẫn ngồi ở đó và nhìn Lý Thanh Phong chầm chầm, nói thật thì cô ấy vẫn nhát gan lắm, theo như kế hoạch của Trịnh Tương Hảo thì cô ấy phải chủ động để Lý Thanh Phong biết cô ấy cũng thích anh… Cơ mà… Chủ động kiểu này có hơi kì lạ một chút.
Trong khi Cao Tuyết Nghênh đang không biết làm gì thì Lý Thanh Phong cũng ngồi dậy, anh đưa mắt nhìn cô gái ở trước mặt, sau đó tiến đến ôm lấy cô, nhẹ nhàng hít lấy mùi hương trên cơ thể của cô, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Nghênh…
Cao Tuyết Nghênh được gọi tên cũng kinh ngạc, nhưng hơn hết là có chút rung động, cô cũng đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy anh, nhỏ giọng gọi:
- Thanh Phong…
Đột nhiên Lý Thanh Phong lại chủ động hôn lên môi của Cao Tuyết Nghênh, thậm chí là còn hôn rất nhiệt huyết nữa kìa… Sự dây dưa không dứt đã khiến cho đầu óc của Cao Tuyết Nghênh choáng váng.
Sau đó anh nhẹ nhàng đặt Cao Tuyết Nghênh xuống giường, lại nhỏ giọng nói:
- Tiểu Nghênh, anh yêu em… Đã mười một năm rồi… Anh yêu em…
- Lý Thanh Phong, anh là đồ ngốc sao? Thích người ta lâu như vậy… Tại sao lại không nói?
Đến đây Lý Thanh Phong đột nhiên lại nằm lên vai cô, nhỏ giọng nói:
- Anh sợ… Anh sợ em sẽ từ chối.
Giọng nói lần này của anh không giống như đang say rượu, Cao Tuyết Nghênh liền đẩy anh ra, thậm chí là cô còn lật ngược tình thế, cố ý đè lên người anh, nhíu mày nói:
- Lý Thanh Phong, anh không say?
Anh nghe vậy cũng chỉ mỉm cười, sau đó còn choàng tay ôm lấy eo của cô rồi kéo xuống, hôn một cái lên môi cô, nói:
- Nếu anh say thật thì sao đây? Em định làm gì anh?
- Lý Thanh Phong, tên xấu xa này, anh…
- Xấu xa? Bây giờ ai mới là người xấu xa đây? Chuốc say anh rồi muốn xơi anh à? Sau đó thì sao? Sau đó… Bắt anh chịu trách nhiệm sao?
Cao Tuyết Nghênh bị nói đến đỏ mặt, cuối cùng cô cũng chỉ biết né tránh câu hỏi của Lý Thanh Phong.
Nhưng ai mà có ngờ Lý Thanh Phong lại ôm lấy cô, cái biểu hiện này thật sự là đáng yêu muốn chết mà. Anh còn cười rất khoái chí, nói:
- Tiểu Nghênh, anh yêu em.
- Lý Thanh Phong, anh là đồ đáng ghét!
- Anh đáng ghét, còn em rất đáng yêu.
Chỉ cần như vậy thôi, Cao Tuyết Nghênh đã chủ động hôn lên môi anh, nhỏ giọng nói:
- Đồ ngốc, em cũng yêu anh.
Lý Thanh Phong nghe đến đâu là não bắt đầu chạy đến đó, anh vui mừng ôm chặt Cao Tuyết Nghênh hơn.
Cuối cùng… Tình cảm mười một năm của anh cũng đã có lời hồi đáp rồi.
Thật may… Thật may là người con gái anh yêu… Cũng yêu anh…
[…]
Còn Niên Cầm Bách sau khi bàn giao Lý Thanh Phong xong cũng đi xuống nhà, nhưng Châu Thiếu Tường lại nghi hoặc nói:
- Bình thường tửu lượng của thằng Phong cũng tốt lắm mà? Sao hôm nay uống kém thế nhỉ?
Lúc này Trịnh Tương Hảo liền nhìn Châu Thiếu Tường bằng cặp mắt thương hại, Lưu Thiên Mộc cũng chỉ biết thở dài… Thiệt luôn, nếu như không phải có Lưu Thiên Mộc hốt thì chắc tới giờ Châu Thiếu Tường vẫn còn độc thân bằng thực lực như Đường Bắc Hiên rồi.
Châu Thiếu Tường bị nhìn mà không hiểu tại sao mình lại bị nhìn, thậm chí là anh ấy cũng không hiểu tại sao bạn gái lại thở dài nữa.
Đến đây, Phó Bắc Thần mới nói:
- Sẽ nào cậu không nhìn ra sao?
- Nhìn ra cái gì?
Trịnh Tương Hảo bây giờ không nhìn Châu Thiếu Tường nữa, thay vào đó là nhìn Lưu Thiên Mộc, nói:
- Mộc Mộc, khổ thân cậu quá nhỉ.
Lưu Thiên Mộc cũng chỉ biết thở dài… Tự nhiên lo ghê nè, không biết tương lai sau này IQ của con ai gánh nữa đây… Vốn dĩ Lưu Thiên Mộc đã không thông minh lắm rồi, nhưng ai mà có ngờ cô ấy hốt được một ông người yêu còn ngơ hơn cả mình… Thật sự… Cạn lời rồi…
Niên Cầm Bách bước đến chỗ của Trịnh Tương Hảo, nhẹ nhàng ôm lấy cô, nhưng lại nhìn sang Châu Thiếu Tường, nói:
- Còn thấy gì nữa. Tình ý của Lý Thanh Phong và Cao Tuyết Nghênh đã bắn tung tóe khắp nhà rồi. Thằng đó là giả heo ăn thịt hổ đấy!
- Hả? Ý mày là thằng Phong thích bà Nghênh á?
Với gương mặt ngây thơ vô số tội kia… Trịnh Tương Hảo tin chắc rằng!