Mãi cđến bình ccminh, Tịch bMạc Thiên 4vẫn chưa evề, Hạ 4dTử Khâm 4cũng trằn 7trọc, một 91đêm không 3ngủ. Cô 8bdậy sớm, 13thu thập e4một ít hành alý đơn giản, 1đi ra cửa, d8gọi taxi, f7đến ngoại e7thành.
Phải 3bnói thành 4aphố C quả 39thật là c1một địa 8phương vô e3cùng tốt, f5trong nội ethành, những 3tòa cao ốc 93mọc lên 77san sát, ồn 78ào náo nhiệt, dđến ngoại 8ô lại có dahương vị 1ccủa thiên a2nhiên, ‘non 92xanh nước 80biết’.
Cô eNhi Viện 6Thánh Tâm d0vẫn chưa 1bị phá bỏ, 5theo ý của e5Tịch Mạc e1Thiên, xây bBệnh viện 3etổng hợp b3bên cạnh 61cô nhi viện 6cũng là chuyện 6tốt, nó cdlàm cho hình 8tượng tập bdđoàn Tịch bthị tăng f2lên, vì ccvậy không 92chỉ không ddở bỏ, cgiữ nguyên fccơ sở ban 4cđầu, mà bcòn được 3sửa chữa, 13xây rộng 91ra thêm, 31điều kiện 15cũng tốt 6hơn rất 5cnhiều.
Cách f4đó không 7xa là Bệnh 6cviện tổng 3hợp Tịch 21thị đã 7dđược hoàn b2tất cơ 62bản. Hạ 07Tử Khâm b1hơi khẩn 17trương, 20bác Trương 83giữ cửa cđứng bên 9trong nhìn anửa ngày, 1mới nhận 25ra cô, vội efvàng mở fccửa nhỏ, 15bước ra f7ngoài:
Khi 5còn bé Hạ baTử Khâm 47phát sốt, 3là mẹ viện 71trưởng 8ở bên giường dchăm sóc ecả đêm, b6cho đến 80khi cô hạ 9sốt mới abđi nghỉ cngơi, có 8flúc Mạch 2Tử còn 5bnói: « Người 64không biết, a8sẽ nghĩ 31cậu là ccon gái của 49mẹ viện 17trưởng f5đấy ».
Lúc 5Tử Khâm 28vào cô nhi 1viện, không 02có họ giống c6Mạch Tử, dfvì vậy bccô lấy 66họ theo 6mẹ viện 25trưởng, 92họ Hạ, 0dtrong ấn 8tượng của 0eHạ Tử dbKhâm, mẹ aeviện trưởng 0bluôn là dmột người aphụ nữ frất hiền 9lành, rất bddịu dàng, cnói chuyện c7nhỏ nhẹ, 33làm cơm 15cũng hết 59sức ngon, 6Tử Khâm 6bthích nhất flà được 56uống canh fdo bà nấu.
Những bđứa bé 6đồng lứa flúc trước 51với Tử dKhâm, hôm 9nay mỗi b6người đều acó cuộc 07sống riêng, 14thỉnh thoảng evẫn quay dlại, nhưng 8không liên 3lạc gì 54nhiều với 05Cô Nhi Viện, 7bchỉ có 0Mạch Tử 2fcùng Hạ dTử Khâm, 1dvẫn coi 2anơi này e7là nhà của ecác cô.
Viện 64trưởng 03ở trong dmột căn cphòng nhỏ 2aphía sau 2hậu viện, 04lúc Tử cKhâm tiến 0vào, mẹ 7viện trưởng eđang cùng 86bọn nhỏ 46trải những ctấm ga giường 6đã được 37giặt xong, evuốt phẳng, 5từng cái 0vắt lên esợi dây 53phơi trong 1bsân.
Hạ bTử Khâm d8không khỏi 2nhớ lại a9những chuyện 6khi còn bé, d2lúc đó 1cũng là cnhư vậy, dđặt ga 8bgiường 36vào trong bbồn tắm 47lớn, cởi dgiày, từng ccước một 91đạp xuống, egiặt xong, 3vuốt phẳng, f5từng dãy 2từng dãy 6ecó cùng bamột màu 7esắc với dbầu trời, 9xanh thẳm 8tinh khiết.
Cô a6và Mạch bTử thích fnhất là 48chơi trốn ftìm ở bên atrong, tay 7nhỏ bé 20không cẩn 94thận chạm ebvào ga giường e2mới giặt, flưu lại c8một bàn 4dtay đen, 42mẹ viện 5trưởng cliền phạt becô và Mạch cTử giặt 5flại lần 85nữa. Bây 2agiờ thật d6muốn trở elại như f7khi đó, 6vui vẻ, không 1dbuồn không blo, trưởng 54thành thì 5sẽ gặp 3dphải phiền 9não chuyện 8này chuyện 3kia, khó dccó thể c2tìm về 7loại hạnh 0phúc đơn 08giản khi 0xưa.
"Chị 5Tử Khâm, 28mẹ viện ftrưởng fnói chị eđã kết 8hôn, kết 28hôn là cái cgì?"
Tiểu 3Mộc mở 5đôi mắt cato tò mò 7hỏi cô, d0tiểu Na 05Na ở bên 2cạnh bĩu 8môi:
"Tiểu e9Mộc ngu 28ngốc, kết 58hôn cũng 04không biết, cbkết hôn echính là amột nam 35và một fnữ, cùng 3fnhau ăn cơm, 9ngủ chung."
Tiểu 4eMộc chớp 6chớp mắt:
"Vậy c7mình và c6Na Na cũng d7ngày ngày 79cùng nhau 38ăn cơm, 52cùng nhau c5ngủ, chúng 6ta cũng kết 0chôn sao?"
Ngôn 11ngữ của ftrẻ con, crất đáng d1yêu, mẹ d6viện trưởng 2đi tới 78sờ sờ cđầu hai 95đứa bé :
"Kết e3hôn không 90chỉ là fecùng ăn acơm, cùng 33ngủ chung, d9mà còn phải 6yêu nhau, 3etrung thành, c3quan trọng anhất là abtin tưởng."
"Tựa danhư ngày 3dhôm qua con choài nghi deNa Na ăn fctrộm bánh 2bích quy bcủa con, 5dchính là bkhông tin 7tưởng đúng akhông?"
Mẹ fviện trưởng camỉm cười, 9aHạ Tử fKhâm vỗ 8vỗ rương ehành lý 43của mình: c2« Ở đây fđều là bquà chị 5mang về 75cho các em, e4mỗi người fđều có ephần! » Đưa brương hành b5lý giao cho 2bdì giúp 8eviệc bên 24kia, bà nhận 8lấy, rồi 2vỗ vỗ 77tay:
"Bây 9giờ chúng 6ta về phòng 1mở quà 6thôi."
Bọn 5nhỏ « dạ 29» một tiếng 5rồi đi ebtheo dì giúp 93việc. Mẹ 1viện trưởng 8nhận lấy 1túi trong 54tay Tử Khâm, 4kéo cô vào f5phòng. Chỗ 1aở của f7mẹ viện 3trưởng adrất đơn dgiản, không 7có chút 1vật dụng 49xa hoa, dư 7thừa nào.
Hạ 88Thục Nhàn 10kéo Tử b4Khâm ngồi 44lên trên c9giường, 7drót cho cô 7cmột ly nước 4lọc, Hạ eTử Khâm 6nhanh chóng 5uống hết, c6quệt quệt 58miệng:
"Chỉ f4có nước dở nơi này 44của chúng 81ta mới là 0ngọt nhất 0thôi."
Hạ bThục Nhàn ccười, chỉ dachỉ lên catrán cô:
"Bớt b0nịnh nọt cđi, nước 1fngọt, sao ethời gian cdài như 5fvậy con f8không chịu 3evề hả?"
Thanh 3âm của 36mẹ viện 9trưởng 16tựa như fkhi cô còn 0bé, nhẹ canhàng, chậm 1chạp, nhu ehòa. Hạ fTử Khâm 7cảm thấy 4dmình rất a4mệt mỏi, bnhưng khi 13nằm ở 2trong ngực 7mẹ viện 88trưởng 3ehình như 62tất cả 2bphiền não 5cđều có 97thể tạm 5thời vứt 9bỏ. Cô 10nhắm mắt blại, chỉ dchốc lát 54sau liền 0ngủ mất.
Hiện ftại Hạ 06Thục Nhàn 0cảm thấy, 6hiện thực 78tựa như b2một giấc bbmộng, quá dkhứ lờ emờ xẹt 26qua trong ađầu, giống 5như một eecuốn album 6cũ, bị 89nhiễm dấu 26vết của 0năm tháng, 17mơ mơ hồ ahồ nhưng f0lại không b8thể hoàn 3atoàn xóa 8ehết đi.
Nguyện 0vọng lớn bnhất của fbà trước 0kia, chính 45là có thể acnhìn thấy 20Tử Khâm 4đội khăn b5lụa trắng, e0gả cho người e9đàn ông bacô yêu, 2dcũng là fngười yêu 45thương cô, 0sau đó trải f3qua hạnh 99phúc bình 9thường 4eđến cuối a9đời. Đáng 8tiếc số 9mạng luôn 2fkhó có thể adự liệu, e8có những bngười, b4có những cfchuyện, 1mặc dù 01ta có muốn, 0bcó cố sức 0đến cỡ cnào, chúng 1vẫn dính dachặt chung 12một chỗ.
Nước cmiếng của 8Hạ Tử 41Khâm cũng bsắp chảy 7dra, cô nhảy 09xuống giường, 5mang đôi 1dép đã ccũ của 79mẹ viện b5trưởng achạy đi, 7theo mùi 81thơm tìm cfđược phòng dbếp:
"Thơm equá, câu 0con trùng ftham ăn của 6con ra ngoài 7luôn rồi."
Hạ 21Thục Nhàn 4quay đầu elại:
"Mèo 14con ham ăn, 9anhanh đi 68đánh răng 21rửa mặt, 3rồi ăn 4fcơm."
Hạ 20Tử Khâm 7cđi tới 14từ phía 0bsau ôm lấy 25eo của mẹ d3viện trưởng, 6cọ xát:
"Mẹ, 29người thật 1tốt"
Thân cathể Hạ cThục Nhàn 2có chút 0cứng lại: 13"Mẹ", eđây là blần đầu ctiên Tử cKhâm gọi 4dbà như vậy, etrước kia fđều là amẹ viện bctrưởng, 1emẹ viện 71trưởng, dfmặc dù 6chỉ là 2ít đi hai 5chữ, nhưng e4sau khi Tử aKhâm rời 8khỏi đây, feHạ Thục b2Nhàn phát 7hiện khóe 63mắt của 0mình có 5echút ươn 54ướt, trong 93lòng cũng 8là một 1hồi chua 1xót khó adhiểu.
Hạ 66Tử Khâm e7ngồi ở atrên băng 1ghế dưới ctàng cây, 7bchân vô 7thức cọ e6xát lên f3mặt đất, 2khẽ mở 79miệng, vô 4cùng bình 2tĩnh, giống 2như một 5người có 1tâm trí dkiên định, 9thì trong 1dlòng cũng 3chẳng có 1gì phải choảng hốt bnữa.
Một 3cgiọng nữ 06quen thuộc dtừ đầu 7bên kia truyền 2cđến, hình dnhư Tịch dMạc Thiên 9đã nói b8gì đó với 7eđối phương, 3rồi lại 2hỏi tiếp:
"Khi 5nào em về, 34anh nói Lão cLưu qua đón 9em."
Hạ 49Tử Khâm dtrầm mặc 1một lát:
"Em ffmuốn ở 9lại thêm 1vài ngày, 62anh bận dfthì đi đi! 9Hơn nữa 6eem có chân, f5em sẽ tự 6btrở về"
Trong 0điện thoại dtruyền đến betiếng đô b5đô, Tịch 1Mạc Thiên 9lặng đi 2mấy giây, 6ahình như 9anha đầu 2có chút dtức giận, 4là bởi 3vì gần e9đây anh 8bận rộn, 78nên lạnh 07nhạt với bcô ư? Chờ cqua khoảng 43thời gian 4này, sẽ 7ở bên cô dnhiều hơn eavậy!