Tay ecủa anh cdto lớn mà cấm áp, 9nắm chặt 7atay cô, chặt 4đến mức 4ecó chút 48đau. Thật 2ra Hạ Tử 83Khâm cũng 3abiết, mình 75quá manh 74động, cô 32trở lại 1thì sao chứ? 9bSự thật 6chính là 3sự thật, 2bcho dù có 6emặt cô cũng 84không cải 7biến được 3gì.
Bắt 4anh vứt 6bỏ đứa 0bé kia, mặc edù anh chịu, 57cô cũng không 1thể, bản 5thân chính 1là cô nhi, 1bchẳng lẽ 4nhẫn tâm 77vì hạnh fphúc của f7mình, bắt cđứa bé 9acũng trở 8athành cô d8nhi ư? Nhưng 2fbảo phải f7rời khỏi 87anh, cô cũng 0không làm 11được.
Hạ 5Tử Khâm fphát hiện, ctình yêu acủa cô 8thật giống 9như người 97lữ hành cphải băng 59rừng vượt 7núi, một 02ngọn lại 5một ngọn, 2không ngừng 6dkhông nghỉ, 2cvô cùng fbvô tận, 5fchẳng biết 2đến khi 4nào mới 8có thể 9trèo đến 88đỉnh, lúc 5cđó, bên bacạnh vẫn 3còn có anh ahay không? ccTịch Mạc 29Thiên, hay 7blà, chỉ 5còn lại 5đơn độc 4mình cô.
Tịch a5Mạc Thiên c9nắm tay 7cô đi đến 0bên cạnh 62xe, mở cửa, 4dý bảo cô 4lên, nhưng 7dlôi hai 1cái, cô abvẫn không anhúc nhích, fhơi cúi bđầu, cũng dkhông nhìn banh, bộ 2fdạng không 61được tự 52nhiên đó, blàm Tịch 5Mạc Thiên batức cũng adkhông được, 3đau lòng b8cũng không 5xong.
Nói 0fra những clời này, e0Tịch Mạc f7Thiên cũng 8bcảm thấy 5không được btự nhiên, banh không a8nghĩ đến, b4có một 7ngày mình 57cũng có 74thể thốt 5lên những 10lời không 0dcó cốt 98khí như 73vậy, nhưng 7ở trước 31mặt Tử 9Khâm, anh 1cần cốt 90khí để blàm gì chứ?
Suốt 9mười giờ fangồi ở 82sân bay này, 5aanh vẫn 30luôn suy 6nghĩ, rốt 5bcuộc Vinh b8Phi Lân đã ddnói cái d9gì với 46cô? Cô có cthể trực a6tiếp phán f3định đứa 06nhỏ trong bebụng Hàn 26Phong chính 58là của c8anh, rồi a2giận dỗi 04đòi ly hôn 05với anh 8hay không? f5Hoặc cô 3sẽ tìm fđến một 69nơi để 6trốn, âm cthầm thương 85tâm một 17mình.
Sau achuyện lần 6trước, 3fTịch Mạc dThiên mới 21biết, nha 2cđầu này 0chính là 1một cô 2engốc hồ cđồ, nếu 4anh để a4chính cô 26tự suy nghĩ, 63đời này 0dcũng sẽ akhông thông, 95hơn nữa bcòn luôn 2nhảy vào 72ngõ cụt, 3dmười con 2ngựa cũng e0không kéo 2lại được.
Biện dpháp hữu 57hiệu nhất, 33chính là e0nói rõ ràng ffvới cô, b9trước khi bcnha đầu dnày còn 7chưa suy a7diễn linh 5tinh, trốn 80tránh vào 14vỏ ốc, ebphải nhanh 57chóng cởi 38bỏ vướng c1mắc cái etrong đầu 0bnhỏ kia 76ra, nếu 8không, về f8sau người eephải chịu fetội vẫn 0là anh. Dù 5sao anh cũng 8không nỡ, 6ckhông nỡ aeđể cô 0akhổ sở, 5không nỡ 3để cô 17đau lòng, c7nên không 8có con đường cenào khác, bcho dù thật 6không có 35cốt khí, dcũng phải dgiải thích.
Hạ dTử Khâm 4núp ở trong fbngực anh, ee1 hồi lâu 1mới buồn 34buồn nói dmột câu:
"Tịch 1Mạc Thiên, bdđây là 02sách lược 62của anh 1sao? Trước 4tiên dùng f3viên đạn 3bọc đường 09dụ dỗ, fachờ đến cekhi đầu 43óc em choáng acváng, anh 30có thể 4nói sao cũng 1được rồi."
Sắc amặt Tịch bMạc Thiên 39hơi trầm 1xuống, đẩy 9cô từ trong e2ngực mình 4ra, giọng fnói có chút c4nghiêm nghị:
"Ở 02tại trong 30lòng em, 5fanh là một 03người vô 3lại, giảo 6hoạt như 9thế sao?"
Nếu clà trước 09kia, Tịch b1Mạc Thiên 42mà bày ra 96sắc mặt 4này, Hạ 9Tử Khâm cđã sớm 8thỏa hiệp erồi, nhưng 7hiện tại blại không 9như vậy, ebcho nên nói 0fphụ nữ 60không thể 6cưng chiều, b6anh càng 9cưng chiều, 9bcô càng fleo lên cao, 8có đưa 3thang, cô 51cũng không 1cchịu xuống, ebạn nhỏ dHạ Tử 3fKhâm của a1chúng ta 2chính là bađiển hình dcủa việc b“ỷ sủng 2mà kiêu”.
Lúc 5anày trong 6lòng cô 6cũng mơ 7hồ hiểu bhơn phân 6nửa, dù 26người phụ bnữ kia có 11là tình 59nhân cũ 4của anh, 6thì đứa 72bé cũng bchưa chắc f5phải, vì 31vậy, dù fcho lúc này 48Tịch Mạc 0Thiên mặt eđen, nhưng dHạ Tử d7Khâm lại 80tuyệt không 4sợ. Cô d8bĩu môi aalầm bầm 0một câu:
Tịch a1Mạc Thiên bthật hận, 6hận không a5thể cắn 16cô một f2cái, nha 42đầu này e5có lúc nói 5ra những 2lời khiến e8người ta 8ftức chết, f4dù cho anh 9có giỏi ckiềm chế eehơn nữa, 39gặp phải cdcô cũng 3hết cách 0brồi.
Ở 7Mĩ, nghe 7Phi Lân nói 74những lời eđó, cô 8làm sao còn 94có thể 4ăn được a1cơm, mười b5giờ trên dmáy bay cũng 4akhông động 5dđến bất 0kì thứ c7gì, nhưng ctrong nhà 6có thức 8ăn sao? Đã 5ahơn nửa 1tháng chưa 22về, cô 8không tin 8bcô không bcó ở nhà, 4một mình 1Tịch Mạc aThiên sẽ d4nổi lửa bnấu cơm 9ăn.
Cúi 0bđầu liếc 6qua đồng 3hồ, bây dgiờ là fchín giờ asáng, cô ckhông chỉ eđói mà acòn buồn 0ngủ, ngẩng a5đầu lên 85nhìn anh 0thử đề dnghị:
Không 9biết bắt 2đầu từ 86lúc nào, 0tư thế 12ngủ này 6đã thành 5cthói quen 31của hai cdngười, 04chỉ cần 96Tịch Mạc e7Thiên ở ađây, Hạ 6Tử Khâm 2sẽ bị 1eanh ôm chặt 9vào trong 6fngực, tựa ednhư ôm một ađứa bé, 22vì vậy, a5những đêm 89không có 0anh, cô thường 0mất ngủ, 1hoặc dù 08có ngủ 5ađược, d5cũng không 3sâu, cảm 9giác như 51thiếu đi 8cái gì.
Hạ bfTử Khâm 4khẽ ngẩng d6đầu nhìn danh. Kết ehôn lâu cnhư vậy, 38Hạ Tử 1Khâm cơ 6dhồ chưa btừng gặp 7qua dáng 72vẻ khi ngủ 87của anh 3rõ ràng 76như thế, 62tình hình 0chung đều 4là cô ngủ, 6anh còn đang 8bận, lúc 8cô tỉnh, 6anh vẫn 5đang bận, 3mặc dù alà khi nghỉ ffphép, anh 3cũng có fcthói quen 0engủ trễ e7dậy sớm, cgiống như 60một siêu 95nhân, có 9dùng mãi d0cũng không 9dhết tinh a4lực.