Mộ Dung Dật Phong tiếp tục nói: “Nàng cho rằng nếu như không phải nàng cố ý tìm kiếm, bọn họ sẽ vĩnh viễn sống tốt, cả đời vui vẻ, đúng không?”
Gió đêm lóe sáng, lay động áo Đào Yêu, nàng vẫn trầm mặc.
“Nàng suốt đường đi đều tự trách mình, thậm chí còn cảm thấy chính mình là người đã tiếp tay cho bọn chúng sát hại mọi người. Rất có thể tối qua trong mộng còn nhìn thấy tay mình nhuốm đầy máu tươi.”
Đào Yêu sắc mặt giống như hồ nước phẳng lặng như thường, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy những dao động rất khẽ.
“Ta biết, ta biết chứ.” Mộ Dung Dật Phong nhẹ nhàng nói: “Bởi vì những thứ này ta đều đã trải qua.”
Nghe vậy, lông mi Đào Yêu khẽ động, một lúc lâu, nàng rốt cục cũng mở miệng: “Mộ Dung, là thật sao? … Huynh cũng tự trách mình như vậy?”
“Trơ mắt nhìn những người tốt với mình chết đi, cái loại khổ sở này khắc vào xương tủy.” Mộ Dung Dật Phong chậm rãi đi tới trước cửa sổ, đưa tay ôm chặt Đào Yêu từ phía sau.
Môi hắn dán lên tóc của nàng, đôi môi ấm áp, còn mái tóc nàng lại lạnh, nhiệt độ từ từ lan tỏa.
Bọn họ duy trì tư thế ấm áp thân mật như vậy một lúc lâu.
Thật lâu thật lâu sau, Mộ Dung Dật Phong nói: “Rất nhiều chuyện chúng ta không thể tránh khỏi, gặp, vì thế phải ôm đau khổ cả đời… Nhưng con đường phía trước vẫn phải vui vẻ mà bước tiếp”.
Đào Yêu khẽ gật đầu: “Ta hiểu.”
“Nàng nhìn ta, làm ta thiếu chút nữa quên mất mục đích ban đầu.” Mộ Dung Dật Phong vỗ đầu: “Ta tới mượn hộp phấn lần trước mua cho nàng.”
Đào Yêu đáp một tiếng, lấy ra một hộp phấn thượng đẳng từ trong gói đồ nặng, nói: “Huynh định dùng cái này để cải trang sao?”
“Cái này thích hợp với Cửu Nhi cô nương của chúng ta hơn.” Lông mày Mộ Dung Dật Phong dương dương tự đắc.
“Cẩn thận chọc tới huynh ấy, coi chừng lại bị điểm huyệt một ngày một đêm.” Đào Yêu dặn dò.
“Yên tâm đi, lúc nãy khi hắn ăn khuya ta đã hạ độc, bây giờ chắc chắn đang ngủ khì khì rồi.”
Mộ Dung Dật Phong ha hả cười một tiếng: “Ta phát hiện ra tên kia võ công mặc dù caonhưng đặc biệt dễ tin người, giống như một đứa trẻ vậy… Được rồi Đào Yêu, nàng ngủ đi, ta đi trước.”
Đợi sau khi Mộ Dung Dật Phong rời khỏi, Đào Yêu dập tắt ánh nến, sau đó nằm lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Những âm thanh mơ hồ bên ngoài làm người ta buồn ngủ.
Mà cả gian phòng cũng nhất thời bao phủ trong bóng đêm, càng thêm yên tĩnh.
Bỗng nhiên Đào Yêu nằm trên giường mở miệng: “Huynh đã đến rồi.”
Cây nến trên bàn lại được thắp lên, chiếu sáng một đôi mắt hoa đào.
Đào Yêu đứng dậy, gọi tên người kia: “Hàn Ly, huynh đã đến rồi.”
“Tại sao nhìn thấy ta lại không hề kinh ngạc?” Hàn Ly hỏi.
“Bởi vì ta vẫn cũng cảm thấy huynh sẽ xuất hiện lần nữa.” Đào Yêu trả lời.
“Tại sao nhìn thấy ta cũng không vui vẻ?” Hàn Ly hỏi.
“Bởi vì tâm tình ta bây giờ không thích hợp vui vẻ.” Đào Yêu trả lời.
“Ta nhìn thấy nàng trở thành tội phạm truy nã.” Hàn Ly nói.
“Không sai, hắn nói ta đã giết người.” Đào Yêu trả lời.
“Hắn là ai vậy?” Hàn Ly hỏi.
“Ta không biết.” Đào Yêu nói: “Nhưng có một ngày hắn sẽ cho ta biết.”
“Vừa rồi ta nhìn thấy người bạn kia ôm nàng.” Hàn Ly nói: “Ta rất không thích hắn.”
“Không sao, huynh ấy là bạn ta.” Đào Yêu nói: “Ta thích là được rồi.”
Hai người lại một lần nữa im lặng.
Hàn Ly từ từ đến gần Đào Yêu, dây áo vẫn nới lỏng như cũ, một đầu tóc dài cũng bị hắn phất ở sau lưng. Gió đêm thổi qua khiến cả người hắn như phiêu dật.
Bộ dáng này cũng thật lười biếng.
Hắn ngồi xuống bên giường, đưa tay cầm lấy lọn tóc trước ngực Đào Yêu, nhẹ nhàng hôn.
Đào Yêu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Lần trước huynh nói sẽ chờ ta ở rừng trúc.”
“Nhưng nàng chưa trở về rừng trúc, vì thế ta cũng đi theo.” Hàn Ly giải thích.
Đào Yêu rũ mắt: “Vậy sao?”
“Ta tới vì muốn biết,” Hàn Ly nhìn nàng thật sâu: “Nàng thay đổi chủ ý chưa?”
Đào Yêu lắc đầu.
Ánh mắt Hàn Ly lại càng thêm mập mờ: “Nếu ta nói ta có thể giúp nàng tìm được cha nàng thì sao?”
Đào Yêu quay đầu nhìn hắn, ánh mắt mông lung
Hàn Ly tiếp tục nói: “Nhưng điều kiện tiên quyết là nàng phải trở thành nữ nhân của ta, đời này bất kể chuyện gì xảy ra cũng phải ở bên cạnh ta, không được rời đi, không được phản bội.”
“Đây là điều kiện?” Đào Yêu hỏi.
“Đúng.” Hàn Ly gật đầu.
“Tại sao?” Đào Yêu hỏi.
“Đây là tư tâm của ta.” Hàn Ly trả lời.
Đào Yêu nhìn ánh mắt của hắn thật lâu, dường như đã nhìn thấu chuyện gì đó, nàng nhàn nhạt nói: “Không, bởi vì huynh cho là sau khi vạch trần chân tướng ta sẽ rời đi.”
Một lúc lâu, hắn nhẹ giọng nói: “Đào Yêu, nếu nàng không cố chấp như vậy thì thật tốt biết mấy.”
Trong gian phòng yên lặng lạ thường, ánh nến chiếu sáng thẳng tắp, không hề xao động.
“Đào Yêu,” Hàn Ly tiếp tục hỏi: “Tại sao nàng không muốn ở bên cạnh ta?”
Đào Yêu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hàn Ly, cặp mắt thần bí, thâm thúy, nhẹ giọng nói: “Bởi vì ta không biết huynh là ai.”
“Ta là Hàn Ly.” Hàn Ly trả lời như vậy.
“Vậy Hàn Ly rốt cục là người như thế nào?” Đào Yêu hỏi.
“Chuyện đó không quan trọng”. Hàn Ly nói.
“Nếu như không quan trọng thì tại sao lại muốn gạt ta?” Đào Yêu hỏi.
Giọng nói Hàn Ly hơi lay động: “Bởi vì có một số việc không biết sẽ tốt hơn rất nhiều.”
“Rất nhiều chuyện chúng ta không thể tránh khỏi, gặp, vì thế đành ôm đau khổ suốt đời… Nhưng vẫn phải quên đi mà tiếp tục sống.” Đào Yêu nhẹ giọng nói.
“Là câu vừa rồi người bạn kia nói cho nàng nghe?” Khóe miệng Hàn Ly khẽ nhếch: “Ta nghĩ ta đã tìm được nguyên nhân vì sao ta không thích hắn.”
“Là bởi vì hắn lạc quan?” Đào Yêu hỏi.
“Không,” Hàn Ly chậm rãi nói: “Là bởi vì có rất nhiều chỗ hắn không giống ta, nhưng cũng có nhiều chỗ chúng ta lại rất giống nhau.”
“Ta không rõ.” Đào Yêu thẳng thắn nói.
“Không sao, nàng vốn không cần hiểu.” Hàn Ly mỉm cười, không biết có phải ảo giác hay không, Đào Yêu cảm thấy nụ cười của hắn ảm đạm hơn lần trước ở rừng trúc rất nhiều.
Trong lúc Đào Yêu sợ sệt, Hàn Ly kề sát vào gương mặt của nàng, nhẹ nhàng hôn.
“Lần sau gặp lại, hy vọng khi đó đáp án của nàng đã thay đổi.”
Nói xong ánh nến bỗng nhiên bị dập tắt, Đào Yêu chỉ cảm thấy bóng người trước mắt thoáng một cái, Hàn Ly đã mất hút.
Giống như là… Một giấc mộng mông lung.
Đào Yêu lại lần nữa nằm xuống, nhàn nhạt thở dài trong bóng tối.
Ngày thứ hai, Đào Yêu bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Nàng mở cửa, liền thấy người tới là Đào Yêu.
“Chuyện gì vậy?” Đào Yêu dụi mắt.
Cửu Tiêu trầm mặc như trước, đưa hộp phấn cho nàng.
Đào Yêu nhận lấy, chần chờ hỏi: “Ấy, Mộ Dung thế nào rồi?”
Cửu Tiêu xoay người, nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ cảm giác của hắn bây giờ cũng không tệ đâu.”
Nói xong, hắn liền xoay người rời đi.
Đào Yêu thay đồ, chạy sang phòng Mộ Dung, quả nhiên không ngoài dự đoán, hắn lại bị điểm huyệt .
“Mộ Dung, huynh khỏe không?” Đào Yêu hỏi.
Mộ Dung Dật Phong nhìn chăm chăm Đào Yêu, không nói gì, chỉ có đôi môi khẽ lay động, một lúc lâu, một giọt nước rơi xuống từ mắt phải của hắn: “Ta…bị…điểm…huyệt…cả….một….đêm.”
Đào Yêu: “…”
Vấn đề ăn ở tạm thời đã được giải quyết, vì thế ba người bắt đầu thương nghị bước kế tiếp rốt cục nên làm sao.
Mộ Dung Dật Phong nói: “Kinh đô nhiều quan lại quyền quý như vậy, chúng ta cũng không thể đi thăm dò từng người, quá không thực tế.”
Đào Yêu nói: “Có một tổ chức rất lợi hại, bất cứ chuyện gì trên đời này bọn họ đều biết, vừa hay tổng bộ của bọn họ đang ở kinh đô.”
Mộ Dung Dật Phong tỉnh ngộ: “Ý nàng là Chỉ Cáp Bang?”
Đào Yêu vuốt cằm: “Bọn họ hẳn là không có cái gì không biết.”
Mộ Dung Dật Phong nghi ngờ: “Vậy dứt khoát để cho bọn họ trực tiếp chân tướng nói cho chúng ta biết là được rồi.”
Đào Yêu lắc đầu: “Không được, ta đã thử rồi nhưng bọn họ nhất quyết không trả lời.”
Mộ Dung Dật Phong sờ sờ cằm: “Vậy chúng ta cũng chỉ có thể trà trộn vào tổng bộ Chỉ Cáp Bang, tự mình tìm kiếm đáp án.”
Chủ ý đã quyết, Đào Yêu liền dẫn bọn họ đi đến khách điếm Duyệt Lai giữa thành Tây.
Mộ Dung Dật Phong tò mò: “Đào Yêu, không phải nàng nói đến Chỉ Cáp Bang tìm người sao? Sao lại tới đây?”
Đào Yêu nói: “Khách điếm Duyệt Lai thực chất là sản nghiệp của Chỉ Cáp Bang, dùng làm nơi liên lạc cho khách hàng.”
Mộ Dung Dật Phong tỉnh ngộ: “Khó trách nơi nào cũng thấy khách điếm Duyệt Lai, hóa ra là có thế lực ở sau chống lưng.”
Đến khách sạn, Đào Yêu đi thẳng tới quầy tiếp tân, dùng tay gõ hai cái lên trên.
Ông chủ đang cúi đầu tính toàn sổ sách ngẩng đầu lên, khách khí cười: “Khách quan, ngài đến ăn uống hay ở trọ?”
“Ăn uống.” Đào Yêu trả lời.
“Vậy ngài muốn ăn món gì?” Ông chủ hỏi.
“Thiên thượng phi đích.” Đào Yêu trả lời.
“Khách quan mang đủ bạckhông?” Ông chủ hỏi.
“Đủ.” Đào Yêu đáp.
Nhận được ám hiệu, ông chủ vội vàng gọi tiểu nhị tới dẫn bọn họ đến hậu viện.