Đào Yêu thành tâm nói xin lỗi: “Vừa rồi quả thật đắc tội, nhưng nếu như ngươi không nói ra thân phận của mình, rất khó cho chúng ta tin tưởng ngươi.”
Cửu Tiêu nhẹ giọng nói: “Các ngươi không cần tin tưởng ta.”
“Nhưng chúng ta và ngươi không quen không biết, tại sao ngươi lại nhiều lần cứu giúp?” Mộ Dung Dật Phong hồ nghi.
“Người ta cứu, chẳng qua là nàng.” Cửu Tiêu trả lời như vậy.
Mộ Dung Dật Phong nín giận , mỉm cười: “Tốt, ta hỏi lần nữa, Đào Yêu và ngươi không quen không biết, tại sao ngươi muốn nhiều lần cứu giúp?”
Cửu Tiêu nhìn Đào Yêu, cặp mắt kia sâu không thấy đáy: “Bởi vì mạng của nàng, chỉ có thể là của nàng. Người còn lại, ai cũng không có quyền cướp đoạt.”
Xem ra, sau này có thế nào cũng không thể hỏi gì từ hắn, Mộ Dung Dật Phong chỉ đành phải cầu xin tha thứ: “Được rồi, đại ca, chúng ta cũng sẽ không hoài nghi ngươi, sau này ngươi muốn đi cùng thì đi cùng… Nhưng bây giờ chân của ta thật rất tê , mong giơ cao đánh khẽ, giải khai huyệt đạo được không?”
Nghe vậy, Cửu Tiêu vỗ bàn, vung tay lên, hai cây chiếc đũa trong nháy mắt bay lên không, phóng thẳng về phía hai người, chính xác giải khai huyệt đạo của bọn họ.
Mộ Dung Dật Phong xoa bả vai đau nhức nhỏ giọng nói thầm: “Khốn, còn biết đùa bỡn hơn ta.”
Náo như vậy, Dật phong mặc dù nghi ngờ đầy bụng, cũng rốt cuộc còn muốn chết mà đi chọc Cửu Tiêu .
Mà Cửu Tiêu cũng không được voi đòi tiên, vẫn giống như trước đây, mặc dù đi sau bọn họ nhưng vẫn im hơi lặng tiếng, không có ý quấy rầy.
Ba người vẫn duy trì trạng thái như vậy đi tới nửa tháng sau, rốt cục cũng tới dưới chân núi Mộ Vân.
Mà võ lâm Minh Chủ Vạn Trường Phong ở Trường Phong sơn trang, chính là ngay trên đỉnh núi này.
Càng tới gần, tâm tình Mộ Dung Dật Phong lại càng kích động, dọc theo con đường này không ngừng nói chuyện: “Đào Yêu, nàng biết không? Trong Trường Phong sơn trang này có thật nhiều kỳ nhân dị sĩ, võ công của các vị tiền bối kia sâu không lường được, lần này chúng ta nhất định phải mở mang kiến thức thật tốt.”
“Đúng rồi, giống như Tiếu Thần tiền bối kia, nghe nói ông vừa ra tay, trong phạm vi một dặm không hề có vật còn sống, hơn nữa, chưa từng có ai được chứng kiến vũ khí của ông, có phải rất thần bí hay không?”
“Còn có Tô ma phát (*) Tô Hoan tiền bối, vũ khí của ông chính là tóc, bình thường mềm mại như tơ, lúc chiến đấu lại sắc bén như kiếm, chỉ cần cuốn lấy cổ người khác, chà một tiếng, người nọ đỉnh đầu sẽ gặp bị giật xuống, bất quá nghe nói hắn gần đây rất ít xuất thủ, giang hồ lời đồn đãi hắn đã bỏ xuống đồ đao, lập địa thành phật, cũng không biết có phải hay không là thật.”
(*)Phát: tóc
“Còn có người khác nữa là Nghê Thường tiên tử Đoạn Thiến Thanh tiền bối, nghe nói mỗi khi nàng xuất hiện chính là một thân áo trắng điểm xuyết mấy cánh hoa, mờ mịt như tiên, chu nhan như ngọc, so chiêu với người là một mảnh lụa trắng, xem nàng giết người quả thực chính là xem một vũ đạo duyên dáng.”
Nói xong, hai người đã đi tới rừng sâu, bên trong sương mù tràn ngập, mang theo thần bí sâu thẳm.
Gần đây không có ai tới đánh lén họ, nguyên nhân chỉ có hai.
Hoặc là bọn họ đã chết sạch, không còn ai đoạt thịt bò mà tàn sát lẫn nhau nữa— dĩ nhiên tình huống như thế rất ít xuất hiện.
Hoặc là chính là bọn họ chuẩn bị tới một nơi rất tốt để ra tay— tỷ như trong rừng.
Cho nên Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong cũng bắt đầu đề cao cảnh giác.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, vừa bước vào rừng chưa được mấy bước, liền có hơn mười người mặc áo đen bịt mặt mai phục đã lâu xuất hiện, giơ đại đao muốn làm thịt bọn họ.
Lúc này Cửu Tiêu vẫn đi theo ở phía sau tiến lên, đánh nhau với đám người kia.
Mộ Dung Dật Phong kéo Đào Yêura phía sau mình, dặn dò: “Đào Yêu, nơi này khẳng định còn có bẫy rập khác, nàng theo sát sau ta, cẩn thận… A!”
Hét một tiếng như sấm, Mộ Dung Dật Phong cứ như vậy lọt vào trong động bị một đám cỏ lớn che đậy.
Đào Yêu thấy thế, vội vàng nhảy theo, bắt được tay Mộ Dung Dật Phong, ném hắn lên trên, chân nàng đạp mạnh vào đá, muốn mượn lực bay lên.
Nào ngờ hòn đá kia trơn trượt, Đào Yêu trượt chân, thân thể kịch liệt rơi xuống.
“Đào Yêu!” Mộ Dung Dật Phong kêu to.
Cửu Tiêu nghe tiếng, vội vàng đến đưa tay cứu, đáng tiếc là chậm một bước, hắn chỉ bắt được cổ áo Đào Yêu.
Một trảo như vậy chẳng những không cứu được Đào Yêu, ngược lại còn giật áo ngoài của nàng ra.
Kết quả là, Đào Yêu xui xẻo mặc một cái yếm rơi vào trong động sâu không thấy đáy này.
Nhìn thấy thế, toàn thể yên lặng.
Hơn mười người người áo đen cầm đại đao, giữ vững bất động.
Cửu Tiêu ngón tay cầm lấy Đào Yêu y phục, ánh mắt ngưng trệ ở phía trên.
Mộ Dung Dật Phong quỳ hai gối, hai tay dừng hình trên không, phảng phất như muốn bắt lấy gì đó.
Giữa núi rừng an tĩnh dị thường, chỉ còn lại tiếng gió rít qua kẽ lá, từng đám sương mù chậm rãi phiêu tán.
Cách hồi lâu, Mộ Dung Dật Phong phục hồi tinh thần lại, lẩm bẩm nói: “Thì ra là, yếm của Đào Yêu màu xanh.”
Phía sau vang lên tiếng mười vật nặng ngã xuống.
Động kia sâu vô cùng, thành lại nghiêng nghiêng trơn tuột, vì thế Đào Yêu chỉ có thể mặc sức trượt xuống.
Không bao lâu sau nàng liền đập phải đường rẽ, Đào Yêu không suy nghĩ nhiều, chuyển thân dưới về phía cửa động.
Không mất bao nhiêu thời gian, Đào Yêu nhìn thấy phía trước có ánh sáng mơ hồ, biết mình đã trượt đến đâu, liền chuẩn bị chạm đất, ở thời khắc cuối cùng khống chế được thân thể của mình, thi triển nhẹ võ công, đánh tới phía trước.
Vốn cho là sẽ đụng vào hòn đá nào đấy, đập phải nó, chịu chút nội thương chẳng hạn. Nhưng rất may mắn, Đào Yêu đụng vào một miếng nệm thịt trên, không hề bị thương chút nào.
Nàng mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên một người.
Người nọ mang mặt nạ, che toàn bộ diện mạo, Đào Yêu chỉ biết là hắn là nam tử — bởi vì tay nàng mò tới bộ ngực bằng phẳng của hắn.
“Cám ơn.” Đào Yêu đứng dậy, cũng vươn tay muốn đỡ tên đeo mặt nạ dậy.
Nhưng nam mặt nạ cũng không thèm lĩnh tình, hắn không để ý đến Đào Yêu đưa tay, tự mình đứng lên, phủi tro bụi trên mặt quần áo, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao muốn cám ơn ta?”
Giọng nói nam tử kì quái quái dị, nghe ra được là dùng nội lực ép phát giả thanh.
“Bởi vì ngươi vừa đỡ ta khỏi bị thương.” Đào Yêu theo thực mà đáp.
“Cũng không phải là ta tự nguyện.” Nam mặt nạ chậm rãi nói: “Dựa theo suy đoán của ta, ngươi hẳn là rơi xuống ở cửa động gần đây, không ngờ ngươi lại bay xa như vậy…”
Đào Yêu trầm ngâm, hỏi: “Những người tập kích chúng ta là đồng bọn của ngươi?”
“Không.” Nam mặt nạ nói: “Bọn họ là thủ hạ.”
“Thật sao?” Đào Yêu hỏi.
Nam mặt nạ nhẹ nhàng liếc nàng một cái: “Ngữ khí của ngươi dường như đang hoài nghi.”
“Bởi vì,” Đào Yêu nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Nhìn tình hình vừa rồi, ngươi dường như thiện lương hơn bọn họ.”
“Vừa rồi là hiểu lầm,” nam mặt nạ nhàn nhạt giải thích: “Vốn ngươi hẳn là ngã sấp xuống, nhưng ta lại tiêu sái đứng một bên, định bụng nhìn ngươi ngã xuống một bên… Đáng tiếc, bởi vì phán đoán sai địa điểm ngươi ngã nên ta lâm vào tình cảnh tương đối chật vật như vậy.”
Đào Yêu tưởng tượng khuôn mặt dưới mặt nạ kia, không khỏi lấy tay sờ cằm: “Nếu là như vậy, quả thật tương đối có sức thuyết phục.”
“Ngươi dường như không sợ.” Nam mặt nạ chỉ ra.
“Ta nên sợ sao?” Đào Yêu hỏi.
“Ngươi có biết, vừa rồi nếu như ngươi chọn cửa động bên trái, sẽ có rất nhiều mũi tên dính độc chờ ngươi?” Nam mặt nạ nói: “Ngươi vừa nhặt một mạng về.”
Đào Yêu nhìn hắn, lẳng lặng nhìn hắn, ánh sáng trên đỉnh chiếu xuống, tạo thành những sợi tơ chiếu lên trên người bọn họ.
“Có thể nói cho ta biết nguyên nhân ngươi muốn giết ta không?” Đào Yêu hỏi.
Nam mặt nạ lắc đầu: “Không có có nguyên nhân.”
“Ta không quá tin tưởng.” Đào Yêu nói thẳng.
Nam mặt nạ chậm rãi nói: “Rất nhiều chuyện cũng không có nguyên nhân, ít nhất đối với ngươi mà nói, đây không phải nguyên nhân ngươi có thể tiếp nhận.”
Đào Yêu yên lặng.
Lần này đổi lại là nam mặt nạ đặt câu hỏi: “Ngươi tại sao muốn tìm cha?”
Đào Yêu lắc đầu: “Không có nguyên nhân.”
Anh mắt nam mặt nạ ảm ảm: “Ta có thể lý giải là ngươi đang chống đối ta không?”
“Không,” Đào Yêu nói: “Ít nhất đối với ngươi mà nói, nguyên nhân của ta không thể đủ cho ngươi tin tưởng.”
“Vậy ngươi sẽ vĩnh viễn đi tìm sao?” Nam mặt nạ hỏi.
“Sẽ không vĩnh viễn.” Đào Yêu sửa đúng: “Ta sẽ tìm được ông ấy trước vĩnh viễn.”
Mũi đá nhọn phong hóa trên đỉnh động có giọt nước tụ lại, tiện đà rơi xuống, rơi trên mặt đất, vỡ thành hàng ngàn vạn tia nước trong sáng.
Nam mặt nạ vẫn nhìn Đào Yêu thật sâu, một lúc lâu sai, hắn mở miệng: “Như vậy, ta liền mỏi mắt mong chờ xem sao.”
“Ý của ngươi là ngươi buông tha ta?” Đào Yêu nghi ngờ.
“Vừa rồi ở nhánh cửa động ta đã giết ngươi một lần, đáng tiếc không thành công. Hôm nay ta không có tâm tình giết người.” Nam mặt nạ chỉ tay : “Từ đây có thể đi ra ngoài… Nhưng bề ngoài của ngươi bây giờ có chút chướng tai gai mắt.”
Đào Yêu cúi đầu, lúc này mới phát hiện trên người mình chỉ mặc một cái yếm.
Nam mặt nạ từ từ đến gần nàng, cởi áo ngoài của mình ra, choàng trên người Đào Yêu, nói: “Sau khi rời khỏi đây tự nghĩ cách trả lại.”
Động tác của hắn mềm nhẹ.
Đào Yêu nói: “Cám ơn”
“Không nên dễ dàng nói cám ơn người khác.” Nam mặt nạ chậm rãi nói: “Đặc biệt là đối với người muốn giết ngươi.”
Đào Yêu nói: “Nhưng ít nhất bây giờ ngươi đang ở đây giúp ta” .
“Vậy ngươi chỉ có thể chờ sau này ngươi không hối hận” Nam mặt nạ nói như vậy.
Tiếp theo, hắn vung tay lên, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, trước mặt liền xuất hiện một đám khói đen dày đặc.
Một lát sau, khói đặc tản ra, nhưng nam mặt nạ vẫn ở nguyên tại chỗ.
“Vừa rồi là chuyện gì xảy ra?” Đào Yêu hỏi.
Nam mặt nạ giải thích: “Là ta ném một viên đạn mù, vốn muốn thừa dịp khói dày đặc, thần không biết quỳ không hay là tiêu sái rời đi. Như thế hình tượng của ta sẽ sâu không lường được.”
“Vậy tại sao ngươi vẫn còn ở nơi này?” Đào Yêu hỏi.
Mặt nạ nước tiếp tục giải thích: “Bởi vì ta mới vừa rồi không cẩn thận ném nhầm một viên dược hỗn hữu, bây giờ ta và ngươi đều bị định thân, phải một canh giờ nữa mới có thể nhúc nhích.”
“Thì ra là vậy.” Đào Yêu khẽ gãi cằm: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?” Nam mặt nạ nói từng câu từng chữ: “Chờ đợi.”
Vì vậy hai người cứ đứng vững như vậy, đối mặt nhau, cùng chờ đợi, hoàn toàn…trầm mặc.