Mộ Dung Dật Phong đứng dậy, bắt đầu cò kè mặc cả: “Bạch tiền bối, như vậy đi, ta không tham lam, chỉ cần bốn thành là được, không không, ba thành, được rồi được rồi, ta nghiến răng nuốt máu, hai thành cũng được, ta, Xem như ngài lợi hại, chỉ cần một thành, cái gì, một thành cũng không được?! Ngài dứt khoát chém đứt cổ ta cho rồi… Ha ha, chỉ đùa một chút thôi, đừng kích động, xin thu cây đao lại.”
Bạch chí quang cuối cùng cũng không nhịn được, thở dài một tiếng: “Không phải là ta không muốn truyền cho ngươi, thật sự là ta không biết truyền thế nào.”
“Làm sao có thể chứ?” Mộ Dung Dật Phong nghi ngờ: “Mấy truyền thuyết trong giang hồ kia chỉ cần một canh giờ đã tuyền được rồi mà.”
Bạch Chí Quang trên trán gân xanh sùng sục sùng sục trực tiếp bành trướng: “Ngươi cho rằng nội công là đồ gia truyền sao, hôm nay ngươi truyền cho ta, ngày mai ta truyền cho ngươi, tùy tiện truyền tới truyền lui! Vậy sau này mọi người cũng chẳng cần cố gắng học công phu làm chi, đợi các trưởng bối ợ rắm ra truyền cho một chút là được rồi (Nguyên văn ạ =.=)! Thật là ý nghĩ hão huyền!”
Mộ Dung Dật Phong không bỏ cuộc: “Nhưng mấy truyền thuyết kia…”
Bạch Chí Quang lại phải giải thích: “Tất cả đều là những chuyện thêu dệt lòe mấy đứa trẻ chưa hiểu sự đời các ngươi thôi, trên đời này làm gì có chuyện tiện nghi như vậy, chẳng qua là những chuyện được thêu dệt để gạt đám trẻ tuổi ham ăn biếng làm, muốn một bước lên trời như các ngươi bước chân vào giang hồ thôi.”
Đào Yêu không giải thích được: “Tại sao lại muốn gạt người khác vào giang hồ?”
Bạch Chí Quang tinh tế giải thích: “Trên giang hồ có rất nhiều nhân sĩ trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng vô công rồi nghề, sợ bọn họ tinh lực quá thừa, ăn no không có chuyện làm, vào một hôm đẹp trời nào đó nóng đầu, triều đình cũng bó tay, cho nên dứt khoát dụ dỗ bọn họ vào giang hồ, không có chuyện gì thì đánh nhau, giết người, phát tiết hoàn toàn tinh lực dư thừa.
Mặt khác, đưa bọn họ quy về các môn phái, để dễ quản lý, gặp phải nguy cơ bị xâm lược còn có thể điều bọn họ đi kháng địch, quả thực là quân dự bị tốt vô cùng, có lợi vô cùng. Còn nữa, nhân sĩ giang hồ tăng thêm có thể kéo rất nhiều sản nghiệp phát triển, tỷ như chế tạo vũ khí, y quán, còn có dược liệu, … …”
Đào Yêu như có điều suy nghĩ gật đầu, thì ra là truyền thuyết là từ triều đình truyền ra.”
Bạch Chí Quang vuốt vuốt chòm râu: “Phật viết, không thể nói, không thể nói.”
Nghe vậy, Mộ Dung Dật Phong như bị sét đành, hoàn toàn hỏng: “Làm sao bây giờ, ta rất tin những thứ truyền thuyết kia, cho rằng lớn lên đi đại tới chỗ nào đó ắt sẽ có cao nhân truyền công cho ta, vì thế chưa từng nghiêm túc luyện nội lực…Bạch tiền bối, ta còn cứu được không?”
Bạch Chí Quang nhắm mắt, vuốt râu, trầm tư mở miệng: “Đợi sau này đi đầu thai là được rồi.”
Mộ Dung Dật Phong ngã xuống đất.
Bạch Trúc Ngữ an ủi: “Không sao, thật ra thì luyện Bạch thị khí công của chúng ta cũng rất có tác dụng trong việc gia tăng nội lực, nếu Mộ Dung Dật Phong không chê, tại hạ nguyện dốc lòng tương trợ.”
Đánh rắm đại công?!
Mộ Dung Dật Phong nhắm mắt, nắm tay, trầm tư mở miệng: “Nhưng mà, ta quả thật có chê.”