Cáo biệt Sài gia trấn, Đào Yêu vàMộ Dung Dật Phong tiếp theo tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Bạch Chí Quang.
Nhắc tới Bạch Chí Quang liền không thể không nhắc Bạch Nhận Đường.
Ở Đồng Thành, Bạch Nhận Đường từng là võ quán số một số hai trên giang hồ, bởi vì liên tục xảy ra hai giới võ lâm Minh Chủ, nhất thời thanh danh lan truyền rộng. Nhưng mười năm trước, quán chủ tuyên bố bế quan, sau đó danh tiếng của Bạch Nhận Đường liền xuống dốc không phanh.
Mà vị bế quan quán chủ kia, chính là Bạch Chí Quang.
Đồng thời, cũng là phụ thân hư hư thực thực của Đào Yêu.
Qua thời gian sáu ngày, bọn họ đã tới Đồng Thành.
Đồng Thành bởi vì là tuyến giao thông quan trọng, phố xá phồn hoa, dân cư đông đảo.
Lúc Đào Yêu đến nơi, đúng lúc là ban ngày, trên đường ngựa xe như nước, đám người qua lại không dứt.
Hai người chen chúc trong dòng người, từ từ bước đi thong thả.
Đào Yêu chuyên tâm tìm khách điếm thích hợp để ở, mà Mộ Dung Dật Phong lại nhanh chóng tụng bảng cửu chương trong lòng: cơ hội tới, lấy cớ bây giờ nhiều người, sợ hai người lạc nhau, nhân cơ hội dắt tay Đào Yêu, để cho quan hệ của bọn họ càng tiến một bước. Không sai, Mộ Dung Dật Phong, muốn chủ động, chủ động~!
Cho nên, Mộ Dung Dật Phong sâu hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, đưa tay, nắm được một cái tay.
Quá, quá, quá kích động ! Đào Yêu tay trong tay với mình… Không quá giống trong mộng.
Hả, Đào Yêu không phải là rất gầy sao? Làm sao cái tay này lại nhưng nhiều thịt như vậy? Hơn nữa, đầu ngón tay vừa thô vừa ngắn?
Mộ Dung Dật Phong nghi ngờ mở mắt ra, đợi thấy rõ chân tướng, hai sợi tóc trên trán hắn toàn bộ dựng đnưgs.
Đào Yêu đã đi ở phía trước, mà trước mặt hắn đứng, là một vị đại thẩm khuôn mặt dữ tợn trên mặt thẹn thùng, mà trong tay hắn, chính là cái móng heo của vị đại thẩm này.
Nhưng đại thẩm nhưng giống như một loại cây mây ngàn năm quấn ở trên người hắn, đá lông nheo với hắn: “Công tử thật là nóng lòng, ở trên đường cái cũng không buông tha ta, để cho ta rất xấu hổ.”
“Không… không phải, hiểu lầm, ta nắm lầm người.” Mộ Dung Dật Phong vội vàng giải thích, sau đó tránh xa nàng, chuẩn bị đi tìm Đào Yêu.
Nhưng đại thẩm này lập tức từ bộ dáng tiểu bạch thỏ siêu béo, biến thành bộ dạng mẫu hùng, kéo thắt lưng qua, cản ở trước mặt hắn, gầm hét lên: “Một câu thật xin lỗi đã muốn xong? Sờ soạng đã muốn đi, không có tiện nghi như vậy đâu!”
“Ngươi muốn thế nào?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.
“Ngươi dám sờ sẽ phải dám cưới, ngươi đi hỏi thăm một chút đi, Vương quả phụ ta há có thể để ngươi tùy tiện sờ sao? Nam nhân dám sờ ta sẽ phải cưới ta!”Vương quả phụ bắt đầu màn sư tử Hà Đông rống.
“Ta đã có người trong lòng, không thể nào cưới ngươi.” Mộ Dung Dật Phong lập trường kiên định.
Vương quả phụ chớp mắt một cái, bắt đầu kêu lên: “Đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng! Mọi người mau tới cho chủ trì công đạo! tay ta nhỏ bé non mịn trắng nõn, cứ như vậy bị tay ăn chơi này khinh bạc!”
Giữa ban ngày ban mặt, nói nhàn rỗi cũng đúng, cho nên đám người rất nhanh đã tụ lại, vây quanh họ.
Vương quả phụ bắt đầu thanh minh lên án Mộ Dung Dật Phong đối với nàng như vậy như vậy như vậy, sau đó nàng như vậy như vậy như vậy ra sức chống cự, nhưng là tay nàng mảnh khảnh không bằng bắp chân của hắn như thế, kết quả vẫn bị Mộ Dung Dật Phong như vậy như vậy như vậy. Nàng nghĩ nếu cũng đã bị như vậy như vậy như vậy, đành cắn răng gả cho hắn , nhưng Mộ Dung Dật Phong lại đổi ý.
Mộ Dung Dật Phong oan ức đến mức hộc máu: “Đại thẩm, bắp chân của ta cũng không thô như tay ngươi đâu, ngươi giả bộ nhu nhược cái gì?”
Vương quả phụ mặt cười đến giống như hoa cải trắng nở: “Mọi người nghe thấy không, chính hắn cũng thừa nhận sờ qua tay ta, nếu không làm sao biết đùi hắn không thô bằng tay ta?”
Huynh đài bán mứt quả đứng bên Mộ Dung Dật Phong cảm thán nói nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi thật đúng là khẩu vị nặng.”
Mộ Dung Dật Phong: “…”
Vương quả phụ hào sảng phất tay một cái: “Ta không quản nhiều như vậy, bây giờ hãy cùng ta về nhà, chúng ta ban đêm thành thân, ban đêm động phòng!”
Nói xong, mạnh mẽ lôi kéo Mộ Dung Dật Phong đi về phía nhà mình.
Mộ Dung Dật Phong khóc không ra nước mắt, không phải mới vừa một bộ bị nắm tay liền muốn chết sao? Sao bây giờ lại hào phóng như vậy?
Đang vào lúc này, một thanh âm nhàn nhạt ngăn cản nói: “Đợi một chút.”
Đào Yêu ngăn giữa Mộ Dung Dật Phong và Vương quả phụ, nhẹ giọng nói: “Hắn không thể cưới ngươi.”
Vương quả phụ trên dưới quét mắt nhìn Đào Yêu, hừ một hơi: “Nơi nào đến tiểu nha đầu, xương cũng không được mấy cân, còn dám tới phá chuyện tốt của ta… Ngươi nói, hắn tại sao không thể cưới ta?”
Đào Yêu cầm Mộ Dung Dật Phong một cái tay khác, hai người mười ngón tay giao ác: “Bởi vì, ta là con gái đã xuất giá thành nương tử của hắn.”
Mộ Dung Dật Phong vừa mừng vừa sợ: “Đào Yêu, nàng nói thật? Nàngthật muốn làm nương tử của ta…”
Đào Yêu vươn ra ngón trỏ mảnh khảnh, đặt trên môi Mộ Dung Dật Phong: “Thật ra thì, Dật Phong, lòng ta cũng giống chàng vậy.”
Sau đó, nàng thuận theo tựa đầu tựa vào vai hắn.
Mỹ nhân trong ngực, ta còn đòi hỏi gì.
Mộ Dung Dật Phong nở nụ cười, sau đó, hắn đem quạt “phách” một tiếng mở ra, ngửa đầu cười lớn lên: “Hì hì hì hì hì hì hì hì!”
Nhưng mà –
“Tiểu huynh đệ, ngươi ngây người lâu quá đấy.” Người bán mứt quả vỗ vỗ bả vai Mộ Dung Dật Phong: “Không sao chứ.”
Mộ Dung Dật Phong phục hồi tinh thần lại, thanh hắng giọng:”Không có chuyện gì, là mộng tưởng hão huyền mà thôi.”
Lúc này, hắn nhìn thấy Vương quả phụ chống nạnh nhìn chằm chằm Đào Yêu: “Tiểu nha đầu nơi nào tới, xương cũng không nặng mấy cân, còn dám tới phá chuyện tốt của ta… Ngươi nói, hắn tại sao không thể cưới ta?”
Đào Yêu lẳng lặng nói: “Bởi vì, hắn đồng tính.”
Chung quanh nổi lên một tràng hít hơi.
Mộ Dung Dật Phong ngã xuống đất không dậy nổi.
Một tài chủ đứng bên cạnh sờ sờ cằm, mắt lộ ra một tia dâm quang: “Khó trách ta đối với hắn như vậy cảm thấy hứng thú.”
Mộ Dung Dật Phong bắt đầu phun máu.
Người bán mứt quả như có điều suy nghĩ gật đầu: “Khó trách hắn có hứng thú với ta như vậy.”
Mộ Dung Dật Phong ngừng hô hấp.
Nghe vậy, Vương quả phụ lập tức ngây người, cả người hóa thành một tượng đá. Cách hồi lâu sau, mặt ngoài tượng đá bắt đầu tróc ra, nàng đặt mông ngồi xuống đất, kêu khóc om sòm: “Đây là cái gì thế đạo cơ chứ, nam nhân ngoại hình khá một chút đều là đồng tính,ông trời ơi, ngươi quả thực là muốn hại chết ta mà! …”
Xem náo nhiệt xong, đám người tản đi, như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Sau thời gian một chén trà, Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong tìm được khách điếm thích hợp. Bởi vì Mộ Dung Dật Phong kinh tế thực lực hùng hậu, bọn họ muốn hai gian phòng hảo hạng, một bàn thức ăn ngon.
“Ngươi thật giống như mất hứng.” Đào Yêu quan sát sắc mặt Mộ Dung Dật Phong, cho ra kết luận.
Mộ Dung Dật Phong không lên tiếng, vùi đầu uống rượu.
“Là bởi vì ta nói ra chuyện tình ngươi đồng tính trước mặt mọi người sao?” Đào Yêu nói xin lỗi: “Ta sau này sẽ không nói cho người khác biết .”
“Ta không phải vì cái này tức giận!” Mộ Dung Dật Phong trịnh trọng làm sáng tỏ: “Đào Yêu, ta nói với nàng lần cuối, ta không phải là đồng tính!”
“Ờ.” Đào Yêu đáp một tiếng, dùng bữa tiếp.
Ờ.
Một chữ như vậy đuổi hắn đi?
Mộ Dung Dật Phong quả thực không biết nên làm sao cho phải, hắn làm sao lại thích người như Đào Yêu chứ?
Không biết làm sao, trong mệnh có kiếp này, phải ngoan ngoãn chấp nhận.
Đang than thở lại nghe thấy trong đại sảnh lầu dưới truyền tiếng ca thanh lệ.
Theo tiếng nhìn lại, hắn nhìn thấy một vị cô nương mười lăm mười sáu tuổi, hoặc là mười sáu mười bảy tuổi, hoặc là mười bảy mười tám tuổi, tóm lại rất trẻ tuổi rất trẻ tuổi.
Một thân quần áo trắng trong thuần khiết, vóc người tinh tế, làm rung động lòng người, trên mặt trắng nõn, một đôi mắt dịu dàng, mảnh mai vô cùng, trực tiếp xuyên vào lòng người, bất luận kẻ nào cũng sẽ sinh ra thương tiếc với nàng.
Nàng ngồi trong đại sảnh, tay ôm tỳ bà, một đôi tay ngọc thon thon, nhẹ nhàng gảy trên dây. Tiếng ca réo rắt uyển chuyển khiến người nghe thích thú.
Đám nam nhân trong khách điếm đều bị nàng hấp dẫn, chỉ muốn kéo giai nhân vào trong ngực thương yêu.
Đang lúc nghe đến nhập thần, một nam tử bộ dáng con nhà giàu nghênh ngang đi đến, đi theo sau là hai toán gia đinh.
Nhìn thấy cô nương trên đài, hai mắt thiếu gia ăn chơi tỏa ra tinh quang, chưng ra một bộ dạng vô lại, từ từ đi tới bên người nàng, dùng quạt nâng cái cằm nhỏ, cười hô hô: “Tiểu nương tử thật là xinh đẹp, sao vậy, cùng thiếu gia ta trở về phủ, bảo đảm nàng sau này ăn sung mặc sướng.”
Vị cô nương kia vừa sợ vừa quẫn, cố gắng thoát khỏi hắn, cầu khẩn nói: “Công tử xin tự trọng, ta bán mình không bán nghệ, a không, ta bán nghệ không bán thân.”
“Hắc hắc hắc, gặp bổn thiếu gia, ngươi bán cũng phải không bán, bán cũng phải bán, a không đúng, nói sai rồi, ta là nói, ngươi bán cũng được, không bán cũng không được!” Thiếu gia ăn chơi ngoắc: “Bắt nàng cho ta.”
Thì ra là ác bá cưỡng bức dân lành trong truyền thuyết. Xét thấy việc Vương quả phụ vừa rồi khiến mình đã mất không ít thể diện, Mộ Dung Dật Phong quyết định anh hùng cứu mỹ nhân, gây dựng lại hình tượng quang huy của mình trong lòng Đào Yêu.
Cho nên, hắn y theo hình thức cố định trong truyền thuyết, lấy hình tượng bạch y công tử, bước từ trên lầu xuống, dùng động tác anh tuấn đánh cho hai gã gia đinh và thiếu gia ăn chơi hoa rơi nước chảy, chạy trối chết.
Sau đó, hắn sửa sang lại áo, vuốt vuốt đầu tóc, xoay người lại, mở quạt ra, dùng giọng nói ôn nhã hỏi: “Cô nương, ngươi không sao chứ?”
Vị cô nương kia hình như là bị dọa, không nhúc nhích mà nhìn hắn.
Mộ Dung Dật Phong khẽ mỉm cười: “Cô nương ngươi không cần cám ơn ta, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ chính là việc nhân sĩ chính nghĩa phải làm, mặc dù rất nhiều người đều nói ta thiếu niên anh hùng can đảm hành hiệp trượng nghĩa nhân phẩm cao không khuất phục trước dâm uy của nhà giàu, nhưng ta biết mình còn hơn thế nhiều. Dĩ nhiên, có ân không báo rất khó chịu, nếu như ngươi thật sự băn khoăn, có thể đi lên trên gian nhã lầu nói lại mấy lời diễn tả ta nói lại với vị cô nương trên lầu kia. Mới vừa rồi nói quá nhanh, có thể ngươi không nhớ rõ ràng, như vậy ta lại nói lại, thiếu niên anh hùng can đảm nghĩa hiệp…”
“Ngươi ăn no rửng mỡ hả?” Vị cô nương kia vừa nãy còn ôn nhu, trong nháy mắt đốt thành liệt hỏa: “Bọn ta chờ ba ngày, suốt ba ngày! Thật vất vả mới đợi được công tử Bạch gia tới đùa giỡn, lại bị tên đồng tính chết bầm nhà ngươi làm hỏng!”