Bốn nam nhân mặc quần áo màu xanh lam đi trên quan đạo, trên lưng mỗi người bọn họ đều mang theo một thanh kiếm, có vẻ (thập phần: vô cùng) uy nghiêm.
Tại đây, ở giữa bốn nam nhân cường tráng là một lão giả mang còng ở tay và chân.
Lão giả kia tóc trắng xoá, xem ra tuy rằng mỏi mệt, nhưng không dấu được trong ánh mắt lão có khí tiết chính nghĩa. Lão tin tưởng một tháng sau nhất định có thể rửa sạch được oan, khiến cho kẻ ác phải bị trừng phạt.
Trên quan đạo, một thân hình nhỏ nhắn đang ẩn người ở đằng sau gốc cây, nhìn lão giả đang lắc lưđi lại. Mấy độ tưởng xông lên phía trước thì lại bị nam nhân cao lớn phía sau ngăn cản.
Nhã Lệ vẻ mặt bi thương, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn hắn hỏi: “Ngươi vì cái gì không cho ta đigặp cha ta? Ta thật sự thật không ngờ mới qua mấy ngày, không ngờ cha đầu đã đầy tóc bạc, khiến ta nhìn có thể nào không đau lòng?”
Nước mắt của nàng nhiễu loạn tâm Lí Hàn Băng, hắn ôm nàng vào trong ngực mà nói: “Ngoan! Đừng khóc, nàng bình tĩnh một chút, không phải ta không cho nàng gặp. Mà là nàng muốngặp thì những hộ vệ này cũng sẽ không cho nàng đến gần. Nếu nàng khóc sướt mướt như vậy mà cha nàng biết thì cũng sẽ lo thay cho nàng.”
Hắn chưa từng có nghĩ đến chính mình đối với nàng sẽ phải cố gắng kiên nhẫn. Nàng là nữ nhân thứ nhất làm cho hắn có lòng nghĩ tới an ủi, còn nước mắt của nữ nhân khác chỉ làm cho hắn khinh thường quay đầu bước đi.
“Ô…ô……” Nhã Lệ biết hắn nói đều có đạo lý, nhưng là “Ta cho là gặp được cha ta cũng chỉ cảm thấy khổ sở thôi! Hàn Băng, chúng ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”
Lí Hàn Băng đưa tay vỗ về lưng của nàng mà không biết nên trả lời nàng như thế nào.
Lúc này, ở phía trước trên quan đạo xảy ra đột biến, mười hắc y nhân bịt mặt ai nấy đều tay cầm đao kiếm vây quanh bốn gã hộ vệ cùng Liễu học sĩ.
Lí Hàn Băng vội vàng kéo nàng ra phía sau.
Nhã Lệ từ phía sau hắn nhô đầu ra. Nàng thấy những tên cầm binh khí này thì biết bọn họ muốn mệnh cha nàng. Nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng đưa tay che miệng lại.
May mắn bọn họ không có nghe thấy. Nàng khẩn trương giật giật ống tay áo Lí Hàn Băng, lo lắng hỏi: “Bọn họ muốn giết cha ta, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Giờ khắc này Lí Hàn Băng bình tĩnh dị thường, ngay cả chính hắn cũng kinh ngạc. Khi giáp mặt nàng, tính tình nóng nảy cùng cá tính không kiên nhẫn của hắn đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Từ đáy mắt hắn hiện lên một chút kinh ngạc bởi tình cảm đối với nàng dưới đáy lòng tràn ra, loại cảm xúc này rốt cuộc sinh ra từ khi nào?
Hắn lắc lắc đầu, quyết định bỏ loại cảm giác kì lạ này sang một bên để tập trung vào chuyện trước mắt.
“Đừng nóng vội, võ công của bốn người bọn họ hẳn là đủ để ứng phó. Chúng ta trước nhìn xem tình huống, nếu Liễu học sĩ có nguy hiểm, ta sẽ ra tay cứu giúp.”
Hắn trấn an làm nàng an tâm, nàng gật gật đầu nói: “Cám ơn ngươi.”
Đối với lời nói cảm tạ của nàng, hắn không đáp một từ, ngược lại nói với nàng: “Xem ra, kẻ chủ mưu phía sau muốn dồn cha nàng vào chỗ chết.”
“A, Hàn Băng!” Đối với lời nói của hắn, nàng cũng không có nghe rõ ràng. Bởi vì nàng thấy phụ thân đang ngàn cân treo sợi tóc thiếu chút nữa bị đâm trúng nên cả kinh theo bản năng kêu lên tên hắn.
Ba gã hộ vệ lần lượt ứng phó mười mấy tên sát thủ kia, một người khác bảo hộ phía sau Liễu học sĩ.
Bởi vì phải bảo vệ an toàn cho Liễu học sĩ, hộ vệ kia ứng phó có chút khó khăn phải cố hết sức, vài lần gần như thất thủ. Mà những hộ vệ khác đang bị Hắc y nhân vây đánh cũng dần dần lực bất tòng tâm.
Lí Hàn Băng thấy tình huống không tốt nên quyết định ra tay cứu giúp: “Nhã Lệ, nàng chờ ở đây. Sự xuất hiện của nàng đối với cha nàng là một loại gánh nặng, không nên xúc động, hiểu chưa ?”
Nàng gật gật đầu với hắn để thúc giục hắn mau đi cứu người.
Chỉ thấy bóng dáng hắn nhanh chóng di chuyển giữa Hắc y nhân, sau đó đại đao ngân quang chợt lóe lên. Cả mười nhân ảnh ào ào té xuống đât, khí tuyệt thân vong.
Đại đao kia lóe lên tia sáng trắng, không thấy được một vết máu nào. Lí Hàn Băng vác nó trên vai, đứng ở một bên nhìn bốn gã hộ vệ.
“Đa tạ đại hiệp xuất thủ cứu giúp.” Một gã hộ vệ tiến lên chấp tay nói lời cảm tạ, cực kỳ khâm phục đối với võ công của hắn.
Một người hộ vệ khác ngồi xổm xuống nhìn, phát hiện trên cổ sát thủ có dấu vết màu bạc mảnh như sợi chỉ, nhưng không có lưu một giọt (huyết: máu) thì không khỏi tấm tắc biểu lộ sự ngạc nhiên. Xemra nam nhân này có đao pháp tinh thâm không ai sánh kịp.
Lí Hàn Băng không nói gì thêm, chính là liếc mắt nhìn Liễu học sĩ một cái với hàm ý sâu sắc để trấn anlão.
Liễu học sĩ nhìn người nam nhân này, hắn có khí phách hiên ngang, trên vai vác một thanh đại đao, lạicó một mái tóc hồng, đây chính là vị cứu tinh của mình chứ?
Liễu học sĩ cũng không nói một câu, lấy ánh mắt biểu đạt ý cảm kích hắn.
“A, đại hiệp chính là Đao Vương sao? Hôm nay được thấy quả thực danh bất hư truyền.”Trong đám hộ vệ có một gã nhận ra đao pháp của hắn, bỗng nhiên mừng vui bất ngờ mà nói.
“Các vị không cần khách khí, hôm nay ta ra tay cứu giúp do Liễu học sĩ là vị trưởng giả đáng tôn kính. Cáo từ.”