Giang Nam là nơi văn nhân tập trung, rất nhiều văn nhân nhã sĩ đều yêu thích đến Giang Nam thưởng thức phong cảnh tú lệ, hơn nữa bằng hữu thi ca giao tiếp rộng rãi cùng ngâm thi hát đối (cv là: quảng giao thi hữu, ngâm thi đối nghịch).
Bởi vậy khách điếm tửu lâu thường xuyên đón khách quý chật nhà, người đến ở vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, hai thiếu niên diện mạo tuấn tú đi vào một gian khách điếm.
Sau khi bọn họ dùng bữa xong, hướng tiểu nhị hỏi thăm nơi ở của nam tử tóc hồng, lại không thu hoạch được gì, thế là thất vọng rời đi.
Bọn họ không biết chính mình đã thành đối tượng mà kẻ ác tâm chuẩn bị xuống tay.
Hai người hướng ngoại ô đi, tới trước một miếu Quan Âm.
“Tiểu…… Thiếu gia.” Tiểu Thúy vội vàng sửa miệng, thấy bốn phía không có người, nàng nhẹ nhàng thở ra, nói tiếp: “Chúng ta đã tìm ba ngày, đi tới nơi này vẫn là tìm không thấy Đao Vương, hắn có thể hay không căn bản không ở Giang Nam?”
“Ta tin tưởng lời phụ thân nói, hắn nhất định ngay tại vùng Giang Nam này, chúng ta sẽ tìm xem, nói không chừng rất nhanh sẽ cho chúng ta tìm thấy.” Nhã Lệ thân mặc áo dài màu trắng, thoạt nhìn thập phần tuấn tú.
“Nếu thiếu gia nói như vậy, chúng ta nhanh lên đi thôi! Hy vọng có thể mau một chút đến thành trấn kế tiếp, tìm gian khách điếm kha khá ngủ trọ.” Hiện tại đã là buổi chiều, các nàng phải nhanh lên tìm được chỗ qua đêm, để muộn sẽ không tốt lắm.
Nhã Lệ gật gật đầu, đang muốn đi, bỗng nhiên phía trước hiện ra hai bóng người, một đôi trung niên nam nữ đi tới trước mặt bọn họ.
“Xin hỏi các ngươi có chuyện gì sao?” Nàng nghi hoặc hỏi.
Tiểu Thúy vẻ mặt cảnh giới che trước người nàng. “Đại thúc, đại thẩm, ngượng ngùng, các ngươi chắn đường đi chúng ta.” Hai người này bộ dạng lén lút, ánh mắt láo liêng, xem ra không phải là người tốt.
Sau khi hai người trao đổi ánh mắt, trung niên nữ tử cười nói với các nàng: “Vừa rồi chúng ta ở khách điếm nghe thấy hai vị công tử muốn tìm một nam nhân tóc hồng trên vai vác một thanh đại đao. Vừa lúc chúng ta mấy ngày trước đây đã gặp qua hắn, không bằng chúng ta mang hai vị đi tìm, như thế nào?”
Bên cạnh, trung niên nam tử gật gật đầu phụ họa lời của nàng, trong lòng cười thầm: bọn họ ở trên giang hồ lăn lộn hơn hai mươi năm, vừa thấy đã biết đây là hai đứa trẻ nữ phẫn nam trang, cái này bọn họ lại có thể kiếm một khoản.
Nhã Lệ dù sao cũng là thiên kim tiểu thư không ra khỏi đại môn (cửa lớn, hay cửa nhà ý ^^), vừa nghe đã có tin tức Đao Vương, trong lòng thập phần vui sướng, cũng bất chấp có cái gì kỳ quái, vội vàng nói: “Các ngươi biết hắn ở nơi nào?”
Thấy nàng khẩn cấp như thế, ttrung niên nữ tử tâm hỉ vui mừng, biết nàng đã mắc câu, vội vàng nói: “Là nha! Chúng ta, cái này, mang hai vị đi tìm đi.”
“Đa tạ hai vị nhiệt tâm, bất quá, thỉnh hai vị nói cho chúng ta biết nơi hắn ở, chúng ta tự mình đi tìm là được, không cần phiền toái hai vị.” Tiểu Thúy trước năm mười hai tuổi theo phụ thân chạy ngược chạy xuôi, so với Nhã Lệ kiến thức nhiều, bởi vậy ấn tượng đối với hai người này thình lình xuất hiện thì cảm thấy thập phần bất an.
Nhã Lệ nghe vậy, cho rằng Tiểu Thúy nói có lý, bởi vậy gật gật đầu.
“Nơi đó không tiện chỉ dẫn, vẫn là chúng ta mang bọn ngươi đi qua cho nhanh.” Trung niên nữ tử lời nói trong lúc đó hơi chút hiển lộ ra một tia không vui.
Điều này làm cho Tiểu Thúy càng thêm xác định hai người này trong lòng mang ý quỷ , nàng lớn tiếng đối bọn họ nói: “Theo ta thấy, các ngươi căn bản không biết Đao Vương ở nơi nào, chính là muốn gạt chúng ta đi?”
Nàng nói thẳng làm hai người sắc mặt nháy mắt xanh trắng lần lượt thay đổi.
Thấy các nàng bộ dáng mảnh mai, khẳng định không phải là đối thủ của bọn họ. Sau khi hai người lại trao đổi một ánh mắt thì trên sắc mặt cùng lộ ra âm độc.
“Hừ! Bị ngươi nha đầu kia phát giác cũng thế. Ta xem hai người các ngươi vẫn là ngoan ngoãn theo chúng ta đi có thể không cần chịu khổ.”
Nhã Lệ không nghĩ tới bọn họ nhưng lại nhìn thấu các nàng ngụy trang, cũng may mắn Tiểu Thúy tỉnh táo, mới không đến nỗi làm cho hai người lâm vào nguy hiểm.
“Nguyên lai các ngươi xem thấu chúng ta là nữ? Kia cũng tốt. Tiểu thư, ngươi lui ra sau, ta đến đối phó bọn họ.” Tiểu Thúy bảo Nhã Lệ trốn vào miếu Quan Âm, còn nàng một người có thể tới đối phó bọn họ.
“Tiểu Thúy, ngươi phải cẩn thận.” Nhã Lệ rất nhanh chạy vào miếu
“Tốt lắm! Ngươi nha đầu này được lắm, xem chúng ta như thế nào đối phó ngươi!”
Nói xong, hai người lập tức vây công Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy tuy rằng hiểu được quyền cước công phu, nhưng hai người cùng nhau vây công, nàng thể lực thật sự không thể chống đỡ lâu như vậy, có vẻ như bị áp đảo, làm Nhã Lệ lo lắng không thôi.
“Lão nhân, ngươi đi vào bắt cái nha đầu kia, nơi này lưu cho ta đối phó cũng được.”
Thấy trung niên nam tử kia muốn bắt tiểu thư, Tiểu Thúy trong lòng thập phần lo lắng, muốn ngăn cản, bất đắc dĩ lại bị trung niên nữ tử cuốn lấy, thoát thân không được.
Nhã Lệ thấy hắn chạy vào trong miếu, vội vàng xoay người muốn tìm cái địa phương trốn. Ánh mắt hướng bốn phía phiêu một vòng, phát hiện ở góc có nam tử trẻ tuổi đang nhắm mắt ngồi ở chỗ kia nghỉ ngơi. Nàng hai mắt sáng ngời, vội vàng chạy tới núp sau hắn , hy vọng như thế có thể ngăn cản trung niên nam tử kia xuống tay với nàng.
Nhưng trung niên căn bản mặc kệ cái nam tử trẻ tuổi, cứ đưa tay định bắt nàng. Ngay tại thời khắc nguy cấp này, nam tử trẻ tuổi bỗng nhiên xuất thủ. Một thanh đại đao sáng choang đè lên trên cánh tay trung niên nam tử làm hắn sợ tới mức động cũng không dám động. (anh hùng cứu mỹ nhân a~~~)
Nhã Lệ nhắm tịt hai mắt, nghĩ đến chính mình sẽ gặp nạn. Một lát sau, không có nghe thấy động tĩnh gì, nàng mở mắt ra, chỉ thấy một thanh đại đao nằm ngang ở trước mặt đặt trên cánh tay trung niên nam tử kia. Nàng vui sướng không thôi, vội vàng nói với nam tử trẻ tuổi: “Cảm tạ công tử cứu, cứu ta!”
~~~~
Lúc này, Tiểu Thúy cùng trung niên nữ tử kia đánh vào trong chùa, thấy tiểu thư có người cứu, cuối cùng cũng an tâm.
Trung niên nữ tử kia thấy thế, lập tức bỏ Tiểu Thúy muốn đi giúp đồng bạn.
Chỉ thấy thanh đao của nam tử trẻ tuổi nhoáng lên (trong cv là: đao khởi đao lạc a), tóc trung niên nam tử rất nhanh rơi trên mặt đất.
“Lăn.”
Ngắn ngủn một chữ lại ẩn chứa vô cùng khí thế, hai người trung niên sợ tới mức tiếp tục động thủ cũng không dám, chật vật mà chạy.
“Tiểu thư, ngươi không sao chứ?” Tiểu Thúy vội vàng hướng Nhã Lệ chạy lại. (ớ Lệ tỷ đang phẫn nam trang mừ >.<)
Nhã Lệ lắc đầu, xem Tiểu Thúy lông tóc không chỗ nào bị thương, nàng cũng yên tâm không ít.
Nàng quay đầu về phía nam nhân ngồi dưới đất không chút động đậy, mái tóc đỏ trên đầu cùng thanh đại đao sáng choang trên vai kia đã biểu lộ thân phận hắn.
“Tiểu Thúy chúng ta tìm được rồi, chính là hắn”. Nàng cao hứng nói.
Tiểu Thúy nghe vậy nhìn về phía nam tử kia, phát hiện người các nàng thật sự muốn tìm ở trước mặt, trong lòng cũng thập phần cao hứng.
Nàng cùng Nhã Lệ sau đó liếc mắt một cái, hai người đồng thời quỳ trước mặt hắn.
Lí Hàn Băng đối với cử chỉ khó hiểu của các nàng hơi nhíu mày, đứng lên liền cất bước muốn rời đi.
Nhã Lệ thấy hắn không để ý tới các nàng, vội vàng lo lắng đối hắn nói: “Đao Vương, mời ngươi không cần đi, xin giúp cha ta, cứu cứu cha ta, van cầu ngươi!”
Nghe nàng gọi hắn Đao Vương, hắn có chút kinh ngạc, bởi vì rất ít người liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn là Đao Vương, nàng lại có thể nhận ra hắn.
Sau dừng một chút, hắn xoay người phủ vọng của các nàng, lấy giọng điệu không hề nhẫn nại nói với các nàng: “Các ngươi đứng lên trước, có chuyện gì đứng lên rồi nói sau.”
Thấy vẻ mặt hắn không kiên nhẫn, Nhã Lệ chạy nhanh đỡ Tiểu Thúy đứng lên.
Nàng còn chưa mở miệng, hắn liền hỏi: “Ngươi như thế nào biết ta là ai?”
Thế là Nhã Lệ đem truyện về phụ thân thuật lại cho hắn nghe.