Phủ Tể tướng hết sức náo nhiệt, đám nô tỳ dưới sự chỉ huy của tổng quản, bận rộn vì hôn lễ đường đệ của Tướng gia.
Chú rể cùng tân nương thì đang ở bên ngoài du ngoạn, bởi vì Lý Hàn Băng không muốn suốt ngày ở trong Vương phủ chạm mặt cùng Vương gia, Vương phi.
Đêm hôm nay, hai người từ miếu thờ ngoại ô trở lại, từ đại sảnh bên cạnh vòm đi tiếp xuyên qua hành lang ngoằn ngoèo, tính toán trở về phòng nghỉ ngơi.
Ai ngờ Vương gia cùng Vương phi đang ở hành lang đợi nhi tử trở về.
Đứng bên cạnh bọn họ là một vị cô nương thanh tú xinh đẹp, nàng có một loại hơi thở cao quý tự nhiên, làm Nhã Lệ không khỏi liếc nhìn nàng một cái.
“Băng Nhi.” Vương phi gọi.
Nhìn thấy bọn họ, trong nháy mắt mặt Lý Hàn Băng trầm xuống, giọng nói không có thiện cảm: “Các ngươi tới làm cái gì?”
Nhã Lệ kéo ống tay áo hắn, khẽ lắc đầu, hy vọng hắn có thể khống chế tính tình của mình.
Lý Hàn Băng liếc nhìn nàng một cái, đem bàn tay bé nhỏ của nàng ôm trọn, tỏ vẻ hắn biết chừng mực, nàng không cần lo lắng.
“Ngươi tiểu tử này, đây là thái độ gì? Không sợ công chúa Chiêu Tuyết chê cười sao?” Sau khi trách cứ, Vương gia chuyển hướng qua Chiêu Tuyết, lễ độ đối với nàng nói: “Công chúa, thật xin lỗi, đứa nhỏ tính tình không tốt, mong thông cảm.”
Lời của hắn khiến cho Nhã lệ chú ý. Thì ra vị này chính là công chúa Chiêu Tuyết, quả nhiên khí chất xiaats chúng.
“Vương gia đừng nói như vậy, là tiểu Vương gia có cá tính.” Chiêu Tuyết mỉm cười nói.
Lý Hàn Băng không cho là đúng trợn mắt trắng, cảm thấy vị công chúa này căn bản là mở mắt nói bừa.
“Công chúa thật là độ lượng.” Vương gia ha hả cười nói.
“Băng Nhi, vị này là công chúa Chiêu Tuyết. Công chúa, hắn là nhi tở Hàn Băng của ta.” Vương phi vì bọn họ giới thiệu lẫn nhau.
“Hàn Băng ca ca.” Chiêu Tuyết chủ động hướng hắn chào hỏi, ra vẻ lễ độ.
“Ta đã sớm cảnh cáo các người, hôn sự này ta sẽ không làm theo các người, đừng cho là ta không biết trong lòng các ngươi đang nghĩ gì.” Lý Hàn Băng trực tiếp nói rõ.
Giọng hắn giễu cợt làm ba người sắc mặt biến đổi.
Vương gia, Vương phi tính toán để cho công chúa và hắn gặp nhau một lần, vẻ đẹp cùng khí chất xuất chúng của nàng nhất định có thể mê hoặc tâm của nhi tử, kể từ đó hắn có thể thay đổi chủ ý.
Mà Chiêu Tuyết từ nhỏ đã thích Lý Hàn Băng. Khi còn bé, hắn thường theo hoàng huynh của nàng đọc sách, luyện võ, chơi đùa, mặc dù tính tình hắn không tốt, vốn hung hăng với nàng, nhưng nàng chính là thích khí thế nam tử của hắn, trái tim đã sớm trao cho hắn.
Cho nên, sau khi nàng nghe được hắn cự tuyệt hôn sự này, nàng liền chủ động tới gần hắn, để cho hắn thay đổi chủ ý mà cưới nàng.
“Hàn Băng ca ca, ngươi đã quên Chiêu Tuyết rồi sao? Ngày trước ngươi thường gọi ta là Tiểu Tuyết Tuyết Chiêu Tuyết mà!” Nàng rất nhanh vui vẻ cười đối với hắn nói.
“Tiểu Tuyết Tuyết?” Lý Hàn Băng nheo mắt lại, hồi tưởng cái tên này.
“Đúng vậy, Tiểu Tuyết Tuyết, ngươi nhớ ra rồi, có phải hay không?” Nàng cười rực rỡ, nhưng nhìn đến nữ nhân đang ở bên cạnh hắn, trong mắt hiện lên một tia khinh thường cùng ghen tỵ.
“Ngươi là tiểu cô nương ngày trước thích chạy theo sau lưng bọn ta?” Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy nàng rất đáng ghét, hơn nữa nếu không vì để ý nàng, nàng sẽ luôn khóc đến long trời lở đất, làm cho người ta chịu không được. (TN: con bé này có công lực gứm mí nhỏ tí mờ đã làm *long trời lở đất* bái phục bái phục *cười khẩy*)
Không nghĩ tới công chúa đáng ghét ngày trước hiện tại đã trở nên duyên dáng yêu kiều, nhưng đây cũng không phải là chuyện của hắn, bởi vì trong mắt hắn chỉ có Nhã Lệ, bất kỳ nữ nhân xinh đẹp nào cũng đều thua kém nàng.
“Đúng vậy, chính là ta.” Chiêu Tuyết mừng rỡ nói, vội vàng đi đến bên cạnh hắn, cố ý muốn chen đến bên cạnh Nhã Lệ.
“Thật vui khi ngươi còn nhớ rõ ta, mấy năm qua, ta không có lúc nào là không nhớ thương ngươi!”
Lý Hàn Băng thấy nàng rõ ràng đắc ý liền cảm thấy không vui, dùng sức kéo Nhã Lệ kề sát bên cạnh mình, sau đó mượn lực đem Chiêu Tuyết đẩy sang một bên.
Sắc mặt Chiêu Tuyết nhất thời trở nên hết sức khó coi. Ghê tởm, vì nữ nhân này mà hắn đem nàng gạt sáng một bên! Nàng trừng mắt nhìn Nhã Lệ một cái. (TN: cô mới là đồ ghê tởm *cười khinh bỉ* >.<)
Nhã Lệ vô tội nhìn nàng, thật ra thì trong lòng đang cười rộn rã. Nàng may mắn vì Hàn Băng thẳng thắn như vậy, nếu hắn vì bận tâm mặt mũi của công chúa mà để công chúa tùy ý đối xử với nàng như vậy, trong lòng nàng không biết sẽ khổ sở cỡ nào.
“Ta không nhớ rõ ngươi, là ngươi lúc nãy nhắc tới, ta mới nhớ.”
Lời lạnh lung của hắn lại càng tổn hại nặng nề, để cho mặt mũi Chiêu Tuyết trở nên dữ tợn, cố gắng hít sâu bình phục tâm trạng.
Nhã Lệ cũng nhịn không được nữa phù một tiếng bật cười, khiến cho mặt mũi Chiêu Tuyết mất hết.
Chiêu Tuyết trừng mắt nhìn nàng nói: “Ngươi là ai? Ngươi đang ở đây cười nhạo bổn chông chúa sao?” Nàng cơ hồ bị chọc giận nổi sát ý.
“Ách, tiểu nữ không dám có ý tứ cười nhạo công chúa.” Nhã Lệ không tự nhiên nhìn Lý Hàn Băng một cái, trong mắt hàm chứa oán trách, ai dạy hắn nói chuyện không khách khí như vậy, hại nàng nhịn không được bật cười.
“Vậy ngươi cười là có ý tứ gì?” Chiêu Tuyết bị chính nam nhân mà mình ái mộ nhục nhã, một bụng khí tức không cách nào phát tiết, không thể làm gì khác hơn là bắt nạt Nhã Lệ.
Nhã Lệ trong lòng âm thầm kêu khổ, có phải chỉ cần là công chúa thì đều có chút kiêu căng không? Trong đầu nàng linh quang chợt lóe, nói: “A, ta cười Hàn Băng! Là hắn cười nữa. Chàng nói có phải hay không? Hàn Băng.” Cùng lúc nói, nàng lấy khuỷu tay đụng hắn, tỏ vẻ nếu hắn dám phủ nhận nàng sẽ cho hắn mất mặt.
Hàn Băng bị nàng hỏi như vậy, cảm thấy có chút khó giải thích, nhưng nàng cảnh cáo hắn như vậy, hắn không thể làm gì khác hơn là gật đầu tỏ vẻ đồng ý với nàng.
Hai người cử động ăn ý, hơn nữa ai cũng biết Nhã Lệ thêu dệt lí do quá mức gượng ép, căn bản không phải lí do, mà hắn còn ngầm đồng ý với nàng, làm Chiêu Tuyết nổi trận lôi đình.
Bất quá, nàng không phải không hiểu rõ cá tính Lý Hàn Băng, biết rằng đối với hắn thể hiện tính tình công chúa không có tác dụng, cho nên nàng hết sức khắc chế tính tình sắp bộc phát.
“Ta không hiểu, Hàn Băng ca ca, ta là công chúa cao quý, bộ dạng xinh đẹp vô song, vì cái gì ngươi không cưới ta, lại muốn kết hôn với một nữ nhân vô danh?”
Lời tự phụ của nàng làm Nhã Lệ không thể tưởng tượng nổi, làm sao lại có người tự đại như vậy?
“Bởi vì nàng là Nhã Lệ.” Những lời này tuy rằng ngắn gọn, lại nói ra được tâm ý của hắn.
Trong lòng Nhã Lệ cảm động, hắn nói như vậy là công khai thể hiện nàng là duy nhất của hắn, cả trái tim của nàng, cả người cảm thấy nhẹ bay, tùy ý để hắn năm tay dẫn đi.
Chiêu Tuyết thấy hắn đối xử với nàng như không có gì, lôi kéo người đàn bà kia rời đi, giận đến dạm chân.
Vương phi vội vàng trấn an noi: “Công chúa, người đừng tức giận, ta có một phương pháp hay. Ta thấy Băng Nhi rất nghe lời cưới người đàn bà kia, không bằng chúng ra hạ thủ trên người nàng, có lẽ Băng Nhi sẽ nghe lời nàng cưới ngươi không chừng, bất quá, có thể tạm thời để người chịu khổ rồi.
Chiêu Tuyết vội vàng hỏi: “Sao? Vương phi có phương pháp gì tốt?”
“Xin công chúa nói cho nàng ta biết, ngươi nguyện ý làm thiếp của Băng Nhi, sau đó từng bước đem nàng bức lui, đến lúc đó Băng Nhi sẽ là của ngươi.”
“Muốn ta đây làm sao?” Trong lòng Chiêu Tuyết dâng lên một tia hy vọng, vội vàng hỏi tiếp.
“Muốn ta đây làm sao?” Trong lòng Chiêu Tuyết dâng lên một tia hy vọng, vội vàng hỏi tiếp.
Thế là Vương phi ở bên tai nàng khe khẽ nói nhỏ, Chiêu Tuyết lắng nghe, trên mặt dần dần tràn ngập ánh sáng chói lọi, nhưng đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.
Vương phi như thế nào cũng không nghĩ tới, mặc dù kế sách của nàng hay, nhưng Chiêu Tuyết cũng có ý tưởng khác, cơ hồ tạo thành một hồi gió lốc khó có thể kiểm soát.
…..
Trong phòng Thủy Dạng lâu,
“Tại sao bộ dạng lại hớn hở như vậy? Chuyện gì vui vẻ vậy?” Lý Hàn Băng nhìn Nhã Lệ mặt mày mỉm cười nhìn chăm chú vào hắn, khó hiểu liền hỏi.
Bởi vì hiện tại hai người đang sống chung, Nhã Lệ có vẻ cởi mở, nàng đặt mông ngồi trên đùi hắn, hai tay vịn bờ vai của hắn, cười nói: “Dĩ nhiên vui vẻ! Chàng nói ta là duy nhất nha!”
Lời nói trực tiếp của nàng làm cho hắn cực kì không tự nhiên, né tránh ánh mắt của nàng phản bác: “Ta lúc nào nói những lời này?”
“Thế nào không có, Chàng đừng nghĩ muốn quịt đó. Chàng vừa rồi rõ ràng nói vì thiếp là Liễu Nhã Lệ nên mới muốn kết hôn với thiếp. Thiếp đối với chàng hiểu rõ, nếu chàng không phải có tình với thiếp, sẽ không nói những lời như thế. Hàn Băng, những lời ngọt này của chàng thiếp để trong đáy lòng đấy!”
Nhã Lệ trước mắt tựa hồ biến thành một nữ nhân khác, cười khẽ đáng yêu, nhưng có một hương vị khác, làm hắn cảm giác mới mẻ.
“Nàng trở nên như vậy thật khác!” Tâm tình Hàn Băng sáng sủa không ít, hờn dỗi vừa rồi đã bị quét sạch.
Nàng cố ý bày ra vẻ mặt mười phần mềm mại đáng yêu, đối với mị nhãn của hắn nói: “Sao? Kia…Chàng có phải hay không đã bị thiếp mê hoặc?”
“Ha hả…Chỉ cần nàng lộ ra chút xíu da thịt, ta liền không có cách nào khống chế được biến thành một con dã thú.”
Hắn cố ý bày ra một bộ dáng mê đắm, ngửi các nơi trên người nàng, trêu chọc nàng bật cười khanh khách.
“Ha ha…!” Nàng cầm chặt lấy bờ vai của hắn, yêu kiều trách mắng: “Đừng ngửi nữa! Chàng ngửi rất ngứa!”
“Được rồi, thấy nàng cười đến nước mắt cũng ra, ta liền từ bi bỏ qua cho nàng, bất quá, ta muốn nàng hôn ta một chút mới được.” Hắn chỉ chỉ môi của mình, yêu cầu đối với nàng.
“Đại sắc lang” Nàng cười mắng nói, bất quá vẫn là nhanh chóng hôn xuống môi hắn, “Như vậy có thể sao?”
Hắn ra vẻ đứng đắn suy nghĩ một chút nói: “Ừ… đối với một người đang học nghề như nàng mà nói, dạng này cũng miễn cưỡng chấp nhận được.”
Nàng buồn cười đập hắn một quyền, sau đó nghiêm túc nhìn hắn, “Như vậy, tâm tình chàng khá hơn chút chưa?”
Lý Hàn Băng có chút kinh ngạc nhìn nàng, “Tâm tình của ta đúng là không thoát khỏi con mắt của nàng, đúng không?” Nụ cười của hắn tràn đầy ấm áp. Bởi vì có nàng, tim của hắn không hề trống rỗng.
“Ta chỉ là quan tâm chàng thôi!” Tựa đầu vào ngực hắn, đầu ngón tay nàng vẽ trên ngực cứng rắn của hắn bức tranh, vẻ mặt cùng hắn nhẹ nhõm.
“Ha ha……”
“Đúng rồi, thì ra chàng và Chiêu Tuyết công chúa là thanh mai trúc mã sao?” Nhã Lệ giống như lơ đãng nhắc tới, những lỗ tai đã sớm giơ lên, khẩn cấp muốn biết hắn trả lời như thế nào.
“Cũng không phải như vậy.”
Khóe miệng nàng vung lên vui vẻ hài lòng, nhưng vẫn cố ý đối với hắn nói: “Nhưng người ta nói chàng cũng gọi nàng là Tiểu Tuyết Tuyết, vậy không phải là chàng thân mật gọi nàng à?”
Nàng ngẩng đầu lên, cười rực rỡ đối với hắn, khuôn mặt đầy vẻ chế nhạo, bất quá có thể nhìn ra một chút vẻ ghen tức bên trong.
Nhã Lệ để ý hắn, khiến cho nàng từ những vẻ mặt cùng cử động rất nhỏ đều làm hắn có thể phát hiện ra tâm tình của nàng, Lý Hàn Băng miệng không nói, nhưng đối với sự quan tâm của nàng cũng đã vượt xa mong muốn thừa nhận tình cảm của hắn.
Hắn cố ý hít hà trên người nàng, khiến nàng cười duyên một trận, khẽ đẩy mặt của hắn.
“Chàng đang làm cái gì?”
Hắn xoi mói đối với nàng nói: “Ta làm sao lại ngửi thấy vị dấm chua vậy?”
Nhã Lệ là một cô gái thông minh, làm sao mà không nghe ra được hắn trêu chọc, nàng không đồng ý nói: “Người ta ghen ở đâu.” Nàng cong miệng lên, đánh chết cũng không muốn thừa nhận.
“Còn nói không có, ta rõ ràng ngửi được vị dấm chua.” Hắn cười, giống như chó nhỏ ngửi chung quanh, hơn nữa còn cố ý cọ xát trên người nàng.
“A……” Nàng bị hắn chọc cho cười không ngừng, cuối cùng vất vả ngừng cười, nàng nghiêm túc nói với hắn, “Được rồi! Đừng làm ồn. Chàng cho là Vương gia cùng Vương phi cam tâm tình nguyện cho chúng ta thành thân sao?”
Lý Hàn Băng không thèm quan tâm nói: “Ta không quan tâm họ có cam tâm tình nguyện hay không! Cho tới bây giờ, bọn họ coi như an phận, ngươi cũng đừng lo lắng nhiều như vậy.”
“Chỉ mong như lời chàng nói.” Chẳng biết tại sao, chỉ cần nghĩ đến bọn họ cùng công chúa Chiêu Tuyết, lòng của nàng đã cảm thấy đặc biệt bấn an.
“Được rồi! Đừng cau mày.” Bàn tay to của hắn xoa giữa lông mày của nàng. “Như vậy rất xấu đó.”
“Tốt! Còn chưa cùng thành thành thân, ngươi lại bắt đầu chán ta rồi?” Nàng ngồi chồm hổm trên người hắn, tay nhỏ bé bắt đầu dao động trên người hắn.