Trong mỏ vịt, cổ tử ©υиɠ hình khuyên mềm mại hồng phấn vốn đang đóng chặt đã biến thành màu đỏ tươi mê người, nước chảy đầy bên trên, lỗ nhỏ gần như không thể nhận ra ở giữa hơi mở ra một chút, mấp máy hé ra. Hắn thử nhẹ nhàng đâm gậy thuốc vào, khối thịt mềm kia bị chọc đến run rẩy, giống như quả lạnh thơm ngon, tràn ra một dòng nước từ sâu bên trong. Nhắm gậy thuốc ngay vào mắt huyệt nho nhỏ kia, Áo Hoa Tư Nhĩ Đức dùng lực trên tay, từng chút từng chút đâm vào.
"Ư… Ư a! Ư a a…”
Bộ phận bí ẩn nhất trên cơ thể bị đâm mở, cảm giác khó chịu dữ dội khiến cho thiếu nữ tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy ở sâu bên trong phần cuối hoa huyệt bị một cái gì đó từng chút mở ra, cảm giác đau xót giống như kim đâm cùng cảm giác đau đớn quét qua toàn thân, thanh âm dưới sự hoảng sợ nhưng lại không có sức lực mang theo tiếng khóc nức nở: “Anh… Anh làm gì vậy! Buông ra!”
May mà hắn đã sớm giữ chắc mông nhỏ của cô, mặc kệ cô lộn xộn thế nào, ŧıểυ huyệt vẫn ngoan ngoãn mở ra cho hắn. Miệng tử ©υиɠ ở sâu bên trong ngậm rất chặt, không biết là đang từ chối sự xâm nhập của hắn hay là không muốn phun ra cây gậy thuốc nhỏ hẹp kia, mỗi lần đâm vào trong một chút liền chảy ra một chút nước trong suốt, mà nước ở huyệt thịt tầng ngoài chảy ra đã sớm làm ướt hết giữa hai chân cô. Áo Hoa Tư Nhĩ Đức vừa chậm rãi đẩy gậy thuốc vào bên trong, vừa trấn an nói: “Ngoan nào, nhịn xuống một chút, đây là để giúp tử ©υиɠ nhỏ của em có thể mở ra tốt hơn cho tôi sau này.” Mặt mũi Diệp Tắc Ni trắng bệch, thân dưới co rút chặt chẽ: “... Không thể nào… Không vào được…”
Chỉ cắm vào trong ŧıểυ huyệt thôi cô cũng thường xuyên cảm thấy rằng sẽ bị trướng đến hỏng, sao có thể đi vào chỗ đó được? Cô sẽ chết mất!
“Vào rồi mà.” Gậy thuốc đẩy vào nơi sâu nhất, cửa tử ©υиɠ “phụt” một cái phun ra một dòng chất lỏng trong suốt, thiếu nữ nửa đau nửa thích kêu rên một tiếng, bụng run rẩy vài cái. Cuối cùng Áo Hoa Tư Nhĩ Đức nhẹ nhàng đẩy cái gậy thuốc kia, rút ra cái kẹp đầm đìa nước.
“Đến lúc đó em sẽ thoải mái đến nỗi xin tôi đừng ra ngoài, cục cưng.”
Hắn đứng lên, nhìn vào mỏ vịt xác nhận một chút thành quả vừa rồi. Trên miệng cổ tử ©υиɠ hồng nhạt mềm mại cắm một cây gậy đậm màu, hơn phân nửa không vào trong tử ©υиɠ, chỉ còn non nửa lộ ở bên ngoài. Giờ này phút này, tử ©υиɠ nhỏ mềm mại kia đang cố gắng đấu tranh với dị vật bị mạnh mẽ đẩy mạnh vào, miệng tử ©υиɠ mấp máy phun ra nuốt vào, gậy thuốc cũng theo đó nhẹ nhàng rung động. Đương nhiên nó không có cách nào đẩy dời đồ vật đó, chỉ có thể tùy ý gậy thuốc từng chút từng chút hòa tan bên trong, dần dần hầm cơ thể của chủ nhân nhỏ đến tê dại và nhạy cảm.
Cô gái nhỏ dường như bị dược vật nhét vào trong cơ thể hoàn toàn đánh bại, ngồi phịch trên ghế tra tấn không nhúc nhích. Đến khi Áo Hoa Tư Nhĩ Đức cởi dây thừng ôm lấy cô mới phát hiện cô đang im lặng khóc, nước mắt giống như ánh trăng chảy xuống khuôn mặt nhỏ nhắn. “Sao lại khóc?” Hắn hôn nhẹ hai má mềm mại. “Đau lắm à?”
“Anh… Anh là tên ma quỷ.” Thiếu nữ nức nở, cơ thể mảnh mai run rẩy trong lồng ngực hắn. “Anh thả tôi đi… Anh đòi tiền tôi sẽ trả cho anh, để tôi làm gì khác cũng được… Xin… Xin anh…”