Cô lên đỉnh, dùng bộ phận vốn không thể nào đạt được kɧoáı ©ảʍ. Hậu huyệt không ngừng run rẩy co rút, trào ra dâm dịch chảy khắp nơi. Bị mυ"ŧ vào hết sức, người đàn ông nắm lấy eo cô chạy nước rút hơn một trăm cái rồi cũng bắn trong hậu huyệt cô. tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn vào trong ruột cô gái, cô lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rêи ɾỉ. “Ư ư…”
kɧoáı ©ảʍ cao trào quá mức mãnh liệt. Áo Tư Hoa Nhĩ Đức ôm eo cô gái, nằm trên lưng cô thở hổn hển. Bỗng nhiên, hắn dường như nghe thấy cô nhỏ giọng rêи ɾỉ gì đó. Hắn nhanh chóng đứng dậy, không rút ra khỏi hậu huyệt cô gái, ngược lại dựa vào tư thế đó nắm eo và chân cô gái xoay người cô lại. Cô gái dưới thân hai mắt đẫm lệ, mơ mơ màng màng gọi tên hắn liên tục, vươn tay với hắn. “Áo Tư Hoa Nhĩ Đức… Ư ư Áo Tư Hoa Nhĩ Đức…”
Trái tim hắn run lên, ôm cô gái vào trong ngực. Cô gái ôm chặt lấy hắn, cơ thể vẫn còn run rẩy không ngừng trong dư vị của lần lên đỉnh vừa rồi, hậu huyệt vẫn đang ra sức ngậm chặt hắn, hỗn loạn yếu ớt khóc thút thít không ngừng. “Ư ư… Đều, đều là lỗi của anh… Anh làm cho tôi trở nên rất kỳ lạ…”
Cô gái nhỏ lúc trước làm xong thì lạnh lùng với hắn, nếu không thì sẽ trừng mắt lườm rốt cuộc bắt đầu làm nũng với hắn rồi.
“...Ngoan.” Hắn ôm cô gái nhỏ nức nở, vuốt ve cơ thể run rẩy của cô, dịu dàng an ủi, lại không kiềm chế được tâm trạng vui vẻ của hắn. “Được rồi được rồi. Đều là lỗi của tôi.”
Đương nhiên đều là lỗi của hắn. Từ một cô gái trinh ngây thơ, cơ thể chặt đến nỗi một đốt ngón tay cũng không vào được, đến bây giờ hoa huyệt, tử ©υиɠ và hậu huyệt đều ngậm dươиɠ ѵậŧ của hắn không ngừng lên đỉnh, hắn dạy dỗ không phải vô cùng thành công đấy ư?
Lúc sau hắn còn có thể làm cho cơ thể của cô trở nên càng kỳ lạ hơn… Nhạy cảm, ham muốn, da^ʍ đãиɠ đến nỗi không thể rời khỏi hắn.
Sáng hôm nay, một nhóm người thẩm vấn nhìn thấy cấp trên ôm một người trong lồng ngực vào văn phòng.
Bộ dạng của người đó như thế nào thì không nhìn được, bởi vì được che kín mít, trên đầu bọc khăn quàng cổ dày của cấp trên, cơ thể được quấn chặt bởi áo gió. Cách nhiều tầng vải như vậy, nhiều nhất cũng chỉ thấy được cơ thể người nọ mảnh mai, chắc là một cô gái.
Trong văn phòng khóa chặt, trưởng phòng thẩm vấn Áo Tư Hoa Nhĩ Đức đang thoải mái dựa vào ghế xem tài liệu. Trong lồng ngực hắn có một cô gái nhỏ bé mềm mại ngồi trên người đối mặt với hắn, trên lưng khoác áo gió của hắn, toàn thân trên dưới trần truồng, hai chân trắng nõn mảnh mai mềm mại vắt hai bên cơ thể hắn banh thẳng. Lúc này cô gái chôn mặt trên đầu vai hắn, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp ngập nước. Nhìn kỹ thì thấy cô gái kia hai má đỏ ửng, đáy mắt cũng phiếm hồng, lộ ra vẻ ngượng ngùng cùng da^ʍ đãиɠ khi bị tìиɧ ɖu͙© thiêu đốt.
“... Ư a...”
Diệp Tắc Ni trần truồng khóa ngồi trong lồng ngực người đàn ông, cơ thể run nhè nhẹ. Ai có thể hiểu được rằng lúc này cô đang bày ra tư thế xấu hổ cỡ nào - trong hậu huyệt cắm một cây gậy mát xa lớn khoảng ba ngón tay, ở chuôi còn có một cái nút; trong hoa huyệt lại ngậm đầy dươиɠ ѵậŧ người đàn ông, quy đầu hình trứng để ở miệng tử ©υиɠ mềm mại nhất. Người đàn ông chỉ cần cử động nhẹ một chút, miệng thịt nho nhỏ kia đã bị banh đến run lên, chảy mật nước từ bên trong ra ngoài.
“Ngoan, đừng lộn xộn.” Ngược lại, kẻ chủ mưu cảm thấy rất thích thú cùng sung sướиɠ, Áo Tư Hoa Nhĩ Đức xem tài liệu, tay kia vỗ về trấn an cô. “Em cũng không muốn bị đâm tử ©υиɠ ở đây phải không.”
... Đương nhiên tôi không muốn! Diệp Tắc Ni nức nở một tiếng, yếu ớt dựa vào trong lồng ngực người đàn ông. Nhưng cứ bị cọ xát... vừa chua xót vừa ngứa vừa đau... thật sự rất khó chịu...