“... Sưng thế này rồi, không bôi thuốc không được.” Hắn buông chân cô ra, thấy cô lập tức cuộn hai chân lại, cánh tay cũng che trước mặt, lùi về sau hoảng sợ, nhận ra một điều. Đối với cô mà nói, “bôi thuốc” có lẽ chính là bị trói trên ghế tra tấn rất nhiều ngày, bị thuốc kích dục đổ đầy nộn huyệt rồi lại bị mạnh mẽ mở miệng tử ©υиɠ. Tuy rằng kết quả là bây giờ tử ©υиɠ của cô đã có thể trở thành khí quan mang cho cô kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© đầy đủ nhưng quá trình đối với cô mà nói có lẽ rất...
Tuy rằng bộ dạng sợ hãi cũng rất đáng yêu, nhưng hắn đột nhiên hơi hoài niệm ánh mắt đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ, ngọt ngào lại không muốn rời xa của cô.
Hắn đứng dậy đi lấy thuốc, trở về phát hiện cô vẫn cuộn mình trên giường, cảnh giác nhìn hắn. Hắn vươn tay vớt cô lại gần. “Đây là thuốc giảm sưng, tách chân ra đi... Hay là ŧıểυ Diệp Toa càng thích loại bôi ở miệng tử ©υиɠ?”
Cô gái co rúm lại một chút, sau đó rất uất ức tách chân ra từng chút. Thấy cô không tình nguyện như vậy, hắn nhịn không được trêu đùa. “Thời điểm muốn nhiệt tình như thế, bây giờ lại không tình nguyện à?”
“... Tôi chưa từng muốn anh.” Đôi mắt xinh đẹp chứa lệ của Diệp Tắc Ni trừng hắn.
“Thật sự không nghe lời.” Áo Tư Hoa Nhĩ Đức cầm chân cô tách ra, ấn đến trước ngực. “Ngoan nào, lại mở chân ra một chút, sau đó tự mình ôm lấy thế này.”
Nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ không thể tin của cô, hắn âm thầm quyết định sau này phải để cho cô giữ trạng thái ý loạn tình mê nhiều hơn. “Nếu không ôm được, bên kia có ghế tra tấn em thích nhất đấy.”
“... Tôi mới không thích!” Cánh tay mảnh khảnh của cô gái nhỏ cố gắng ôm cặp đùi trắng noãn đặt trước ngực, xấu hổ quay đầu.
Thấy cô gái đã làm theo, Áo Tư Hoa Nhĩ Đức không bôi thuốc luôn cho cô, ngược lên đứng lên nhìn xuống tình cảnh lúc này từ bên trên. Cô gái xinh đẹp hai má đỏ ửng bày ra tư thế xấu hổ với mình, giữa hai chân trắng mềm, mật hoa đỏ tươi đang nhẹ nhàng mấp máy dưới mắt, ở giữa chỉ lộ ra động thịt một chút, dưới ánh sáng sáng ngời thậm chí có thể nhìn thấy rõ lớp thịt mấp máy...
Thật sự là cảnh tượng vừa da^ʍ đãиɠ vừa đáng yêu.
“Anh... Anh nhanh lên đi...” Cảm giác bản thân bị ánh mắt thị gian, cô gái chỉ cảm thấy toàn thân xấu hổ nóng lên, cơ thể không nhịn được run lên.
“ŧıểυ Diệp Toa thật là mềm dẻo.” Áo Tư Hoa Nhĩ Đức khích lệ một câu, bôi thuốc vào đầu ống mềm dài nhỏ.
Ống mềm to bằng ngón út từng chút vùi vào mật huyệt trắng mịn, khi mỏ nhọn có thuốc mỡ chen vào cổ tử ©υиɠ sưng đỏ, cô gái đau đớn run lên một chút. Vỗ về trấn an bụng cô, Áo Tư Hoa Nhĩ Đức chậm rãi bôi thuốc vào bên trong. Thuốc mỡ lạnh lẽo tiếp xúc với màng thịt nóng lên nhạy cảm, đau đớn nhất thời giảm bớt một chút, hàng mi nhíu chặt của cô gái cũng dịu xuống. Khí quan không phải dùng cho việc tìиɧ ɖu͙© của cô bị khai phá thật sự nhạy cảm, nhạy cảm đến mức cô có thể cảm nhận rõ ràng thuốc mỡ từng chút nhồi vào như thế nào. Cảm giác bị đổ đầy tử ©υиɠ rất kỳ lạ, hơi trướng trướng, lại có kɧoáı ©ảʍ kỳ dị, giống như...
Giống như lúc hắn bắn vào...
Cơ thể đột nhiên nhớ lại kɧoáı ©ảʍ lúc bị bắn vào tử ©υиɠ lúc trước, dũng đa͙σ của cô gái không ngừng co rút, âm đế nhỏ vốn co rúm lại vì đau đớn cũng dựng lên. “ư...”
“tử ©υиɠ nhỏ bị đổ đầy rồi.” Người đàn ông nhẹ nhàng rút ra ống thuốc, hắn biết tử ©υиɠ mềm mại kia của cô thật ra không lớn lắm, nhét được một quy đầu của hắn đã là nhiều. Hắn vốn định bóp thuốc tiếp, lại chú ý tới khối đế thịt nhỏ của cô từng chút nảy lên. “... Đã sưng thế rồi còn tham ăn à?”