Tay Nạp Lan Luật lại cầm một cây dương cụ điện khác đặt ở chỗ tiếp xúc giữa nơi riêng tư và dương cụ giả, không ngừng ma sát . Hắn thờ ơ, đôi hẹp dài mị hoặc lại luôn luôn chiếu tới Lam Tĩnh Nghi đang đứng ở bên tường.
Lam Tĩnh Nghi thật sự rất muốn chạy đi, thế nhưng lòng bàn chân lại giống như bị dính chặt lại trên mặt đất, bởi vì ánh mắt Nạp Lan Luật và Nạp Lan Địch căn bản không buông tha cho cô một giây một phút nào. Cô vừa vừa đi thần công phu, Nạp Lan Địch đã gọi cô lại.
“Bảo bối, qua bên cạnh anh “
Cô chần chừ nhìn hắn một cái, hắn vẫn khí định thần nhàn ngồi ở chỗ kia, thân trên là sơ mi màu trắng thêu hoa, ưu nhã chỉnh tề, làm cho toàn thân hắn tản mát ra hơi thở quý tộc, mà gò má tuấn mỹ băng khốc vẫn lạnh nhạt điềm tĩnh.
Mà thân dưới hắn lại bị một người phụ nữ toàn thân xích lõa phủ lên, miệng của phụ nữ mở rộng ngậm lấy cự long của hắn không ngừng liếʍ mυ"ŧ, lúc này, hắn lại gọi cô qua đó.
“Ngô…” Lam Tĩnh Nghi không thở nổi, cô hoàn toàn không biết thân thể chàng trai đang biến hóa. Sau một trân hôn cuồng tứ bá đa͙σ, Nạp Lan Địch đột nhiên đẩy cô ra, đem Lan Địch đang phủ trên cự long hắn đẩy xuống sàn nhà, kéo một cái đùi Lan Địch, rút ra dương cụ giả đang cắm trong thân dưới cô ta, hắn không hề quan tâm cái gì liền thô bạo tiến vào cô ta.
“A ~~~~~~~~~ a ~~~~~~~~~ a ~~~~~~~~~~” lúc nam căn thô to còn hơn cả cây dương cụ gải cuồng bạo ở trong cơ thể cô trừu cắm, Lan Địch phóng túng kêu la, ” Địch, thật lớn, nga ~~~~~~~~ cắm chết em đi ~~~ a ~~~~~~~~ thật mãnh a ~~~~~~~~ “
Nạp Lan Luật lấy cây gậy dính đầy dâm dịch nhét vào cái miệng đang không ngừng kêu la của cô ta.
“Ngô ~~~~~~~~ ngô ~~~~~~~~~” khuôn mặt đẹp của người phụ nữ lúc này tràn ngập biểu tình da^ʍ đãиɠ, vặn vẹo , giống như thống khổ lại giống như hưởng thụ.
Lam Tĩnh Nghi che miệng, cô nhìn thấy chàng trai kia giống như con báo hung mãnh, dương cụ thô to ở trong hạ thể nữ tử xuất nhập không ngừng, vật thô to kia cứ như vậy hung hăng đâm vào, quả thực không thể tưởng tượng nổi người phụ nữ dưới thân hắn làm sao mới có thể thừa thụ được.
Mà cô lại càng không dám tưởng tượng nổi mình đã từng bao nhiêu lần bị hai chàng trai đó đùa bỡn như vậy, hô hấp cô dồn dập, sợ hãi mà lại không dám tin tưởng.
Nạp Lan Địch như ngựa hoang hướng về phía trước chạy nước rút, trước mắt hắn hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của Lam Tĩnh Nghi, khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu của cô đau đớn khẽ nhăn, thân thể tốt đẹp của cô cùng cảm giác tuyệt vời ở trong cơ thể cô, từng cái từng cái một hiện lên trong đầu hắn.
Thế nhưng cảm giác lúc này lại không đúng như vậy, nó giống như mỹ vị thực phẩm bởi vì để quá nhiều ngày mà mất đi hương vị vốn có của nó, cô ta không phải Lam Tĩnh Nghi!
Hắn đột nhiên đem dâng trào của mình từ trong cơ thể người phụ nữ rút ra, dương cụ thô cứng vẫn cao cao đứng thẳng như trước, lại càng làm cho chàng trai tràn ngập dã tính,nhưng lại không làm cho hắn giảm đi chút nào vẻ tuấn mỹ vốn có.
Trong cơ thể Lan Địch đột nhiên trống rỗng, cô ta vẫn dâm kêu như trước, lấy ba ngón tay cắm vào âm đa͙σ của mình, “Địch, nhanh lên một chút muốn em đi, a ~~~~~ muốn em a ~~ nhanh lên một chút, mau lên ~~~~~~~~ a ~~~ em không chịu nổi “
“Luật, đem cô ta kéo vào phòng ngủ của anh đi” hai chàng trai kéo cô ta đi vào gian phòng ở trong phòng ngủ khắp bốn phía đều là mặt gương, cột Lan Địch vào trên cái giá, dùng mấy cái dương cụ điện vừa thô lại lớn cắm vào trong miệng, hạ thể cùng hậu môn của cô.
Lan Địch dâm thanh kêu lên, toàn thân giãy dụa, đến kêu cũng không nên lời.
“Hảo hảo hưởng thụ đi, chúng nó so với chúng tôi còn thích hợp với cô hơn ” chàng trai đóng thật chặt cửa phòng, trong phòng tràn ngập tiếng kêu phụ nữ da^ʍ đãиɠ.
Hai người đi tới, Nạp Lan Địch chỉ mặc mặc áo, hạ thân xích lõa, cự long ở thân dưới thì đang dâng trào , hắn mặc trang phục này mặc dù có vẻ hơi quỳ quái, nhưng tuấn mỹ vẫn không giảm, hơn nữa còn khêu gợi chết người. Mà Nạp Lan Luật vẫn là một thân trang phục hưu nhàn, chỉnh tề sạch sẽ, giống như thiên sứ.
Bọn họ ngăn cản Lam Tĩnh Nghi đang muốn chạy đi, ngón tay tà mị tiến vào quần dài của cô, một trước một sau sờ vào nơi riêng tư của cô.
Ngón tay lướt qua rừng rậm, chạm được cửa động ẩm ướt hõm lại, mà một ngón tay của chàng trai khác lại cố ý nhẹ nhàng vuốt ve cúc môn của cô, từ phía sau dò vào lối vào, nơi đó ẩm ướt dính ngấy, mật nước nhễ nhại.
“Buông tôi ra” hai má Lam Tĩnh Nghi cấp tốc hồng thấu, vừa thẹn vừa giận.
“Đây là cái gì?” hai ngón tay Nạp Lan Luật nhẹ bóp, giữa hai ngón tay là dịch nước nhẵn mịn. Lam Tĩnh Nghi toàn thân nhanh chóng đỏ lên.
“Nghĩ không ra nhìn thấy chúng ta cùng người phụ nữ khác trên giường, cô lại còn có thể có phản ứng” Nạp Lan Địch nhíu mày châm chọc.
Lam Tĩnh Nghi quay mặt qua chỗ khác muốn đẩy hắn để đi xuống lầu.
“Có phản ứng vẫn nên lập tức giải quyết, nếu không bị nghẹn sẽ rất khổ sở” Nạp Lan Địch kéo cô.
“Trông nơi đó của cô, bị tôi với Luật làm cho vừa hồng lại vừa sưng, lại còn chảy nhiều nước như vậy, rõ ràng là muốn đàn ông. Hôm nay bỏ qua cho cô, nhưng mà cô cần phải dùng miệng đến thỏa mãn chúng tôi” Nạp Lan Địch nắm cằm của cô, ép buộc cô quỳ xuống đến, hắn đem toàn bộ dâng trào cắm vào khoang miệng cô.
Hắn đem thô to của mình đỉnh nhét vào miệng cô, cố định đầu cô lại, đâm thẳng vào cổ họng cô.
“Ngô…”miệng Lam Tĩnh Nghi bị vật thô chống khai, cơ hồ đã mở lớn nhất có thể, cô cảm thấy quy đầu hắn cơ hồ chạm đến sâu trong yết hầu mình, làm cho cô thật khổ sở, hít thở không thông lại còn buồn nôn.
Mà bản thân hắn cũng không thèm để ý đến cảm giác của cô, cứ như vậy bắt đầu ở trong cổ họng cô vận động rút ra cắm vào.
“Anh, chậm một chút, không nên đâm bị thương khoang miệng của cô” Nạp Lan Luật nhắc nhở.
“Ngô ~~~ ngô ~~~~ ngô ~~~~~~~” Lam Tĩnh Nghi quỳ trên mặt đất, đầu bị chàng trai cố định , mà thân thể lại bởi vì bị hắn đánh mà không ngừng lắc lư , trong miệng cô phát ra tiếng rêи ɾỉ hàm hồ, trong cổ họng bị cực đại của hắn tắc tràn đầy, làm cho cô có cảm giác bị nứt ra đau đớn.
Nạp Lan Luật dùng thân thể ma sát phía sau lưng cô, rút đi y phục thân trên, cặp vυ" mềm mạ đong đưa , Nạp Lan Luật lấy duơng vật mình ra đè lên lưng cô, không ngừng kìm chặt.
Hắn từ phía sau vươn tay nắm lấy bầu ngực cô, đùa bỡn vuốt ve, hai ngón tay kẹp lấy nụ hoa chơi đùa với nó.
Nạp Lan Luật vẫn ở phía sau kéo xuống qυầи ɭóŧ trên người cô, thân thể Lam Tĩnh Nghi bị Nạp Lan Địch đụng nhẹ, giữa hai chân dính ướt, chàng trai vẫn nhịn không được đem ngón tay dài dọc theo mông thịt tuyết nộn chen vào, hai chân khép chặt lại làm cho thịt huyệt ẩn giấu bên trong càng thêm chặt trất, hắn xen ngón tay vào cửa huyệt ẩm ướt mềm mại, vuốt ve , rút ra rồi lại chen vào.
Bóng đêm tràn ngập, vườn trường Lam Sơn, trong rừng cây nhỏ là một mảnh tối tăm. Chàng trai nằm ở trên cỏ, tư thế tựa hồ không có đổi qua lần nào, hắn lại không biết điều đó, hắn không biết rằng nữ thần trong lòng mình đang ở trong phòng ngủ tại biệt thự xa hoa như quý tộc bị hai chàng trai ép buộc tiến hành khẩu giao.
Niềm hi họng đã từng tràn đầy như nước suối chậm rãi biến thành tro nguội, ánh trăng lặng lẽ xuyên thấu qua lá cây rơi xuống khuôn mặt tuấn mỹ , khóe mắt đóng chặt chậm rãi chảy ra một dòng nước mắt.
Tiêu Anh quỳ xuống trước mặt hắn, lòng cô đều nát, cô chảy nước mắt, “Cô sẽ không tới, trở về đi, không nên đợi cô nữa, cô chỉ là cô giáo “
Chàng trai hung hăng đẩy ra cô, “Bỏ đi”, hắn đứng lên, bước ra khỏi rừng cây nhỏ.
Hắn không muốn để cho người khác nhìn thấy nước mắt của hắn cũng như sự yếu đuối của hắn.
Tiêu Anh xụi lơ trên cỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lệ ngân đôi mắt lại tràn ngập phẫn hận.
Nhìn nhìn vị trí Lam Tứ trống trơn, trong lòng Lam Tĩnh Nghi có tư vị nói không nên lời, vì sao hắn lại không tới, chắc là tức giận cô, sẽ không tha thứ cô cho cô sao? Cô muốn hỏi Tiêu Anh một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
“Nay… Hôm nay… Chúng ta… Nói thứ…” Cô phát hiện mình nói chuyện có chút tốn sức, cằm giống như bị trật khớp.
“Cô giáo từ khi nào lại biến thành vịt đực vậy” Ngưu Đại Tề la lên một câu.( trong bản convert là “ŧıểυ kết ba” ko biết con gì nên chém đại thành con vịt luôn )
Ngưu Đại Tề thấy cô giáo cúi đầu xuống, không giống bình thường sẽ khiển trách hắn, không khỏi có chút luống cuống.
“Cô giáo” hắn đứng lên, “Xin lỗi, em lại nói sai rồi” Ngưu Đại Tề có thể đứng dậy xin lỗi như vậy là chuyện lần đầu tiên mọi người nhìn thấy.
“Không sao, không phải lỗi của em” Lam Tĩnh Nghi giọng điệu chậm lại, “Chúng ta bắt đầu bài học đi”
“Thiếu gia… Thiếu gia…” Trần bá gõ cửa phòng thiếu gia, thiếu gia của ông từ tối hôm qua, sau khi trở về liền đem mình khóa trái bên trong cửa làm cho ông đặc biệt lo lắng, trong phòng ngủ vẫn im ắng như cũ, ông thất vọng thở dài một tiếng, xoay người bỏ đi.
Lam Tứ ngồi trên ghế mây bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ. Bên cạnh tay hắn có một khung ảnh, bên trong là một nữ tử tóc dài xõa ngang vai, da trắng màu sữa, đôi mắt tinh thuần, nụ cười trong sáng.
Nếu như Lam Tĩnh Nghi ở đây nhất định sẽ rất thắc mắc mình khi nào thì có tấm hình này, hơn thế nữa nó vì sao ở trong tay chàng trai này.
Hắn cứ ngồi lẳng lặng như vậy, giống như linh hồn đã chết.
Trong bóng tối, chỉ nghe được thanh âm của một ngườiđàn ông, thanh âm kia thuần hậu dễ nghe.
“Jack, người phụ nữ bên cạnh Địch với Luật kia không thể lưu lại, chuyện này giao cho cậu, phải làm thật sạch sẽ lưu loát “
Một bóng dáng màu đen đứng nói chuyện, người đàn ông cao to phía sau lẳng lặng nghe mệnh lệnh.