Thân mình bị vật gì đó cản lại một chút, nên tốc độ rơi xuống cũng chậm dần.
Sắt Sắt trợn mắt, nhìn xuyên qua những sợi tóc đang bay tán loạn, nhìn thấy một gốc cây tùng. Trên vách núi cheo leo mà vẫn có cây cối sống sót, trong lòng Sắt Sắt run lên, lúc đầu quả thật nghĩ mình sẽ chết, nhưng nhớ tới đứa con trong bụng, lòng nàng lại như bị một thứ vũ khí sắc bén cứa qua, nàng thậm chí có thể cảm giác được máu tươi đang rỉ ra, loại đau đớn này khiến người cảm giác giống như nghẹt thở.
Không!
Đứa nhỏ vẫn là vô tội, nàng không thể vì ý muốn của riêng mình mà chặt đứt mạng sống của đứa nhỏ.
Nàng không thể!
Sắt Sắt chịu đựng cơn đau đớn nơi lồng ngực, quyết định thật nhanh, vận nội lực, Tân Ngumệt LDan đao trong tay được truyền nội lực, trong nháy mắt cứng rắn hẳn lên. Nàng nhắm thật chính xác khe hở của vách núi, cắm Tân Nguyệt LDan đao vào, bởi vì đang bị thương, nội lực hao tổn nên loan đao căn bản không thể cắm sâu vào khe núi, thân mình chỉ hơi khựng lại một chút rồi lại tiếp tục rơi xuống.
Nàng nhớ rõ Hắc Sơn Nhai thông ra sông Hận Thủy, nay đang là mùa đông, nước sông đương nhiên đã đóng thành băng, nếu rơi xuống mặt băng thì không nghi ngờ gì chắc chắn phải chết. Nhưng nếu rơi xuống nước thì có lẽ vẫn còn một con đường sống.
Nghĩ vậy, Sắt Sắt đang ở trong tiếng gió vù vù thu Tân Nguyệt Loan đao lại, mũi đao hướng xuống dưới, vận chân khí không ngừng xoay thanh đao vòng vòng. Rốt cục, khi Tân Nguyệt Loan đao chạm vào mặt băng thì lực mạnh mẽ xoay vòng trên mặt băng, phá tan mặt băng phía trước, Sắt Sắt lập tức rơi xuống nước.
Trong nháy mắt khi rơi xuống nước, lực rơi mạnh mẽ làm c nàng chìm sâu xuống đáy nước, nín thở, bên tai tất cả đều là tiếng nước chảy ào ào, nước sông lạnh như băng, lạnh đến thấu xương.
Tân Nguyệt Loan đao không còn nội lực, mềm mại như một dải băng vòng qua bên hông nàng. Sắt Sắt theo phản xạ tự nhiên vùng vẫy tay chân, nhưng đáy sông chỉ toàn một mảnh u tối, lỗ thủng mới vừa rồi rơi xuống hiện tại lại không tìm được. Nàng chìm dưới dòng nước, theo làn nước sông lạnh như băng không ngừng bơi về phía trước.
Không biết bơi bao lâu, phía trước mới xuất hiện một vết nứt nhỏ. Sắt Sắt trồi lên khỏi mặt nước, lảo đảD ghé vào mặt băng.
Ngực bị thương, đáy lòng đau đớn, thân thể vô lực và rét lạnh, tấ cả cùng tấn công nàng. Nhưng những thứ đó nàng đều có thể chịu đựng được, điều khiến tim nàng đập loạn là bụng bắt đầu ẩn ẩn đau.
Đứa nhỏ, đứa nhỏ của nàng!
Sắt Sắt run run từ trong người lấy ra túi thuốc đoạt được từ Vân Kinh Cuồng, tìm kiếm thuốc dưỡng thai hắn đưa. Nhưng bàn tay như bị đông cứng, không nghĩ tới túi thuốc rơi xuống nước, hơn mười viên thuốc đã tan ra từng mảnh. Một màu đen nhánh đang trôi nổi trên nền băng trắng toát, giống như những hạt châu màu đen.
Sắt Sắt dựa vào mặt băng, bàn tay ngọc run run, cố tìm kiếm thuốc dưỡng thai Vân Kinh Cuồng đưa. Từng giọt từng giọt nước mắt nặng nề theo khóe mắt rơi xuống như mưa, làm nhòa đi tầm mắt của nàng.
“Đứa nhỏ, con nhất định phải chịu đựng, mẫu thân uống viên thuốc dưỡng thai này vào con nhất định sẽ không sao nữa, nhất định không sao…” Sắt Sắt nghẹn ngào nói, liên tục lặp đi lặp lại câu nói kia, tựa như người điên.
Nhưng ngón tay của nàng căn bản không nghe theo lệnh nàng, chỉ một viên thuốc mà thật lâu sau mới nắm được trong tay. Nàng cũng không biết viên thuốc trong tay rốt cục là thuốc gì, chỉ tùy tiện nhét vào miệng, liền hớp một ngụm nước sông lạnh như băng nuốt xuống.
Nàng không còn sức lực để chống đỡ nữa, không còn chút sức ngã trên mặt băng, nhìn lên trời.
Tuyết, từng mảnh từng mảnh bay đến, giống như những cánh bướm bay tán loạn, rơi xuống lả tả.Trong chốc lát đang ở trên không trung nhảy múa, bày ra tư thế uyển chuyển nhất, lúc bay lượn, lúc xoay tròn, khi lại theo gió cuốn đi mất.
Tuyết, chỉ trong chốc lát đã phủ đầy người Sắt Sắt, nàng cứ như vậy mà chết sao?
Mặt băng phía trước mơ hồ truyền đến tiếng bước chân, Sắt Sắt nghiêng đầu nhìn lại, những bông tuyết đang nhảy múa trước mặt xDay tròn mơ hồ trước tầm mắt. Nàng mơ hồ nhìn thấy trên mặt băng trắng xóa, một nam tử áo xanh đang chậm rãi bước tới.
Nàng không thấy rõ dáng vẻ của hắn, chỉ cảm thấy hắn đang đến gần nàng, chậm rãi ôm lấy nàng, ý thức trDng lúc này chợt tan biến.
***
Tiếng xé toạc vang lên, đau đớn màng tai Dạ Vô Yên, mà tay hắn trong nháy mắt trống rỗng, gió xuyên qua theo khe hở , run rẩy lạnh băng, giống như tiếng nức nở.
Nàng ra đi, chặt đứt mọi liên hệ cùng nàng và hắn, cứ như vậy mà ra đi không quay đầu lại. Nàng là một người phóng káng như vậy, làm sao có thể quyết liệt đến thế, đau khổ như vậy, lãnh phí sinh mạng như vậy, đối với bản thân nàng tàn nhẫn như vậy? Hắn vẫn luôn nghĩ nàng rất kiên cường, c đến giờ phút này hắn mới biết, nàng yêu hắn vô cùng sâu sắc, nếu không, với tính cách của nàng, nàng sẽ không quyết liệt rời đi như vậy.
Một phút khi buông tay kia, trong lòng nàng đau đớn cỡ nào đây!
“Không được!” Hắn hô to một tiếng, mũi chân buông lỏng, thân mình đang ôm lấy cây mây bắt đầu rơi xuống, ý muốn đi bắt lấy dáng người đang rơi của nàng.
ở lễ hội tế trời đêm hôm đó, mũi tên gào thét bay về phía nàng, trong lúc cấp bách, tình thế như chỉ mành treo chuông, hắn căn bản không thể nghĩ nhiều, cũng không kịp nghĩ nhiều. Hắn chỉ là một nam nhân muốn đến bảo vệ nữ nhân mình yêu thương, tình nguyện chịu chết, cũng không muốn để nàng phải chịu một chút tổn thương nào.
Không được.
Đúng vậy, nữ nhân hắn yêu thương!
Một khắc kia, khi mũi tên lạnh lẽo mạnh mẽ kia trong chớp mắt bắn vào ngực hắn, tận đáy lòng hắn trước nay hắn chưa từng hối hận, hắn rõ ràng đã nhìn rõ lòng mình. Khi Y Lãnh Tuyết hôn lên môi hắn, hắn càng thêm xác định: Giang Sắt Sắt chính là nữ tử cả đời này hắn yêu nhất. Nhưng hắn không hề biết hắn lại yêu nàng sâu đậm đến thế. C đến khi nàng quyết liệt lao xuống vực sâu, hắn mới biết đoạn tình cảm này đã khắc sâu đến tận tim gan, rót vào đến tận xương tủy, muốn rút ra chỉ sợ là một cảm xúc nhẹ nhàng cũng đều đau đớn thống khổ tận xương cốt.
Rốt cục thì từ khi nào hắn bắt đầu mê luyến nàng? Hắn không biết!
Có lẽ là lần đàn sáo hợp tấu ở Lâm Giang lâu kia, cũng có lẽ là lần nàng khiêu vũ trong rừng, cũng có lẽ là một đêm triền miên giải mị dược ấy, cũng có lẽ là lần cả hai cùng đồng tâm hiệp lực trên biển. Tóm lại, chỉ một nụ cười khẽ của nàng đã làm c hắn mê luyến thật sâu, bất tri bất giác đã vây lấy tâm hồn của hắn. Đó tựa như một cây thuốc phiện, chậm rãi thấm vào lòng hắn, đợi đến khi hắn nhận ra thì cũng là lúc đã chìm đắm thật sâu , không còn cách nào cứu được.
Thế gian này, nếu đã không có nàng, thì sự sống của hắn mỗi ngày đều chỉ là dày vò, không còn chút ý nghĩa gì.
Nàng ra đi, hắn làm sao có thể sống một mình!
“Vương gia, không được! Người không thể, người còn có khát vọng, người còn có trách nhiệm của mình, người không thể chết được!” Có một cánh tay ôm chặt lấy hai chân hắn, một tiếng hô xuyên thấu tim gan ở phía sau vang lên, là Y Lãnh Tuyết đang ôm lấy hay chân của hắn.
Nữ tử này rất hiểu hắn, biết rõ khát vọng của hắn, trách nhiệm của hắn. Nhưng mà, nàng lại không biết, khát vọng cùng trách nhiệm giờ phút này ở trong lòng hắn mờ mịt như mây như khói. Trước mắt trong lòng hắn chỉ hiện lên nụ cười thê lương kiều diễm kia của nàng, đáy lòng dâng lên cảm giác đau đớn khắc tận xương tủy tận tim gan.
Hắn giận, toàn bộ gân xanh cuồn cuộn nổi lên, ánh mắt đen như màn đêm giờ phút này chỉ còn một màu đỏ sậm. Hắn duỗi người tránh về phía sau, không ngờ lại có hai cánh tay mạnh mẽ ôm lấy hắn, thân mình bị một sức lực lớn kéo lại, mũi chân kiễng lên một chút, lảo đảo ổn định thân hình.
Trước mắt hai bóng người đang đứng lặng chính là Thiết Phi Dương cùng Vân Kinh Cuồng. Bọn họ đến cũng thật đúng lúc nha, hắn buồn bã cười lạnh.
“Tránh ra!” Hắn lạnh lùng nhìn hai người họ đang đứng chắn trước mép vực.
“Phu nhân không nhất định đã chết, chúng ta hãy xuống đáy vực tìm thử xem.” Vân Khinh Cuồng vội vàng nói.
Đôi đồng tử của hắn bỗng nghiêm trọng, đúng rồi, Sắt Sắt của hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông xuôi như vậy, hắn nhất định phải tìm được nàng! Hắn xoay người, dọc theo đường mòn nhanh chóng chạy vội vã thật nhanh xuống đáy vực.
“Tuyền vương, Giang Sắt Sắt có ở đây không?” Phía trước đường mòn có hơn mười người vội chạy tới, người cầm đầu chính là nhị àng tử Bắc Lỗ quốc Hách Liên Ngạo Thiên. Hiển nhiên thấy Dạ Vô Yên vội vã chạy xuống, hắn cũng vội vàng hỏi.
Dạ Vô Yên lạnh lùng liếc nhìn Png Noãn một cái, ánh mắt sắc như đao, hắn không rảnh để ý đến tên kia, chỉ thả người, như một con rồng bay xẹt qua bên cạnh bọn họ.
“Dạ Vô Yên, ngươi mau nói cho ta biết Giang Sắt Sắt đang ở đâu?” Png Noãn nhìn một vòng chung quanh, không thấy bóng dáng của Sắt Sắt đâu. Sáng nay, hắn nhận được mật báo nói Sắt Sắt đang ở Hắc Sơn Nhai, hắn biết được tin tức này thì mừng đến phát khóc.Có trời mới biết mấy ngày nay hắn đã tìm nàng bao nhiêu lần, quả thực là muốn lật tung cả thế gian này lên, nhưng mà nàng giống như bốc hơi khỏi trên đời, không có một tin tức gì.
Sáng nay, khi nhận được mật báo, tuy rằng có vài phần ài nghi nhưng hắn vẫn vội vàng chạy tới đây, nhưng nghênh đón hắn chỉ có Dạ Vô Yên, căn bản không hề thấy bóng dáng Sắt Sắt đâu.
“Nàng đang ở đâu?” Png Noãn hỏi lại, chạy đến chắn trước mặt Dạ Vô Yên, lạnh giọng hỏi. Nếu Sắt Sắt có tới đây thì Tuyền vương chắc hẳn biết nàng đang ở đâu.
Trong lòng Dạ Vô Yên dâng lên một sự tức giận, nếu như không phải hắn chạy đến đây thì mình cũng sẽ không hiểu lầm Sắt Sắt thông đồng với hắn. Nhưng mà trước mắt cũng không phải lúc tranh cãi với hắn.
Đôi mắt phượng của hắn nhíu lại, nói lạnh lùng: “Nàng không có ở đây.” Nói xong hắn thả người chạy xuống phía đáy vực.
Tuyết, lại bắt đầu lãng đãng bay đến, rơi nhiều như vậy, từng mảnh từng mảnh tựa như đều thâm nhập thật sâu vào lòng của Dạ Vô Yên, mang đến cái lạnh thấu xương, c đến khi xuống tới đáy vực, cũng chỉ có một mảnh trời tuyết trắng xóa.
Mấy đội quân binh cũng đang tìm kiếm trên mặt băng.
Mỗi lần nhìn thấy một gò tuyết nào nhô lên, Dạ Vô Yên liền quỳ gối nơi đó, không ngừng đào xới nhưng lại không thu ạch được gì.
Khi hắn nhìn thấy vết nứt ở chỗ kia thì trong lòng run lên, ngăn không được kích động trong lòng, hắn lạnh giọng ra lệnh: “Đội bơi lội lặn xuống dưới tìm kiếm, những người còn lại phá băng!”
Bọn thị vệ nhất thời cáng váng, phá băng sao? Đem toàn bộ băng trên mặt sông này phá vỡ sao?
Hắn không c thị vệ sử dụng kiếm, hắn sợ sẽ làm nàng bị thương, có lẽ nàng còn nằm dưới mặt băng, bởi vì băng ngăn cản nên không thể trồi lên. Vậy nên, hắn nhảy vào trong nước, bắt đầu từ chỗ mặt băng bị phá, từ đầu đến cuối đem mặt băng toàn bộ phá tan. Những binh sĩ khác biết bơi cũng lặn xuống đáy sông lạnh như băng bắt đầu tìm kiếm Sắt Sắt.
Thời gian, từng chút từng chút một trôi qua, tay hắn, bởi vì không ngừng đào xới mà những đầu ngón tay đều đã nhuốm máu, tay nứt nẻ đau đớn nhưng hắn không hề có chút cảm giác nào, bởi vì linh hồn của hắn sớm đã không còn trên người hắn. Hắn chỉ nghĩ đến Sắt Sắt, hy vọng trong một lần đào xới của mình, kì tích sẽ để nàng xuất hiện.
Bọn thị vệ bị Dạ Vô Yên dọa, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy hắn điên cuồng như vậy, miệng hắn vẫn luôn lặp đi lặp lại: “Sắt Sắt, đừng sợ, đừng sợ, ta ở đây, ta đang ở đây.”
Phạm vi tìm kiếm ngày càng rộng, dọc theo sông Hận Thủy, một dặm, hai dặm, ba dặm…Mười dặm, mỗi một lầm hy vọng đều thất bại, lòng Dạ Vô Yên cũng dần dần cảm thấy tuyệt vọng.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ nàng lại ra đi như vậy sao?
“Vương gia, mặt sông Hàn Thủy đều là băng, nhưng nước chảy xiết như vậy, nếu như phu nhân rơi xuống nước thì lúc này chỉ sợ thi thể đã bị cuốn đi mất.” Thiết Phi Dương trầm giọng nói, hắn luôn lạnh lùng vô cảm, nhưng thật sự không đành lòng nhìn thấy Dạ Vô Yên vì một nữ nhân mà hóa thành dáng vẻ điên cuồng như vậy. Đây vẫn còn là một Tuyền vương dù núi Thái Sơn có sập xuống cũng không đổi sắc hay sao?
“Ngươi nói gì?” Dạ Vô Yên hét lên, đôi mắt đen sâu thẳm trong nháy mắt nhiễm đầy màu máu, hắn vươn tay đánh thẳng vào ngực Thiết Phi Dương. Thiết Phi Dương vươn tay ra, thân hình dọc theo mặt băng loạng cạng lùi xuống, đến khi lưng đụng vào vách núi mới ngừng lại được. Một quyền này đánh rất mạnh, khóe môi còn vương lại một ít máu tươi.
Tên kia dám nói đến hai chữ thi thể, Sắt Sắt của hắn làm sao có thể trở thành thi thể.
“Vương gia, nơi này tìm được một viên thuốc.” Một thị vệ nhặt được một viên thuốc màu nâu đen, chạy tới trước mặt Dạ Vô Yên.
Đôi mắt phượng của Dạ Vô Yên nhíu lại, hiện lên một vẻ nghi hoặc, ngón tay hắn khẽ run lên, tiếp nhận viên thuốc từ trong tay thị vệ.
“Vân Kinh Cuồng, đây là thuốc ngươi đưa c phu nhân sao?” Giọng hắn run run hỏi, thế nhưng vẫn không áp chế được sự run rẩy trong lòng.
Ánh mắt Vân Kinh Cuồng nghiêm trọng nói “ Không sai, chính là thuốc ta đưa c phu nhân.”
Dạ Vô Yên đi theo binh sĩ đến nơi hắn nhặt được viên thuốc, ngón tay khẽ run, đào tung đống tuyết trắng kia lên nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của nàng, chỉ nhìn thấy loáng táng trên mặt băng mơ hồ có một vũng máu lan ra.
Ánh mắt của hắn trong chớp mắt bỗng trở nên đỏ sậm.
“Chắc hẳn nàng đã từ đáy nước ngoi lên, nhưng vì sao lại không tìm thấy bóng dáng của nàng đâu?” Vân Kinh Cuồng không chớp mi hỏi.
“Trương Tử Hằng, ngươi mang theo binh mã đi dọc con sông, về hướng đông tìm kiếm, nhìn xem có người nào khả nghi thường lui tới vùng núi này hay không. Các ngươi tiếp tục lặn xuống đáy sông tìm kiếm, những người còn lại đến những vùng núi gần đây tìm kiếm. Còn nữa, truyền lệnh của ta, lập tức png tỏa Mặc Thành.” Dạ Vô Yên gằn từng tiếng, trầm giọng ra lệnh.
Nàng nhất định không chết, nhất định! Hắn nắm viên thuốc kia trong tay, trong lòng cảm thấy mừng như điên.
“Tuân lệnh!” Tất cả nhận lệnh mà đi, Dạ Vô Yên quay đầu hỏi Vân Kinh Cuồng: “Ngươi nói c ta biết, đây là loại thuốc gì?”
Vân Kinh Cuồng nhìn viên thuốc dưỡng thai trong tay Dạ Vô Yên, bình tĩnh nói: “Đây là viên thuốc phòng tránh png hàn.” Nếu như không thể tìm được phu nhân, bí mật phu nhân mang thai này chỉ sợ là cả cuộc đời này hắn cũng sẽ không nói ra.
Dạ Vô Yên cũng không chút hoài nghi, hắn đem viên thuốc kia cất vào trong túi, nàng cứ ra đi như vậy, chỉ để lại cho hắn một viên thuốc thôi sao?
Tuyết phủ đầy trời bị gió thổi càng rơi nhanh hơn, không dứt, tựa như rơi cả đời cũng không ngừng lại.
Dạ Vô Yên chỉ huy binh sĩ, dưới trời tuyết rơi không ngừng tìm kiếm. Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ trôi qua, như trước vẫn không có chút tin tức gì, Dạ Vô Yên tuyệt vọng, từng chút từng chút càng nỗi tuyệt vọng càng thêm sâu sắc.
Phong Noãn theo Dạ Vô Yên đi xuống đáy vực, sau khi biết Sắt Sắt rơi xuống vực, đội ngũ của hắn cũng gia nhập đội tìm kiếm. Nhưng khi biết không thu hoạch được gì, Phong Noãn cảm giác được cái lạnh như băng xuyên thấu xương cốt, từ chỗ sâu nhất trong lòng mình dâng lên, dần dần lan tràn ra toàn thân.
Hắn thả người, thân hình như con rồng bay lên, trường đao trong tay phóng ra khỏi vỏ, lấp lánh liên tiếp chiếu ra ánh sáng chói mắt, tấn công về phía Dạ Vô Yên.
"Dạ Vô Yên! Ngươi là tên tội nhân!" Hắn trầm giọng gào lên, giọng nói mang theo vẻ tức giận kịch liệt.
Dạ Vô Yên quỳ trên băng, mắt thấy mũi đao ập tới, trong lòng hắn dâng lên một trận bi thương.
Hách Liên Ngạo Thiên nói đúng, hắn là một tên tội nhân, hắn đã hại chính thê tử của mình.
Hắn như trước ngồi quỵ trên mặt băng, không tránh cũng không cử động, "Vương gia, phu nhân có lẽ vẫn chưa chết!" Vân Kinh Cuồng kinh hãi, hướng về phía Dạ Vô Yên la lên.
Trong lòng Dạ Vô Yên chấn động, nếu hắn còn chưa tìm được nàng thì quyết không thể chết đi.
Hắn thả người, thân hình đột nhiên lui về phía sau, tránh thoát đòn công kích như sấm chớp của Phong Noãn. Hắn rút kiếm trong tay ra, trường kiếm ra khỏi vỏ tỏa ánh sáng lấp lánh, cùng giao đấu với Phong Noãn.
Nhị hoàng tử Bắc Lỗ quốc cùng Tuyền vương Nam Việt, quan hệ của hai người trong một phút rốt cục trở nên gay gắt. Bọn họ đang quyết đấu trên mặt băng.
Đây là một trận quyết đấu chết sống. Phong Noãn hận Dạ Vô Yên hại Sắt Sắt, từng đường đao đều như nhau, đường đao không hề lưu tình, gần như muốn một đao chém chết Dạ Vô Yên. Dạ Vô Yên đối với Phong Noãn lại không có cảm tình tốt, trong lòng vẫn nghĩ đến việc tìm kiếm Sắt Sắt, vậy nên ra tay cũng không hề nương tay.
Trong lúc nhất thời, phía trên mặt băng, ánh đao lấp loáng, ánh kiếm sáng quắc.
Hai bóng người, như chim ưng đánh rồng, chiêu sau so với chiêu trước càng mạnh hơn, chiêu sau so với chiêu trước càng sắc bén hơn, rõ ràng, hai người đều đang tức giận đến cực điểm.
Lúc này, hai người tựa như hai cao thủ đứng đầu nhân gian đang quyết đấu. Từng đám tuyết như tơ liễu nhô cao, bay lượn nhảy múa, thong thả rơi lả tả, lẳng lặng rơi xuống mặt đất.
Bóng dáng hai người đánh nhau kịch kiệt, những bông tuyết theo sự kích động của bọn họ mà tự do bay lượn.
Y Lãnh Tuyết đứng thẳng bên bờ sông Hận Thủy, đứng bên cạnh có hai thị vệ, đó là thị vệ do Vân Kinh Cuồng phái tới mang nàng về phủ. Lúc này, hai người kia đang đánh nhau kịch liệt, một người muốn bảo vệ nàng, một người muốn giết nàng, tuy nhiên hai người đều giống như không hề nhìn thấy nàng, không rảnh để ý đến nàng.
Những bông tuyết rơi đầy người nàng, nàng chỉ cảm thấy lạnh, không phải cái lạnh trên cơ thể, mà là cái lạnh trong lòng. Bụng cảm thấy đau đớn từng đợt, không biết là do cái lạnh của mùa đông, hay là do mới vừa rồi bị chấn động khi rơi xuống vực.
Phong Noãn cùng Dạ Vô Yên, hai người vẫn không ngừng giao đấu, khiến cả hai đều bị thương, nằm ngửa trên mặt băng, vẫn không hề nhúc nhích.
Hai người đều hiểu rõ, tình hữu nghị mười mấy năm của Bắc Lỗ quốc và Nam Việt tại một khắc này đã hoàn toàn tan rã.
***
Trận tuyết này cũng không lớn lắm. Rơi xuống chừng nửa tháng, che phủ núi rừng và đường đi.
Dạ Vô Yên chưa bao giờ buông tha ý niệm tìm kiếm Sắt Sắt dù chỉ trong một khắc, bất chấp tuyết lở nguy hiểm vẫn ở trên núi tìm kiếm, phái binh sĩ phong tỏa vài thành trì gần đó, ngay cả con phi điểu cũng khó mà chạy đằng trời.
Nhưng niềm hy vọng theo một ngày mặt trời lặn thì tuyệt vọng lại càng lớn lên từng ngày, rốt cục, một tháng sau khi đang điên cuồng tìm kiếm, Dạ Vô Yên ngã bệnh.
Đây là lần bệnh nặng nhất từ ngày Dạ Vô Yên có trí nhớ đến nay.
Hắn nằm trên giường, khi thì cảm thấy rét lạnh, khi lại cảm thấy khô nóng. Nóng lạnh luân phiên nhau, ngày ngày tra tấn hắn. Nhưng hắn biết hắn không mất trí, cho dù trong lúc bị thiêu đốt đau đớn nhất, trong lòng của hắn vẫn rất rõ ràng, bóng dáng kia thủy chung vẫn bồi hồi trong tâm trí hắn.
Đó là Sắt Sắt, nụ cười xinh đẹp của nàng vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn.
Hắn biết, tuy bọn thị vệ vẫn như trước đang tìm kiếm, nhưng bọn họ đều cho rằng nàng đã không còn trên thế giới này. Dù vậy, trong lòng hắn vẫn có một cảm giác mãnh liệt, nàng còn sống, nhất định còn sống.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, hắn cảm thấy vô cùng cô độc, đứng trước cửa sổ nhìn lên vầng trăng sáng, hắn lại cảm nhận rõ ràng một nỗi nhớ ghi lòng tạc dạ, cái loại đau đớn thâm nhập sâu vào xương tủy.
Mỗi khi hắn vừa chìm vào giấc ngủ, sẽ nhìn thấy nàng quần áo xanh, đứng ở trên tay hắn, nhẹ nhàng giống như cánh bướm linh hoạt nhảy múa. Hoặc là ngồi ở trước cây đàn, tính tang đánh đàn. Hay là đang ôm trong lòng hắn, cất giọng trong trẻo.
Nỗi nhớ, khiến hắn như mộng như ảo, không thể phân biệt rõ ngày đêm, cũng không thể phân biệt rõ là mộng hay tỉnh.
Trước giờ hắn không uống rượu, tuy nhiên đã nhiều ngày mặc dù đang trong cơn bệnh, nhưng hắn vẫn ngày ngày uống rượu vô độ. Rượu là thứ tốt nhất lúc này, có thể mượn rượu để giải ngàn mối sầu. Trước kia, hắn không cho phép mình uống rượu, bởi vì hắn không muốn để cho bất cứ thứ gì khống chế tinh thần hắn. Hắn hy vọng mình có thể vĩnh viễn duy trì được sự tỉnh táo, để mỗi một lựa chọn, mỗi một quyết định của mình có thể đúng đắn nhất.
Tuy nhiên, mấy ngày nay, hắn hy vọng mình có thể ngày ngày uống rượu, như vậy hắn mới có thể đem tất cả những sự việc vừa rồi vứt vào mộng tưởng, để sau khi tỉnh lại nàng vẫn như trước ở bên cạnh hắn, khẽ nở nụ cười trong sáng với hắn, hoặc chí ít có thể hướng mũi kiếm tấn công hắn.
Hôm nay, ngoài cửa số tuyết rơi trắng xóa, hắn ghé vào chiếc bàn, lại say. Một làn mây yên tĩnh bay qua, chỉ có tiếng gió bên ngoài đang gào thét.
Bỗng nhiên, một bóng người bước chân nhẹ nhàng, uyển chuyển lại mơ hồ bước về phía hắn. Thân người của nàng thon thả, làn váy dài nhè nhẹ lay động trong gió, mang một vẻ nhẹ nhàng mà thanh thoát.
"Là Sắt Sắt sao?" Hình như là cảm giác do cơn say mang lại, hai mắt hắn mơ hồ, làm thế nào cũng không thể nhìn rõ dáng vẻ của nàng kia. Nhưng, lập tức, bên môi hắn nhếch lên một chút ý cười, nhưng thực ra hắn đã thật hồ đồ, có thể như làn mây lướt nhẹ đến đây, ai có thể có năng lực ấy?
Sắt Sắt của hắn, rốt cục đã trở lại sao? Nàng kia dường như không thể kìm chế cảm xúc của mình, toàn thân đều đang nhè nhẹ run lên, cũng không biết là do khẩn trương hay do sợ hãi. Nàng không mở miệng ngay, chỉ lẳng lặng đứng đó. Trong lòng hắn dâng lên một trận kích động, thật là nàng, nàng không chịu để ý đến hắn, nàng vẫn còn giận hắn. Hắn lảo đảo đứng dậy, xông về phía nàng, một tay ôm nàng vào lồng ngực, thật lâu, thật chặt, giống như muốn đem nàng hòa vào cơ thể mình.
"Sắt Sắt, nàng rốt cục đã trở lại, ta biết nàng sẽ không rời bỏ ta mà." Hắn ôm chặt lấy nàng, đôi đồng tử trở nên sâu thẳm, hai hàng lệ lã chã rơi xuống, dọc theo hai má trên khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, chảy xuống đến bờ môi mỏng duyên dáng của hắn, mằn mặn, hình như từ khi mẫu thân mất đi, hắn không còn nếm qua tư vị của nước mắt nữa.
Nàng nằm trong lòng hắn, không hề nhúc nhích. Nàng từ khi nào lại trở nên ngoan ngoãn như vậy, hắn mang theo hai hàng lệ mỉm cười. Hắn cúi người, bờ môi gấp gáp in lên đôi môi anh đào của nàng, bày tỏ cùng nàng những mong nhớ và thống khổ của hắn. Nhưng mà, hắn bỗng nhiên hít một ngụm khí lạnh, hung hăng nắm lấy cằm của nữ tử kia, nâng khuôn mặt nàng lên, dưới ánh nến lờ mờ, cẩn thận đánh giá.
Dưới ánh nến vàng vọt chếch choáng, khuôn mặt kia hiện lên trước mắt hắn, hàng mi dài cong cong như ánh trăng, đôi mắt hạnh long lanh, môi cong đỏ tươi, đẹp không gì sánh bằng. Nàng nhìn hắn uyển chuyển sâu kín nở một nụ cười mềm mại đáng yêu đến tận xương, nhìn như một đóa sen.
Hắn thở dài một hơi, thất vọng, như dời non lấp biển đè xuống, khuôn mặt do men rượu trở nên ửng hồng trong nháy mắt sa sầm xuống, đôi mắt phượng hẹp dài nhất thời trở nên sâu thẳm khó dò. Hắn đẩy tay nàng ra, lạnh lùng nói: "Sao ngươi lại tới đây!" Ánh mắt lộ ra vẻ mất mát không dễ dàng nhìn thấy.
"Liên Tâm bởi vì lo lắng cho lâu chủ cho nên đến đây thăm người!" Y Lãnh Tuyết nhẹ nhàng nói, chạm phải ánh mắt sắc bén của hắn, chậm rãi gục đầu xuống, lộ ra chiếc cổ trắng như ngọc.
Động tác cúi đầu kia trong chỉ trong chớp mắt nhưng mang theo phong tình vô hạn, đáng tiếc ở trong mắt Dạ Vô Yên lại phảng phất như không hề nhìn thấy.
"Ta biết ngươi đã khôi phục trí nhớ, không cần tự xưng là Liên Tâm trước mặt ta nữa." Dạ Vô Yên bình tĩnh nói, ngày đó ở Hắc Sơn Nhai, dưới tình thế cấp bách, hắn gọi nàng là Lãnh Tuyết, nàng đã trả lời hắn.
m sắc của hắn như dòng suối chảy hiền hòa trong trẻo, âm điệu cũng ấm áp dịu dàng. Ngay cả khi hắn lạnh lùng nói chuyện, giọng nói ẩn chứa tức giận thì như trước vẫn làm nàng cảm thấy yêu thích.
Nàng nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, đôi hàng mi xếch lên, thân hình cao gầy, phong thái bất phàm mà hiên ngang, còn có sự dịu dàng của hắn, sự si tình của hắn đều trở thành một giấc mộng đêm thật đẹp không nỡ rời xa.
Lúc này, hắn chỉ khoác trên người bộ y phục trắng mộc mạc, tóc vẫn chưa búi lên, đầu vẫn chưa đội mũ kim quan, nhưng trên người hắn vẫn ẩn chứa một sức mạnh vững vàng mà mềm dẻo, tựa như ánh sáng lạnh lẽo của một thanh kiếm cẩm, đang ngủ đông ở trong vỏ kiếm.
Hắn có một khí chất vương giả trời sinh.
Trước kia, nàng vẫn chưa phát hiện ra nam tử này lỗi lạc xuất trần cỡ nào. Trước kia, nàng là tế ti, tuy đã cứu hắn hai lần, đối với hắn cũng có chút tình cảm, nhưng đều không phải là tình yêu sâu sắc say đắm.
Cho đến lần ở lễ hội tế trời, hắn đàn nên khúc nhạc tràn đầy khí phách kia, còn có một chúc sắc bén tiềm ẩn đã khiến cho nàng bị khuất phục thật sâu. Cho đến khi ở trong lều trại, nàng tức giận hắn phá hủy vị trí tế ti của nàng, cùng hắn đoạn tuyệt bốn năm luyến mộ có danh không thật kia, trong lúc đó nàng vô tình đã dâng lên một nụ hôn từ biệt, thế nhưng nụ hôn đó đã làm cho những cuồng dã trong lòng nàng toát ra, dục vọng như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Một khắc kia, nàng mới biết thì ra nàng đối với nam tử đã yêu sâu sắc, không thể rời xa.
Chỉ tiếc, khi nàng hiểu ra thì hình như đã quá trễ.
"Trời đã khuya rồi, ngươi mới vừa sinh non, trở về nghỉ ngơi đi." Hắn mở miệng nói nhàn nhạt, giọng điệu vẫn khách sáo như trước, cũng có dịu dàng, nhưng đã mơ hồ không còn như xưa.
"Vô Yên, ta có thể ở bên cạnh giúp ngươi được không?" Một lúc lâu sau, nàng ngẩng đầu lên, mang theo một sự kiêu ngạo duy nhất còn sót lại, thản nhiên mở miệng nói.
"Ta không sao, ngươi không cần ở bên giúp ta!" Hắn không chớp mi nói.
"Ta thật sự không đành lòng nhìn ngươi mượn rượu giải sầu thế này, đã một tháng trôi qua rồi, nàng ta nếu còn trên thế gian này thì đã sớm tìm được, sao có thể bặt tăm không có tin tức như vậy, một người sống như vậy chẳng lẽ lại có thể bốc hơi hoàn toàn trên thế gian này hay sao. Ngươi tỉnh lại đi, đừng mãi chìm đắm trong mộng tưởng nữa." Y Lãnh Tuyết nhíu mày nói, thanh âm nhu hòa, mắt hạnh mang theo một chút sầu lo.
Dạ Vô Yên hạ thấp tầm mắt, ánh mắt thoáng qua một vẻ ảm đạm thâm trầm, khuôn mặt nặng nề bất động, không biết bởi vì cơn bệnh mấy ngày nay hay vì một lí do gì khác, khuôn mặt hắn trở nên xanh méc: "Lập tức đi ra ngoài!"
Giọng hắn không chút nào che giấu ý trách cứ làm cho sự kiêu ngạo của nàng hoàn toàn biến mất.
Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn nghiêm khắc nói chuyện với nàng như vậy, tuy rằng thanh âm không cao nhưng ánh mắt lại mang theo ý lạnh lùng mãnh liệt làm cho nàng nhịn không được rùng mình.
Lần đầu tiên nàng chứng kiến hắn tức giận, tuy rằng không phải rít gào gì, nhưng lại làm cho đáy lòng nàng sợ hãi.
Nàng xoay người, đứng thẳng lưng, mang theo một chút kiêu ngạo còn sót lại chạy vội ra ngoài.
Dạ Vô Yên quay lại, ngã trên giường.
Nàng không còn trên thế gian này sao? Vì sao mỗi người đều nói như vậy? Nhưng hắn vẫn tin tưởng vững chắc nàng vẫn còn sống. Nàng nhất định đã ngã vào trong nước rồi thoát ra khỏi mặt băng, nếu không viên thuốc kia sẽ không rơi lại ở đó, nhất định là có người đã cứu nàng đi. Chỉ cần nàng còn sống, hắn sẽ không chết đi, hắn nhất định phải tìm được nàng.
Hắn cúi đầu, dưới ánh nến vàng vọt chếch choáng đánh giá cánh tay phải của hắn.
Tay hắn thon dài mà mạnh mẽ, bởi vì luyện võ nhiều năm nên lòng bàn tay phủ một lớp chai sạn.
Hai cánh tay này từng là niềm kiêu ngạo của hắn, kiếm pháp tuyệt thế của hắn đều do hai cánh tay này luyện nên. Chính hai cánh tay này hàng đêm đã ôm nàng vào lồng ngực, nhưng lại chính hai cánh tày này đã đánh nàng xuống vực sâu.
Một chưởng kia tột cùng là đã đánh ra như thế nào? Hắn làm sao có thể đánh ra một chưởng kia chỉ vì nữ tử mới vừa rồi? Hắn nhìn cánh tay mình, hắn chưa bao giờ chán ghét nó như lúc này, hơn nữa đây lại còn là cánh tay của hắn.
Hắn nhắm mắt lại, hắn cảm thấy nếu hắn cứ nhìn đến cánh tay này mãi thì sẽ phát điên mất. Không nhận được tin nàng đã chết, hắn có lẽ còn có thể sống, nhưng hắn thật sự không muốn nhìn thấy cánh tay này chút nào.
Hắn lại trừng mắt, ánh mắt hiện lên một vẻ quyết liệt, vươn tay trái ấn xuống cổ tay phải, dùng sức ấn thật sâu, âm thanh vỡ vụn của xương cốt vang lên.
Đêm, sự yên tĩnh mênh mông vô bờ bao phủ, chỉ có làn gió lạnh cùng tầng tầng những bông tuyết rơi đang bừa bãi tàn sát ngoài cửa sổ, khí lạnh đã hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, lò than lửa thiêu hừng hực, thỉnh thoảng bắn ra vài đốm lửa, ánh sáng lập lòe, kết thành một đóa hoa nho nhỏ rồi vỡ vụn.
Có vài bông tuyết theo ô cửa sổ bay vào, bị hơi nóng bên trong làm tan chảy, chảy xuống dọc theo khung cửa sổ, giống như những giọt nước mắt từ khóe mắt uốn lượn rơi xuống, mặc kệ lau thế nào cũng không hết.