Sắt Sắt ngồi trước cầm án trên hành lang dài, bàn tay tao nhã đặt trên huyền cầm, ngón tay ngọc lả lướt trên tám sợi dây đàn, tấu nên một khúc vô cùng du dương êm đềm. Tiếng đàn vẳng xa truyền trong gió. Tai nàng nghe một tràng tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần, Sắt Sắt khẽ cười, nàng nhận ra đó là tiếng bước chân của Liên Tâm, thư chậm nhẹ nhàng.
Tuy mắt không nhìn thấy gì, nhưng nàng có thể tưởng tượng ra được, dưới ánh nắng nhẹ nhàng, một nữ tử dung mạo tuyệt lệ, váy áo tung bay thướt tha chậm rãi bước tới.
Nàng biết, được Minh Xuân Thủy đối đãi đặc biệt, nhất định Liên Tâm này không phải là dung chi tục phấn.
Mấy ngày này Minh Xuân Thủy không có ở đây, Liên Tâm vẫn theo thường lệ đến nơi này phục thị, nhưng quá nửa thời gian Sắt Sắt đều ở trong phòng luyện công nên rất hiếm khi gặp nàng.
“Cổ phong cổ vận, thuyên lưu leng keng, thanh linh mà gạn đục khơi trong, nhu chậm mà không mất đi vẻ tiêu sái, không biết phu nhân đang tấu khúc nhạc gì?” Thanh âm Liên Tâm mềm nhẹ thong thả theo gió truyền đến.
“Khúc này chính là khúc Kiêm Hà.” Sắt Sắt mỉm cười, thản nhiên nói: “Liên Tâm cô nương hẳn cầm kỹ cao minh, không biết có hân hạnh được nghe cô nương đàn một bản chăng?” Nếu có thể một câu bình phẩm được ý tứ trong khúc nhạc của Sắt Sắt, hẳn nhất định là cao thủ.
Liên Tâm cười trong suốt khiêm tốn nói: “Liên Tâm không biết đàn cổ nhạc, chỉ xin được tấu một khúc Thủy Điều Ca đầu.”
“Hoa dương liễu bay qua,
Lầu không càng thêm sầu.
Gió mưa rả rích đêm không sao
Vầng trăng khuyết lơ lửng trên không
Ngoài cửa khí trời se lạnh
Chốn cũ Thanh Trì tịch mịch,
Níu lấy bóng người xưa.
Thử hỏi linh trúc nguyệt,
không nói gì không phân mưu. . . . . .
Lưỡng lự thủ, không đứng lặng, chuyển ngưng mắt.
Hoan cúc tàn úa nay lại nở lúc hoàng hôn mùa thu
Trong nháy mắt sẽ thành xa cách, một chốc kinh hồng quay lại, vạn tự tư thong thả. Cho dù cảnh xuân có đẹp, ngày đó chưa từng lưu. . . . . .” *hơ hơ chém đại thôi ^^*
Tiếng đàn ẩn ý đưa tình, như cánh nhạn lẻ loi bay lượn, dưới ánh trăng lạnh lẽo, xé mây vượt biển, ngàn dặm thu sương, có chút tiêu điều nhưng không mất đi khí chất bi tráng. Nàng vừa đàn vừa hát, thanh âm nhẹ nhàng mà ôn nhu.
Sắt Sắt tựa vào cửa sổ lắng nghe, dựa vào tiếng đàn tiếng ca này, cảm giác được nữ tử trước mắt tính tình rất cao ngạo thanh nhã, không biết vì sao lại tự hạ mình muốn làm nô tỳ. Mất đi trí nhớ thì tính tình cũng có thể thay đổi sao? Sắt Sắt ngưng mi suy nghĩ.
Khúc nhạc vừa hết, Liên Tâm đứng dậy thi lễ nói: “Liên Tâm tùy tiện tấu nhạc, thật đã bêu xấu rồ.”
Sắt Sắt như hoàn hồn sau cơn mê, cười nhẹ nói:
“Cao ngạo minh nguyệt theo vân chuyển,
vắng vẻ hàn mai hướng tuyết khai.” *ánh trăng cao ngạo lưu chuyển theo áng mây, hàn mai lạnh lẽo nở trên tuyết.*
“Liên Tâm cô nương cầm kỹ tinh thục, đàn hay vô cùng. Chỉ là chuyện trước đây đã qua, xin chớ đau buồn nữa.”
Sắc mặt Liên Tâm hơi cứng đờ, cười yếu ớt nói: “Liên Tâm mặc dù không nhớ được chuyện trước đây nhưng mỗi ngày đều thấy ác mộng, tâm tình quả không tốt khiến phu nhân chê cười.”
Sắt Sắt cười cười không đáp lại. Vào lúc này, chợt nghe Tiểu Sai bên cạnh nhẹ giọng nói: “Lâu chủ đã về.” Tiểu Sai tính tình luôn trầm ổn, lúc này ngữ khí ngoài vui sướng còn hàm chứa một tia kinh hoàng.
Sắt Sắt vì sự kinh hoàng của Tiểu Sai mà đáy lòng cũng dao động trong khoảnh khắc, chợt nghe trên hành lang dài truyền đến tiếng bước chân, nghe ra có khoảng năm người đang tới. Nhưng Sắt Sắt không nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng trầm ổn chậm chạp của Minh Xuân Thủy.
Sao lại thế này? Sắt Sắt ngưng mi, không phải nói Minh Xuân Thủy đã về sao? Vì sao không nghe thấy tiếng bước chân của hắn?
Đang nghi hoặc thì nghe tiếng Liên Tâm kế bên ôn nhu nói: “Lâu chủ, lâu chủ bị làm sao vậy?” trong âm thanh mềm nhẹ lộ ra một tia kinh hoàng.
Trong lòng Sắt Sắt vô cùng bất an, nàng túm lấy Tiểu Sai bên cạnh hỏi: “Tiểu Sai, Lâu chủ bị làm sao vậy?”
Tiểu Sai vẫn lo lắng cho Minh Xuân Thủy, quên rằng mắt Sắt Sắt không nhìn thấy gì, nghe Sắt Sắt hỏi mới buồn bã nói: “Lâu chủ dường như bị thương, được người khác dùng cáng khiêng về.”
Sắt Sắt trong lòng run lên, cảm thấy chung quanh hỗn loạn, nàng lại nghe tiếng hô hấp của mình nặng nề chứa đầy khẩn trương lo lắng. Một tràng tiếng chân hỗn độn lại xẹt qua bên cạnh người nàng, có vẻ như đám người nọ đã tiến vào tẩm cư.
Tiểu Sai nâng Sắt Sắt lên, cũng chậm rãi hướng phía trong phòng đi đến.
Bên trong vô cùng rối loạn, mùi thuốc nồng đượm tràn ngập khắp căn phòng.
Vân Kinh Cuồng cho bọn thị nữ lui hết, chỉ duy nhất Liên Tâm không chịu đi, cứ đứng mãi canh ở giường, nàng buồn bã nói: “Vân công tử, ngày đó lúc Liên Tâm bị thương nặng được Lâu chủ dốc lòng chiếu cố cứu được một mạng này của Liên Tâm. Nay Lâu chủ bị thương, Liên Tâm cũng muốn tự mình chăm sóc Lâu chủ. Nếu thương thế của Lâu chủ chưa khỏi, Liên Tâm cũng quyết không rời Lâu chủ nửa bước.”
Thanh âm của nàng mềm mại réo rắt thảm thiết nhưng mang theo vẻ kiên định khiến người khác không thể cự tuyệt.
Vân Kinh Cuồng thở dài một tiếng, bình tĩnh nói: “Cũng tốt, nếu đã như vậy, ngươi ở lại đi. Miệng vết thương của Lâu chủ tạm thời không cần thoa thuốc, ngươi cũng không cần phải làm gì cả. Hoa Tai, ngươi và Liên Tâm cô nương ở lại chiếu cố cho Lâu chủ. Tiểu Sai, ngươi cẩn thận hầu hạ Lâu chủ phu nhân. Ta về trước.”
“Vân công tử, Lâu chủ bị thương ở đâu? Thương thế như thế nào?” Tiểu Sai lo lắng hỏi.
Vân Kinh Cuồng nhìn thoáng qua Sắt Sắt bên cạnh Tiểu Sai, lấy tay chỉ vào ngực, ngưng mi nói: “Bị thương ở chỗ này.”
Tiểu Sai kinh hãi, mặt mày trắng nhợt: “Lâu chủ không sao chứ?”
Vân Kinh Cuồng nháy mắt mấy cái, ngưng trọng nói: “Phải để xem có được chiếu cố chu đáo hay không. Ta về điều chế thuốc trước, các ngươi cẩn thận chăm sóc Lâu chủ.” Nói xong hướng Sắt Sắt thi lễ rồi lui ra.
Sắt Sắt lẳng lặng đứng bên trong, lời nói của Vân Kinh Cuồng nàng cũng không dám tin. Vân điên tử này luôn làm những việc mà người ta khó có thể đoán trước. Chỉ là tình hình trước mắt không thể không tin.
Vì nàng đứng bên giường cách Minh Xuân Thủy khá gần nên có thể nghe được hô hấp của hắn rất mỏng manh. Nếu là ngày thường, trừ phi hắn cố ý nín thở che giấu sự hiện hữu của mình, Sắt Sắt đều có thể cảm nhận được khí thế phát ra từ người hắn, hoặc ôn nhã, hoặc sắc bén, hoặc nàng có thể cảm nhận được ánh nhìn chăm chú nóng bỏng của hắn trên người nàng. Nhưng giờ phút này, nàng không cảm nhận được gì cả, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của hắn, rõ ràng là hắn đang hôn mê.
Xem ra hắn thật sự bị thương.
Mặt Sắt Sắt tái nhợt đi, tim chìm hẳn xuống, tay chân bối rối. Lòng của nàng không phải đã sớm phai nhạt rồi sao, vì cái gì sự an nguy của hắn lại tác động nàng đến thế. Thì ra nếu đã yêu thì cũng giống như sa chân vào vũng bùn, không phải dễ dàng nói thoát ra là thoát ra.
Nàng đứng bên giường, cảm nhận được hơi thở quen thuộc của hắn. Mùi vị quen thuộc trên người của hắn không hề vì thời gian xa cách mà lạ lẫm tí nào đối với nàng. Thật ra nàng có chuyện muốn hỏi hắn, không ngờ đợi hơn một tháng, cuối cùng lại xảy ra tình trạng như thế này. Nàng thật sự sợ, câu hỏi của nàng, vĩnh viễn không có cơ hội để thốt ra.
“Phu nhân, sắc mặt người không tốt, ngươi hãy về nghỉ tạm trong chốc lát đi, nơi này có chúng ta chiếu cố, người cứ yên tâm.” Liên Tâm ngồi trên giường, quay đầu nói với Sắt Sắt.
Hoa Tai bên cạnh nghe vậy, hừ một tiếng bất mãn, thanh âm lạnh lùng nói: “Liên Tâm cô nương, Lâu chủ đang hôn mê, phu nhân sao có thể yên tâm đi nghỉ?” Hoa Tai luôn thẳng thắn là vậy, nói chuyện không hề cả nể ai.
Sắt Sắt tất nhiên không thể nào đi nghỉ, chỉ là nàng tuy ở trong này nhưng cũng không giúp gì được cho Minh Xuân Thủy. Nàng nhờ Tiểu Sai dìu, ngồi xuống một bên giường.
Lẳng lặng ngồi ở đó, trước mắt tối đen, không biết đã qua bao lâu, mơ hồ cảm giác được người trên giường thở phào nhẹ nhõm, trong lòng Sắt Sắt khẽ run lên, hàng mi nhẹ nhàng lay động.
“Lâu chủ, ngươi tỉnh rồi sao?” Một thanh âm mềm mại vui sướng vang lên phía trước, Sắt Sắt lúc này mới nhớ lại, hai người bọn họ lúc này còn cách nhau bởi một Liên Tâm.
Hắn quả nhiên đã tỉnh.
Ngay cả lúc này hai mắt không nhìn thấy gì, Sắt Sắt vẫn mơ hồ cảm thấy ánh mắt của hắn chậm rãi lướt trên mặt nàng. Nhưng hắn vẫn không nói lời nào, trong bóng tối nặng nề, nàng thấy hắn giống như một con chim ưng không một tiếng động náu mình trong rừng thẳm, khiến người ta không biết dưới bề ngoài lặng lẽ đó ẩn giấu lời nói sắc bén như thế nào.
Sắt Sắt cười nhạt, xem ra thương thế của hắn không nặng lắm, nếu không cũng sẽ không tỏa ra khí thế sắc bén như thế này. Lại là Vân Kinh Cuồng bày trò, đùa như vậy vui lắm sao?
“Liên Tâm, sao ngươi lại ở đây?” Thanh âm của hắn tuy nặng nề nhưng rất ôn nhu, như gió đông nhẹ nhàng thổi tới.
Sắt Sắt thở nhẹ, đối với Liên Tâm, hắn luôn dùng ngữ khí ôn nhu như thế để nói chuyện.
“Lâu chủ, người tỉnh lại là tốt rồi, vừa rồi làm Liên Tâm thật sự sợ hãi. Miệng vết thương còn đau không? Để ta gọi Cuồng Y vào đây xem lại nhé?” Liên Tâm dịu dàng nói, ngữ khí cực kỳ ôn nhu săn sóc.
Sắt Sắt lẳng lặng đứng dậy, chậm rãi đến đứng yên bên cửa sổ.
Mắt không nhìn thấy đã lâu, nàng đối với thanh âm và cảm xúc, nhạy cảm vô cùng. Nàng từ từ nhắm chặt hai mắt, cảm thụ làn gió mát thổi đến từ cửa sổ, chậm rãi, nhẹ nhàng, thanh khiết, phải chi hai mắt nàng thấy đường, nàng đã có thể xem được phong cảnh lúc này, khả năng này xem chừng rất thấp.
“Đúng vậy, rất đau, nhưng Liên Tâm không cần lo lắng, ta cũng không bị thương nặng lắm. Ngươi mệt mỏi rồi, về nghỉ sớm đi.” Minh Xuân Thủy dịu dàng nói, khóe mắt khẽ liếc về phía Sắt Sắt đang đứng bên cửa sổ, thấy vẻ mặt nàng thản nhiên không lo lắng gì, đôi mày hắn nhíu lại.
“Đau lắm sao? Để Liên Tâm xem, không biết có còn chảy máu hay không”, Liên Tâm nhăn mày cực kỳ lo lắng nói.
“Không cần đâu, ta biết Liên Tâm thấy máu là choáng, không nên xem.” Thanh âm Minh Xuân Thủy trầm thấp nhu hòa mang theo một tia thương tiếc, cúi đầu nói.
Thật ra thương thế của Minh Xuân Thủy không nặng, hắn chỉ là rất mệt mỏi, lại ngủ không yên nên Vân Kinh Cuồng cho hắn uống một viên thuốc ngủ. Chỉ là, mắt thấy bộ dáng lạnh lùng của Sắt Sắt, hắn mới khoa trương nói thương thế của mình nặng một chút chứ thật ra cũng chẳng đau đớn gì. Nhưng Liên Tâm không biết được, lại càng không ngừng hỏi han như trước.
Sắt Sắt tai nghe hai người bọn họ mềm nhẹ ngân nga, trong lòng chợt nguội lạnh.
Một người quan tâm lo lắng không thèm che đậy, một người ôn nhu săn sóc không hề kềm chế, đây là cái gọi là tình chàng ý thiếp hay sao? Chuyện nàng vẫn để trong lòng, có còn cần thiết phải hỏi không? Nếu đã biết đáp án, Sắt Sắt thật không hiểu vì sao mình vẫn còn ở đây.
“Không được, Liên Tâm nhất định phải xem, nếu không ta sẽ không yên tâm”, Liên Tâm ngữ khí nhu hòa mà kiên định nói, tay liền vạch áo bên hông Minh Xuân Thủy ra xem. *mệt mụ này quá đi!!!!!*
Sắt Sắt đứng bên cửa sổ, hàng mi nhíu lại, bên môi khẽ cười nhạt.
Trong tiếng đàn vừa rồi của Liên Tâm, lời ca có đoạn: “Cho dù cảnh xuân có đẹp, ngày đó chưa từng lưu…’’, Sắt Sắt đoán, có lẽ Liên Tâm chưa từng quên sự việc lúc trước, nếu không sao lại cảm khái như vậy. Nàng nhớ rõ, Minh Xuân Thủy đã từng nói, nữ tử mà hắn chờ đợi vẫn chưa đáp lại thâm tình của hắn. Nay xem ra Liên Tâm kia đã hối hận, muốn vãn hồi trái tim của Minh Xuân Thủy.
Lúc này đây Sắt Sắt có thể khẳng định rằng Liên Tâm vẫn chưa quên hết sự việc lúc trước, nàng ta đối với Minh Xuân Thủy một mảnh thâm tình.
Nói như vậy, người ta quả thật là tình chàng ý thiếp, còn nàng là cái gì? Sắt Sắt đứng đó, trong lòng như có từng hạt tuyết rơi xuống, lạnh giá, rối bời, đau đớn khó hiểu.
Chợt nghe một tiếng ưm, Sắt Sắt tuy không nhìn thấy gì nhưng theo bản năng vẫn quay đầu lại.
Sắc mặt Liên Tâm đột nhiên tái nhợt đến cực điểm, nàng vỗ vỗ lên trán, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, ngã xuống dọc theo giường.
Đôi mắt Minh Xuân Thủy nhíu lại, đột nhiên từ trên giường đứng dậy, duỗi cánh tay ra đỡ lấy thân hình của Liên Tâm.
“Lâu chủ, cẩn thận miệng vết thương của người’’ Hoa Tai hô nhỏ nói.
Minh Xuân Thủy không chút nào để ý đến sự lo lắng của Hoa Tai, hắn đỡ lấy thân hình mềm mại của Liên Tâm, đem nàng đặt lên giường, vỗ nhẹ mặt của nàng, thấp giọng kêu: “Liên Tâm, ngươi làm sao vậy? Tỉnh lại..’’ trong thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng lộ ra sự lo lắng.
“Ta nghĩ nàng ta là vì thấy máu mà ngất đi thôi.” Hoa Tai lạnh lùng thản nhiên nói. Lâu chủ đã nói không cần nàng ta xem vết thương của Lâu chủ, nhưng nàng ta lại muốn xem.
“Người đâu!” Minh Xuân Thủy cúi đầu quát.
Thị nữ ngoài cửa cuống vít chạy vội vào: “Mời Cuồng Y tới đây!” Minh Xuân Thủy trầm giọng phân phó.
Thị nữ vâng lệnh rời khỏi.
“Nàng ta làm sao vậy?” Sắt Sắt được Tiểu Sai dìu, chậm rãi đi tới. Nàng biết thương thế của Minh Xuân Thủy không nặng nên vừa rồi cũng không lo lắng mấy. Nhưng Liên Tâm vô duyên vô cớ té xỉu, nàng có chút nghi hoặc.
Minh Xuân Thủy lẳng lặng liếc Sắt Sắt một cái, cúi người thăm mạch của Liên Tâm, thấp giọng nói: “Không sao, có lẽ do thấy máu nên choáng ngất đi, nhưng thân thể vẫn còn suy yếu. Kêu Vân Kinh Cuồng đến đây xem nàng ấy một chút.”
Tiểu Sai nhìn lướt qua khuôn mặt của Liên Tâm, quả thật mặt Liên Tâm tái nhợt bất thường, có lẽ thật rất suy yếu.
“Liên Tâm, ngươi tỉnh lại đi.” Minh Xuân Thủy cúi đầu gọi.
Chỉ chốc lát sau hàng mi đen dày trên gương mặt ngọc tái nhợt của Liên Tâm khẽ run rẩy tỉnh lại
“Ta bị sao vậy?” Liên Tâm thấp giọng hỏi.
“Ngươi mới vừa rồi bị ngất xỉu, thân thể rất hư nhược, ta cho thị nữ đưa ngươi về nghỉ trước, chút nữa Cuồng Y sẽ đến thăm bệnh cho ngươi.” Minh Xuân Thủy thấy Liên Tâm tỉnh lại mới thở phào nhẹ nhõm.
“Liên Tâm không sao, Liên Tâm muốn ở lại chăm sóc cho Lâu chủ. Lâu chủ người còn bị thương mà.” Liên Tâm không cam lòng nói, từ giường đứng dậy bước xuống.
Minh Xuân Thủy khóe môi gợn lên cười nhẹ, cúi đầu nói: “Ta thật không sao, chỉ bị thương ngoài da một chút thôi, vừa rồi ta đã uống thuốc nên mới ngủ như thế. Ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi đi, không cần lo lắng cho ta.”
Hắn đứng dậy phân phó thị vệ cáng khiêng Liên Tâm về.