Những lời này vừa thốt ra khỏi miệng Phong Noãn, trong lều chợt trở nên yên tĩnh lạ thường.
Đáng lẽ Hoa Tai và Tiểu Sai đang giúp Vân Khinh Cuồng thu thập bình thuốc và vải băng bó, nghe vậy đều dừng tay ngước mắt lên nhìn về phía Sắt Sắt. Vân Khinh Cuồng thật ra không nhìn Sắt Sắt, hắn chỉ im lặng không nói gì, đôi mắt hoa đào của hắn dán chặt lên người Dạ Vô Yên. Khi thấy bàn tay Dạ Vô Yên trong tay áo khẩn trương nắm chặt thành quyền, khóe môi Vân Khinh Cuồng chợt nhếch lên nở một nụ cười.
Sắt Sắt thản nhiên cười khẽ nói: “Ngạo Thiên, để ta về lều của mình, bên ngoài có thị vệ, ta sẽ không sao đâu.”
Đôi mắt ưng của Phong Noãn nhíu lại, đáy mắt hiện lên một tia thâm thúy khó hiểu.
“Nàng không biết đại ca của ta, tuy nay hắn bị ta giáo huấn một chút nhưng hắn tuyệt sẽ không từ bỏ ý định. Nếu hai người lại xung đột, ta có lẽ sẽ không kềm chế được’’. Phong Noãn thâm ý nói.
Sắt Sắt trong lòng lo lắng, xem ra nàng vẫn không nên tạo cơ hội nào cho Hách Liên Phách Thiên. Nếu Phong Noãn và Hách Liên Phách Thiên xung đột lại lần nữa, sự tình sẽ không dễ giải quyết.
“Được, vậy ta theo ngươi.” Sắt Sắt bản tính phóng khoáng không câu nệ chuyện nhi nữ thường tình. Trong lòng nàng sớm xem Phong Noãn là huynh đệ, lúc giả trang làm Tiêm Tiêm công tử, nàng cũng đã từng cùng Phong Noãn trắng đêm dạo chơi nơi đế đô. Nay chỉ là ở chung một phòng, nàng cũng không băn khoăn mấy. Thế nhưng, tuy Sắt Sắt nghĩ vô tư như thế nhưng không có nghĩa là người khác cũng vậy.
Nàng vừa nói xong câu đó, trong lều không những yên tĩnh mà bầu không khí chợt trở nên vô cùng khẩn trương. Những lời này của Sắt Sắt còn làm cho người ta khiếp sợ hơn lời nói vừa rồi của Phong Noãn.
Phong Noãn nghe vậy cực kỳ vui mừng, đôi mày kiếm nhướng lên, ánh mắt hiện lên một tia ý cười thâm trầm, hắn kéo tay Sắt Sắt ra khỏi lều của Dạ Vô Yên.
Trong lều, Vân Khinh Cuồng ngồi trên ghế, khoanh tay thở dài nói: “Cô nam quả nữ cùng chung một phòng, không biết sẽ phát sinh chuyện gì? Đi thôi, Tiểu Sai, Hoa Tai.”
Mặt Tiểu Sai và Hoa Tai đều có chút tái nhợt. Hai người liếc mắt lén nhìn Dạ Vô Yên một cái, không thấy mặt của hắn, chỉ thấy mái tóc đen bóng của hắn uốn lượn dọc theo lưng, xõa tung trên nửa giường, dưới ánh nến sáng bóng như ngọc.
***
Lều của Phong Noãn rất lớn, không có trần thiết rườm rà, vừa nhìn thấy là biết chỉ được dựng tạm thời. Chỉ có một cái mộc bàn thật lớn, ngoài ra còn một cái giường phủ da dê mềm mại.
Sắt Sắt lập tức leo lên giường ngồi, cười tủm tỉm nói: “Đêm nay giường này là của ta, ngươi tìm giường khác đi.’’
Dưới ánh nến lay động, lúm đồng tiền xoáy của nàng tươi như hoa, khi ẩn khi hiện bên gò má, như muốn nhấn chìm hết thảy mọi trái tim người nhìn. Đôi mắt sáng lấp lánh, khuôn mặt bạch ngọc như một đóa thanh liên đọng sương, khiến người khác không thể dời ánh mắt đi khỏi.
Trong nháy mắt Phong Noãn cảm thấy tim mình như ngừng đập, hô hấp trở nên nhanh hơn. Hắn hít sâu hai ngụm không khí, lại thở ra thật sâu, như thế mới trấn áp được đáy lòng đang nổi sóng.
Trong mắt hắn, Sắt Sắt là đẹp nhất, không phải vẻ đẹp khiến người khác ngạt thở của Y Doanh Hương, cũng không phải vẻ đẹp mờ mịt thánh khiết như của Y Lãnh Tuyết. Vẻ đẹp của nàng là thanh lệ, lịch sự, tao nhã, là bất động thanh sắc, không biết tự lúc nào khiến lòng người đắm chìm thật sâu, đình trệ trong sóng mắt như làn nước mùa thu của nàng, trong lúm đồng tiền xoáy khi ẩn khi hiện trên gò má nàng, đắm chìm trong tính tình cứng cỏi cùng nhất cử nhất động vô cùng tiêu sái của nàng.
Khi nàng còn là Tiêm Tiêm công tử, lòng của hắn đã bị luân hãm thật sâu, chỉ là hắn không tự hiểu lòng của chính mình. Khi biết nàng là nữ tử, hắn thật rất vui mừng, nhưng khi đó nàng là trắc phi của Tuyền vương, hắn chỉ có thể đem tình cảm chôn sâu trong đáy lòng. Đến khi do thám biết được nàng đã ra khỏi vương phủ, lòng của hắn mới một lần nữa dao động không yên. Không ngờ Tuyền vương lại thay nàng chịu một mũi tên, tim của hắn lại chìm xuống. Rõ ràng là Dạ Vô Yên đã để ý đến Sắt Sắt.
Hắn biết, nếu hắn cứ chậm rãi chờ đợi, hắn sẽ phải tiếc hận cả đời.
“Trong lều này chỉ có một cái giường, nàng bảo ta đi đâu tìm giường nữa?” Ánh mắt sâu thẳm của Phong Noãn thẳng thắn khóa trên mặt Sắt Sắt, thanh âm ôn nhu như gió tháng ba nhẹ thổi, khiến lòng người chợt trở nên ấm áp, nhẹ nhàng.
Sắt Sắt bị ánh mắt thâm tình của Phong Noãn làm cho tim chấn động. Lúc trước Phong Noãn luôn là người lặng lẽ, sau phát hiện hắn là người rất khí phách. Hôm nay mới biết, thì ra hắn cũng có một bộ mặt nhu tình như vậy.
Điều này thật khiến nàng không biết phải làm sao, nàng đứng dậy nói: “Được, cái giường kia trả lại cho ngươi, ta về lều của mình mang giường đến.”
Phong Noãn đứng dậy, bàn tay to duỗi ra bao bọc chặt chẽ lấy bàn tay ngọc trắng trẻo nhỏ bé của Sắt Sắt.
Ánh mắt hắn chợt ngưng lại, chân thật nói: “Để ta gọi thị nữ đi lấy. Nàng không cần lo lắng, ta sẽ không ép nàng. Ngày trước ta đã nói qua, ta sẽ đợi nàng, đợi đến khi nào nàng cam tâm tình nguyện nhận tấm da sói trắng của ta, nhưng trong lúc chờ đợi, nàng đừng rời khỏi bên người ta.”
“Vậy là sao?” Chẳng lẽ hắn muốn nàng hàng đêm ở chung một phòng với hắn?
Phong Noãn nở nụ cười vô lại, hắn bỗng nhiên cúi đầu lén hôn một cái lên chiếc lúm đồng tiền xoáy trên gò má nàng. Tựa hồ sợ Sắt Sắt tức giận, hắn nhanh chóng đi về hướng cửa lều, khóe môi càng lúc càng cong cao cơ hồ không thể che giấu nổi ý cười.
Hắn buồn cười xốc lên rèm cửa, phân phó thị nữ đến lều của Sắt Sắt lấy thêm giường.
Sắt Sắt bụm mặt đứng tại chỗ, cực kỳ kinh ngạc, Phong Noãn mà cũng có bộ mặt vô lại như thế.
Chỉ trong chốc lát, thị nữ đã đem giường của Sắt Sắt chuyển đến, vừa định bảo họ sắp xếp lại trong lều, chợt nghe có tiếng thị nữ bên ngoài bẩm báo: “Vân công tử cầu kiến.”
Đôi mắt lạnh lùng của Phong Noãn nhíu lại nói: “Đã sắp ngủ rồi, việc của Vân công tử để ngày mai rồi bàn sau.”
“Để ngày mai bàn thì đã quá muộn rồi, vạn bất đắc dĩ lắm mới quấy rầy Hách Liên hoàng tử.” Thanh âm phóng đãng của Vân Khinh Cuồng không kềm chế được vang lên ngoài lều, có lẽ là vì bị thị vệ của Phong Noãn ngăn cản nên thanh âm của hắn rất lớn.
Phong Noãn nhếch môi cười lạnh nói: “Có chuyện gì thì cứ nói ngay tại bên ngoài đi!” Hắn nghi ngờ rằng Vân Khinh Cuồng là do Dạ Vô Yên phái đến.
“Chúng ta đặc biệt tới đây là để từ biệt Hách Liên hoàng tử.” Vân Khinh Cuồng thản nhiên nói.
“Từ biệt?” Sắt Sắt thầm giật mình, không biết Vân Khinh Cuồng có ý gì khi thốt ra lời ấy. Chẳng lẽ là muốn về Nam Việt?
Phong Noãn cũng sửng sốt, nhưng ánh mắt rõ ràng lộ vẻ tức giận. Hắn đứng dậy vén rèm rồi ra ngoài, Sắt Sắt cũng theo sau ra ngoài.
Dưới ánh trăng mờ ảo, trên bãi cỏ trước cửa lều có một chiếc xe ngựa lẳng lặng chờ sẵn, đích thực là chiếc xe ngựa Sắt Sắt đã từng ngồi lúc trước. Sau xe ngựa có mấy chục con tuấn mã. Đại đội nhân mã lần này ngoại trừ mấy nàng được Minh Xuân Thủy phái tới bảo hộ Sắt Sắt đã cải trang thành tùy tùng của thương gia, còn có Dạ Vô Yên và mười hai hộ vệ đi theo hắn.
Xem ra tình hình này đúng là đang chuẩn bị rời khỏi Bắc Lỗ quốc.
Phong Noãn cũng không đoán được trước mắt xảy ra sự tình này, tuy thần sắc hắn vẫn thản nhiên tự đắc như trước nhưng đáy mắt lại xẹt qua một tia ảm đạm. Hắn không ngờ Dạ Vô Yên lại tung ra một chiêu này.
“Các ngươi phải về Nam Việt sao?” Phong Noãn híp mắt thản nhiên hỏi.
“Đúng vậy…” Vân Khinh Cuồng chưa nói xong đã bị Phong Noãn giơ tay lên ra dấu ngắt lời.
Phong Noãn lập tức đến trước xe ngựa, gió lạnh thổi chiếc áo choàng màu đen của hắn bay phấp phới trong bóng đêm tỏa ra sự giận dữ.
“Tuyền vương, đây là có ý gì, chẳng lẽ Tuyền vương muốn suốt đêm về Nam Việt? Tuyền vương không phải bị thương sao, đi đường xóc nảy như vậy chẳng lẽ không sợ thương thế khó bình phục?” Phong Noãn đứng trước xe ngựa lạnh giọng hỏi. Dạ Vô Yên này bộ không muốn sống nữa sao?
“Tạ Hách Liên hoàng tử quan tâm, Yên thật cảm kích. Chỉ là vừa mới được biên quan cấp báo, có một thế lực không rõ xuất xứ đang công kích biên quan Mặc thành của ta, bổn vương không thể không cáo từ vào lúc đêm khuya như thế này. Quấy rầy Hách Liên hoàng tử nghỉ ngơi, hy vọng Hách Liên hoàng tử không trách tội. Thỉnh cầu Nhị hoàng tử ngày mai thay Yên gửi lời từ biệt đến Khả Hãn.” Màn trướng trên xe ngựa rũ xuống nên không thấy thân ảnh của Dạ Vô Yên, chỉ nghe thanh âm bình tĩnh ôn nhã của hắn truyền ra từ trong xe, kèm theo vài tiếng ho khan nhẹ nhẹ.
Phong Noãn lạnh lùng cười cười, nói: “Nếu là chiến sự ở biên quan, Tuyền vương phải đi, Ngạo Thiên cũng không thể giữ.” Dạ Vô Yên viện cớ chiến sự biên quan, Phong Noãn không thể không bội phục mưu lược của hắn. Hắn đi, thật ra nguyên nhân chính là vì Sắt Sắt…
Đôi mắt Phong Noãn chuyển động, nhìn về phía Vân Khinh Cuồng, nói: “Xem ra Cuồng Y cũng phải đi?”
Vân Khinh Cuồng cười tủm tỉm cực kỳ vô lại, nói: “Quấy rầy Nhị hoàng tử, bản Cuồng Y có thâm giao với Tuyền vương đã lâu, nay hắn bị trọng thương, tại hạ chỉ đành theo Tuyền vương trở về.”
“Được, vậy Cuồng Y đi thong thả thôi, thứ cho ta không tiễn.” Phong Noãn lạnh lùng nói.
Vân Khinh Cuồng nheo đôi mắt hoa đào lại, cười nhẹ nói: “Giang cô nương chỉ sợ cũng phải đi theo, miệng vết thương của nàng đã vỡ ra ba lần rồi, nếu không có thuốc của bản Cuồng Y, sợ là khó lành lại a!”
“Nếu đã như vậy, thỉnh Cuồng Y để thuốc lại.” Phong Noãn nói. Hắn đã sớm đoán được cuối cùng sẽ có câu nói kia. Rõ ràng Dạ Vô Yên đêm khuya về nước là vì không muốn Sắt Sắt và hắn ngủ cùng một lều, muốn mượn cớ đem Sắt Sắt về Nam Việt mà thôi.
“Thật có lỗi, thuốc đều đã được dùng hết trên người của Tuyền vương rồi, ngài mới rồi cũng đã thấy. Hiện nay trên người ta đã hết thuốc, chỉ có thể về nước bào chế thêm thôi.” Vân Khinh Cuồng phủi phủi tay, cười nói, ngữ khí vô cùng bất đắc dĩ, nhưng bên môi hắn mỉm cười rõ rệt.
Phong Noãn nghe vậy lẳng lặng đứng dưới ánh trăng, tuy bộ dáng vẫn bình tĩnh như trước nhưng Sắt Sắt đứng kế bên hắn vẫn cảm nhận được rằng hắn đang vô cùng tức giận.
Ánh mắt Sắt Sắt lưu chuyển, không biết vì sao lại phát sinh tình thế này. Cho dù biên quan có chiến sự, Dạ Vô Yên bị thương nặng như vậy, có nhất thiết phải chịu đựng suốt một đoạn đường xóc nảy, vội vàng trở về? Không phải một quốc gia lớn đến xâm phạm mà chỉ là một nước nhỏ quấy nhiễu, vì sao hắn phải tự mình đi chỉ huy?
Có thể chiến sự kia chỉ là một cái cớ mà thôi. Có lẽ hắn không muốn nàng và Phong Noãn ở chung một chỗ. Không lẽ hắn động lòng với nàng?
Sắt Sắt chua xót cười, nếu là trước kia có lẽ nàng sẽ vui mừng, nhưng nàng hiện nay không còn là nàng của trước kia nữa. Cho dù hắn có thích nàng, làm nàng cảm động, làm nàng rung động, nàng vẫn sẽ không chấp nhận.
Bất quá, Bắc Lỗ quốc nàng quả thật cũng không muốn ở lại, trải qua sự kiện Hách Liên Phách Thiên kia, sự có mặt của nàng là mồi lửa khiến huynh đệ Phong Noãn và Hách Liên Phách Thiên trở mặt. Hơn nữa, nàng phát hiện mình khó có thể đối mặt với nhu tình của Phong Noãn, thế nên, nàng ngoan ngoãn trở về Nam Việt là giải pháp thỏa đáng nhất.
Sắt Sắt quay lại ngẩng đầu nhìn Phong Noãn nói: “Ngạo Thiên, ta e là phải cáo từ thôi.”
Phong Noãn nhướng mày bất mãn, đôi đồng tử đen hiện lên vẻ mất mát sâu sắc.
“Nàng phải đi thật sao?” Thanh âm của hắn không kềm chế được đau đớn.
“Đúng vậy! Ta đến đây để xem đại hội tế trời. Nay đại hội tế trời đã kết thúc, ta tất nhiên phải đi. Ngạo Thiên, sau này sẽ còn gặp lại.” Sắt Sắt cười yếu ớt, nói.
“Tốt! Hách Liên hoàng tử, cáo từ!” Vân Khinh Cuồng như thở phào nhẹ nhõm, cao giọng hô: “Giang cô nương, lên xe ngựa đi!”
Xe ngựa? Đôi mắt Sắt Sắt chuyển động, không thấy chiếc xe ngựa nào khác. Chẳng lẽ muốn nàng ngồi chung một chiếc xe ngựa với Dạ Vô Yên sao?
Phong Noãn tất nhiên cũng nhận ra điều này, đôi mắt ưng nhíu lại, lạnh lùng cười nói: “Người đâu, đến Nhạn kinh đem một chiếc xe ngựa lại đây, lựa chiếc tốt nhất thoải mái nhất!”
Vân Khinh Cuồng trừng mắt nói: “Hách Liên hoàng tử, chúng ta muốn xuất phát ngay, sợ không chờ kịp xe ngựa của ngươi đâu.”
Phong Noãn híp mắt cười nói: “Không dám làm chậm trễ hành trình của mọi người, cứ việc xuất phát ngay. Ta sẽ đưa Giang cô nương một đoạn đường, xe ngựa sẽ trực tiếp đuổi theo chúng ta từ Nhạn kinh.” Nói xong, Phong Noãn lệnh cho thị vệ bên cạnh dắt con Hãn Huyết bảo mã lại. Phong Noãn ôm lấy Sắt Sắt lập tức xoay người nhảy lên.
Dưới ánh trăng, Hãn huyết bảo mã hí vang một tiếng, mang theo Phong Noãn và Sắt Sắt, dẫn đầu chạy phía trước.
Vân Khinh Cuồng ngây người ra một lát, sau đó cũng xoay người lên ngựa, phân phó đội ngũ lập tức xuất phát.
Dưới ánh trăng mông lung, mấy chục con ngựa kéo theo một chiếc xe chậm rãi băng qua đồng cỏ.
Sắt Sắt cực kỳ ngượng khi ngồi trên Hãn huyết bảo mã. Lúc này bên hông nàng bị thương, không thể tự mình cưỡi ngựa. Nhưng nàng lại càng không muốn ngồi chung một xe với Dạ Vô Yên, chỉ có thể cưỡi chung một con ngựa với Phong Noãn.
Cũng may Phong Noãn cũng cực kỳ cẩn thận, cưỡi ngựa cùng nàng đi xa xa, không đến gần bất kỳ người nào. Mà Hãn huyết bảo mã phóng đi thật vững vàng, không hề xóc nảy một chút nào.
Dạ Vô Yên có thương tích trên người nên xe ngựa chạy rất chậm. Toàn bộ đội ngũ cũng đều chạy rất chậm. Trong khoảng thời gian ngắn, xe ngựa do người của Phong Noãn phái theo đã nhanh chóng đuổi kịp bọn họ.
Sắt Sắt liền lên xe ngựa. Trong xe ngựa trang trí rất hoa lệ, có một cái giường bọc lông dê thật dày thật mềm mại, nằm ở trên giường cực kỳ thoải mái.
“Ngạo Thiên, không cần tiễn, ngươi nên sớm trở về đi.” Sắt Sắt vén rèm cửa sổ xe lên, nói với Phong Noãn lúc này đang theo bảo vệ bên cạnh.
“Ai nói là ta muốn tiễn nàng?” Phong Noãn lập tức cúi người hướng về phía nàng, mặt giãn ra cười nói: “Ta muốn đưa nàng đến Nam Việt, muốn tận mắt nhìn thấy vết thương của nàng lành lại, rồi ta sẽ đưa nàng về Bắc Lỗ quốc. Nếu nàng không muốn đến Bắc Lỗ quốc, ta sẽ ở lại Nam Việt cùng nàng! Nàng còn nhớ không, ngày đó khi ta đưa nàng chiếc mặt nạ, nàng đã nói muốn cùng ta lưu lạc giang hồ? Vậy bây giờ chúng ta lập tức đi lưu lạc giang hồ, có được không?” Phong Noãn tưởng tượng ra viễn cảnh tươi đẹp trước mắt, lần này vô luận thế nào, hắn cũng không muốn rời xa Sắt Sắt nữa.
Sắt Sắt thật không ngờ Phong Noãn lại nói ra những lời này, nhìn gương mặt tuấn tú của hắn đang đắm chìm trong ánh hoàng hôn, nụ cười như ngọc lấp lánh rạng rỡ đẹp đến mức có thể làm tan chảy bất kỳ trái tim thiếu nữ nào. Trong phút chốc, Sắt Sắt không biết nói gì để từ chối hắn.
Vào lúc này, một trận tiếng vó ngựa truyền đến từ phía sau, như tiếng chiêng trống dồn dập, khẩn cấp, kinh hãi. Hiển nhiên là người đến có việc rất gấp. Quả nhiên là đội người ngựa ấy đuổi theo đội ngũ bọn nàng. Dây cương thắng gấp, chỉ nghe một tiếng ngựa hí thật dài. Tiếp theo lập tức có người xuống ngựa thỉnh an, chạy vội tới phía trước ngựa của Phong Noãn, vội vàng bẩm báo nói: “Nhị hoàng tử, Khả Hãn triệu ngươi hồi Vân kinh gấp.”
“Có chuyện gì sao?” Phong Noãn mày kiếm nhíu lại, đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn người báo tin, đó là thị vệ trong phủ của hắn.
“Khả Hãn chỉ nói, muốn Nhị hoàng tử lập tức hồi kinh!”
Phong Noãn tay vẫn giữ dây cương ngựa, thản nhiên nói : “Nếu là vì chuyện ta quyết đấu với đại ca, ta sẽ không trở về.”
“Nhị hoàng tử, không phải chuyện này. Khả Hãn chưa bao giờ triệu hồi gấp Nhị hoàng tử như thế, sự tình khẳng định rất khẩn cấp. Ta mơ hồ nghe nói, hình như Đại hoàng tử đã xảy ra chuyện gì đó.” Tên thị vệ báo tin trầm giọng nói.
“Cái gì?” Ánh mắt Phong Noãn ngưng trọng, lập tức cúi người, qua rèm cửa sổ của toa xe ngựa, nói với Sắt Sắt: “Ta đi xem xét, sau khi giải quyết ổn thỏa sự tình, ta sẽ trở lại tìm nàng.”
Sắt Sắt vẫy tay nói: “Ngươi đi đi! Sau này sẽ còn gặp lại!”
Phong Noãn quay đầu ngựa đến trước toa xe của Dạ Vô Yên từ biệt, sau đó liền giục ngựa chạy đi. Sau khi một người một ngựa dần dần biến mất khỏi tầm mắt, Sắt Sắt mới buông rèm cửa sổ xe xuống.
Vừa rồi nàng loáng thoáng nghe được là Đại hoàng tử đã xảy ra chuyện, chẳng lẽ Hách Liên Phách Thiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Bất quá nếu quả thật hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì cũng là ác giả ác báo mà thôi, chỉ cần không làm phiền đến Phong Noãn là tốt rồi. Năm đó Khả Hãn đưa Phong Noãn đến Nam Việt làm con tin chứng tỏ trong lòng hắn có vẻ thiên vị Hách Liên Phách Thiên hơn.
Từ Nhạn kinh thuộc Bắc Lỗ quốc đến Nam Việt phải trải qua một trăm dặm, độ khoảng bốn ngày đường. Nhưng vì thương thế của Dạ Vô Yên nên lần này đi chậm hơn một chút, mãi cho đến sáng sớm ngày thứ sáu các nàng mới vào đến Nam Việt. Trong sáu ngày này, Sắt Sắt không hề gặp Dạ Vô Yên, chỉ nghe Tiểu Sai và Hoa Tai nói lại tình hình vết thương của hắn. Nghe nói thương thế của hắn đã tốt hơn rất nhiều, trong lòng nàng cũng thoải mái lên một chút.
Vào đến Nam Việt, Vân Khinh Cuồng mang theo Sắt Sắt tách ra đoàn người ngựa của Dạ Vô Yên, mỗi người đi một ngả. Xem ra thương thế của Dạ Vô Yên cũng đã hết nghiêm trọng, nếu không, Cuồng Y sao lại bỏ mặc hắn như thế.
Đoàn người các nàng hướng phía đông đi được nửa ngày, xuyên qua cây cối rậm rạp, lướt qua con sông chảy xiết, đến giữa trưa thì đến được dưới chân một ngọn núi.
Ngọn núi này chính là Miên Vân Sơn. Miên Vân Sơn trải dài mấy trăm dặm, cao chót vót chạm đến tầng mây. Ngọn núi này được người phương bắc của Nam Việt tôn làm núi thánh, rất ít người lai vãng đốn củi săn bắn. Từ chân núi nhìn lên, chỉ thấy dãy núi hiểm trở hùng tráng, cỏ cây um tùm, trời quang mây tạnh. Cả một tòa núi như bức tranh thủy mặc của những nhà danh gia.
Vân Khinh Cuồng phái người đem xe ngựa gửi lại một tiểu điếm dưới chân núi, sau đó dẫn dắt bọn họ trực tiếp tiến lên núi.
Sắt Sắt nheo mắt hỏi: “Nơi này là chỗ tọa lạc của Xuân Thủy Lâu?”
“Vì sao ngươi nhất định phải mang ta đến Xuân Thủy Lâu?” Sắt Sắt ngưng mi nói. Nàng không tin miệng vết thương bên hông của nàng cần thiết phải đến Xuân Thủy Lâu dưỡng thương.
Vân Khinh Cuồng khoanh tay cười nói: “Miệng vết thương của ngươi còn cần một vị dược thảo, mà vị dược thảo này chỉ Xuân Thủy Lâu trên Miên Vân Sơn mới có.”
“Gạt người!” Sắt Sắt lạnh lùng nói.
Vân Khinh Cuồng khẽ cười nói: “Là thật. Ta trồng hi thế dược thảo trên Miên Vân sơn. Lần đó ở Đông Hải miệng vết thương của ngươi vỡ ra, sau lại bị nhiễm lạnh, tuy rằng tạm thời ta dùng thuốc chế ngự, nhưng đến mùa đông hàn chứng sẽ tái phát.”
Sắt Sắt không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, khóe môi cười lạnh.
“Vẫn không tin sao?” Vân Khinh Cuồng than nhẹ một tiếng, khẽ cười nói: “Đây là một lý do, dĩ nhiên còn một lý do quan trọng hơn, đó là Lâu chủ của chúng ta có lệnh, mời ngươi đến Xuân Thủy Lâu làm khách!”
Minh Xuân Thủy? Sắt Sắt đương nhiên biết nếu không có lệnh của hắn, những người này sao dám mang nàng đến Xuân Thủy Lâu, chỉ là, vì sao hắn nhất định muốn nàng đến đây.
“Ta thật không ngờ, Cuồng Y cũng là người của Xuân Thủy Lâu!” Sắt Sắt cố trấn tĩnh cuồng loạn trong lòng, thản nhiên nói.
Vân Khinh Cuồng nheo mắt cười nói: “Không sai. Ta quả thật là người của Xuân Thủy Lâu. Nhưng bí mật này Giang cô nương trăm ngàn lần xin đừng tiết lộ ra ngoài, nếu không tánh mạng của ta sẽ khó mà bảo toàn.”
Mối liên hệ giữa Cuồng Y và Xuân Thủy Lâu, Sắt Sắt cũng không ngạc nhiên lắm. Nàng đoán được, nếu hắn có thể mang nàng đến Xuân Thủy Lâu thì hắn nhất định là người của Xuân Thủy Lâu, không thì làm sao hắn biết được địa điểm của Xuân Thủy Lâu.
“Các ngươi mang ta đến Xuân Thủy Lâu, chẳng lẽ không sợ ta đem địa điểm Xuân Thủy Lâu tiết lộ ra ngoài sao?” Sắt Sắt hỏi.
Xuân Thủy Lâu trên giang hồ cực kỳ bí ẩn, không ai biết địa điểm cụ thể của nó, chẳng lẽ một bí mật lớn như vậy để người ngoài như nàng biết được, bọn họ không sợ nàng tiết lộ ra ngoài sao?
Vân Khinh Cuồng nháy mắt nói: “Lâu chủ không sợ, chúng ta còn có gì để nói.”
Vân Khinh Cuồng mang theo đoàn người bọn họ hướng lên núi xuất phát. Trên đường lên núi, Sắt Sắt hiểu được, cho dù biết Xuân Thủy Lâu tọa lạc ở Miên Vân Sơn nhưng để tìm đến không phải là một chuyện dễ dàng, bởi vì ngọn núi này rất rộng lớn, rất cao và hiểm trở.
Vân Khinh Cuồng không cho Sắt Sắt động chân khí, hắn phái vài thị vệ thay phiên nhau dùng kiệu nhỏ khiêng nàng đi.
Sắt Sắt ngồi trên kiệu chỉ thấy đồi núi trùng điệp nhấp nhô rộng lớn như không có giới hạn. Xuyên qua một địa đạo sâu đến một con đường ruột dê nhỏ hẹp khúc khuỷu, một bên là vách núi sừng sững, quái thạch lởm chởm, một bên là vực đen sâu không thấy đáy. Ngẫu nhiên cúi đầu chỉ thấy dưới chân như có mây mù bao phủ, gió núi vù vù như tiếng gào khóc thảm thiết.
Càng lên cao sơn đạo càng hiểm trở, tựa hồ như không có đường để đi. Phía trước là con đường tên “Nhất Tuyến thiên”, ánh sáng theo khe núi nhỏ hẹp chiếu vào, kiệu không thể vào lọt. Sắt Sắt xuống kiệu tự mình đi. Đoàn người qua khỏi “Nhất Tuyến thiên’’ liền thấy một vách núi cao lớn trước mặt.
Vân Khinh Cuồng nắm mớ dây leo tử đằng mọc tràn lan trên tảng đá, dùng sức leo lên như loài khỉ. Nơi này địa thế hẹp không thể dùng khinh công, chỉ có thể leo lên như thế này. Vân Khinh Cuồng đứng trên tảng đá xa xa trên cao, cúi xuống đem dây quấn vào cổ tay của Sắt Sắt rồi vận lực kéo nàng lên. Tiểu Sai, Hoa Tai và những thị vệ khác đều tự leo lên.
Bên trên là một thạch động, trước cửa động có một gốc cây tùng cao lớn vừa vặn che kín cửa động. Người thường rất khó nhận biết bên trong gốc cây còn có một sơn động.
Khi bọn họ tất cả đã vào hết trong sơn động, một tấm cửa đá rầm rầm hạ xuống phía sau. Sơn động trong nháy mắt tối đen như mực. Tiểu Sai nắm lấy tay của Sắt Sắt chậm rãi lần mò bước đi trong sơn động. Sơn động này vừa tối lại vừa dài, gập ghềnh khúc khủy, trơn trợt rất khó đi. Không biết sơn động này đã bao lâu không có ánh mặt trời chiếu vào. Bỗng nhiên cảm giác được phía trước có một nơi hơi sáng, càng đi càng sáng, có lẽ là đã ra đến cửa động.
Nhưng Sắt Sắt hơi thất vọng khi phát hiện ra một tảng cự thạch lớn che trước cửa động, tuy không kín mít, có một vài tia sáng vàng nhạt theo khe hở chiếu xuống dưới, nhưng tảng cự thạch kia tựa hồ quá lớn, không ai có thể đẩy ra.
Sắt Sắt không khỏi có chút buồn cười, cho dù nàng biết Xuân Thủy Lâu này trong núi, nàng cũng sẽ tìm không được, cho dù tìm được, nàng cũng sẽ vào không được, sợ rằng chỉ một sơn động này thôi cũng có thể vây khốn không biết bao nhiêu người.