Sắt Sắt cười cười, nói: “Bắc Đẩu Nam Tinh, thật sự không biết ta sao?”
Bắc Đẩu cùng Nam Tinh nheo nheo mắt lại, hé mắt nhìn Sắt Sắt một lát , bỗng nhiên trừng mắt, nói cùng lúc “Lão đại! Ngươi….ngươi….ngươi là lão đại của chúng ta sao?”
Bắc Đẩu mê hoặc gãi đầu, cười nói: “Lão đại, sao ngươi lại biến thành nữ tử vậy?”
“Tiểu thư của chúng ta cho tới bây giờ vẫn là nữ tử , sao các ngươi lại nói vậy?” Thanh Mai không biết Sắt Sắt từng là Tiêm Tiêm công tử cùng chuyện kết giao với Nam Tinh và Bắc Đẩu, kinh ngạc vô cùng hỏi.
“Tiểu thư, lão đại, ngươi là tiểu thư của nhà nào vậy?” Nam Tinh cảm thấy cực kì hứng thú hỏi.
Bắc Đẩu vẫn có chút không thể tin được nhìn Sắt Sắt, lão đại đào hoa tuyệt thế kia biến hóa thật nhanh , liền biến thành một đại tiểu thư kiều mị, hắn thực không biết phải phản ứng như thế nào.
“Giang Sắt Sắt của phủ Định An hầu !” Sắt Sắt cười nhẹ nói.
Giang Sắt Sắt?!
Bắc Đẩu cùng Nam Tinh trừng mắt nhìn, chỉ cảm thấy tên này cực kỳ quen thuộc, hình như đã nghe ở đâu rồi. Trong chớp mắt liền sửng sốt, nói lắp bắp : “Giang Sắt Sắt! Định An hầu phủ Giang Sắt Sắt? Ngươi nói ngươi chính là nữ tử kia? Là tiểu thư chúng ta đã bắt cóc ở trên núi Hương Miểu? Thì ra chính là ngươi!”
Bắc Đẩu trừng mắt thật lớn, dường như không tin, còn Nam Tinh lại híp mặt thật nhỏ , giống như càng không tin.
Ánh nến trong phòng vụt sáng, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, bao phủ cả người Sắt Sắt.
Mặt mũi mắt miệng quả thật là lão đại Tiêm Tiêm công tử, nhưng lại ăn mặc thành nữ tử, khí chất so với trước kia lại có chút khác biệt, tuy rằng vẫn như trước cao quý thanh nhã trầm tĩnh nhưng lại thiếu đi khí chất phóng khoáng của một nam tử mà thay vào tư chất thanh lệ uyển chuyển xinh đẹp thanh tú.
Lão đại quả nhiên là lão đại, mặc kệ là nữ tử hay cải trang thành nam tử, đều đào hoa tuyệt thế như nhau.
“Lão đại! Cái kia, sao ngươi lại nhìn có chút tiều tụy?” Bắc Đẩu biết Sắt Sắt là nữ tử thì nói chuyện cũng có chút lắp bắp, giống như xấu hổ. Mắt của hắn cùng Nam Tinh đều đã mù cả mới không nhận ra lão đại là nữ tử.
Sắt Sắt nghe vậy, cười nhẹ, nói: “Ta thực sự rất tiều tụy sao? Có thể là do ban đêm ngủ không ngon giấc.” Sợ họ lo lắng, Sắt Sắt không đem chuyện nội lực đã bị phế nói ra.
“Hôm nay vận may thế nào?” Sắt Sắt miễn cưỡng cười vui hỏi.
Nam Tinh suy sụp cúi mặt nói: “Đã thua hết! Lão đại, ngươi biết không hôm nay có vài người nước khác đến đây, trong đó nghe nói là đến từ quốc gia ném tên vào bình rượu, tài nghệ của tên ném tên vào bình rượu này thật sự rất tuyệt, mười phát trúng mười, hại người khác thua không ít, hiện tại toàn bộ sòng bạc không người nào dám chơi cùng hắn.”
Có người nói, để quên đi nỗi buồn chính là làm cho mình bận rộn, để việc khác làm cho não không rảnh suy nghĩ đến những chuyện không vui.
Sắt Sắt cũng muốn thử xem, những lời này có phải là nói dối không.
“Nói vậy hắn là thần bạc rồi, ta cũng muốn gặp người đó.” Sắt Sắt cười khẽ nói.
“Lão đại, không phải ngươi biết ném tên vào bình rượu chứ, tại sao chưa bao giờ thấy ngươi chơi?” Bắc Đẩu hỏi.
“Tiểu thư,ngươi thật sự biết ném tên vào bình rượu sao?” Thanh Mai cũng đầy hứng thú hỏi.
Sắt Sắt cười nhẹ không đáp, đứng dậy, nói: “Nam Tinh, ngươi còn bao nhiêu bạc?”
“Lão đại, ngươi muốn dùng bạc của ta để chơi sao?” Nam Tinh đau lòng hỏi.
“Ta không có một đồng nào, không lấy bạc của ngươi thì lấy của ai? Còn có Bắc Đẩu, của ngươi cũng lấy.” Sắt Sắt không chớp mắt nói.
Hai người có chút không tình nguyện lấy từ trong người ra một ít bạc vụn, cùng nhau cộng lại được mười hai lượng. Mới vừa rồi ai đã nói thiếu họ mười lượng bạc gọi họ tới đây, kết quả không phải tới trả tiền mà là tới để đào tiền.
Mấy người cùng nhau đi vào sảnh dưới lầu nhưng thấy không ít người đang tụ họp ở đây, đang xem ném tên vào bình rượu. Một lão già gầy gò lắc lắc đầu từ trong đám người đi ra, vẻ mặt uể oải.
Chỉ nghe xung quanh có người khe khẽ nói nhỏ: “Ngay cả Tiền tam gia cũng đều thua, sợ là không ai có thể thắng !”
Lần trước đến đổ phường Thịnh Vinh, Sắt Sắt nghe nói Tiền tam gia là người chơi ném tên vào bình rượu nổi danh trong kinh thành, không ngờ hôm nay cũng bị đánh bại. Nàng cũng muốn xem là ai mà tài nghệ tốt như vậy.
Sắt Sắt đến gần thì nhìn thấy có vài nam tử áo quần chỉnh tề đang tụ lại ở đó, người người đều có dáng vẻ cao lớn . Những người này có diện mạo kì dị, không phải là người Nam Việt quốc. Nhìn kỹ lại, mơ hồ có chút quen thuộc, Sắt Sắt nhớ lại đã gặp qua mấy người này trong vương tôn yến, đó là hoàng tử Y Mạch đảo bị khi dễ Mạc Xuyên, cũng chính là Mạc Tầm Hoan cùng vài hoàn thân vương tôn.
Sắt Sắt đối với mấy người này không có cảm tình, nhăn mặt nhíu mày nghĩ hôm nay mình đã mất đi hơn nửa nội lực, không nên trêu chọc vào những người lỗ mãng này mới thỏa đáng, cũng không tiến đến đám người đang tụ ở đó.
Mấy người kia ôm một đống bạc trước mặt, cười dương dương tự đắc .
Trong đó có một người ăn mặc trang phục vương tôn dị quốc lòe loẹt, duỗi cánh tay ôm lấy tuyệt sắc nữ tử bên cạnh, cười ha hả nói; “Sớm biết rằng Phi thành cũng có trò ném tên vào bình rượu, bổn vương đã sớm đến đây chơi.”
“Nói về trò ném tên vào bình rượu, ai có thể sánh với Ha La vương tử chứ!” Một vương tôn âm dương quái khí giơ ngón tay cái lên cười nói.
“Còn có người nào muốn cùng Ha La vương tử chơi không?” Người hầu của hắn cao giọng nói.
Dân cờ bạc tụ một bên không hề hé răng, Nam Tinh thấp giọng hỏi: “Lão đại, ngươi còn muốn chơi sao?”
Sắt Sắt không chớp mắt xua tay nói: “Trước tiên quan sát đã rồi nói sau!”
Vài vương tôn y phục thêu hoa rực rỡ cười ha ha, tự hào vô cùng. Ha La vương tử kia bỗng nhiên xoay người nói: “Mạc Tầm Hoan, lại đây, đàn ông đêm nay rất cao hứng, đến tấu vài bài nhạc cho chúng ta nghe đi.”
Sắt Sắt nghe vậy ánh mắt ngưng trọng, không ngờ Mạc Tầm Hoan cũng ở đây.
Quả nhiên theo lời nói của Ha La vương tử, một bóng dáng từ trong đám người chậm rãi đi vòng ra.
Quần áo màu xám bằng vải bố, mái tóc được búi cao, nét mặt bình tĩnh ôm cây đàn Không.
Người này quả nhiên là người đánh đàn trong vương tôn yến Mạc Tầm Hoan.
Cũng không biết mặt mày của hắn được tạo nên như thế nào, đôi mắt sáng ngời như vì sao, hàng mi thanh tú như được vẽ nên, khuôn mặt trắng như ngọc mang theo vẻ mị hoặc như cánh hoa hé nở . Đối với nữ nhi có thể dùng một từ “tuyệt sắc”, nhưng đối với Mạc Tầm Hoan, ngoại trừ hai chữ này Sắt Sắt thật sự không nghĩ ra từ nào khác.
Nam tử này như bước ra từ bức họa, tụ lại cùng một chỗ với mọi người, kìm lòng không được phải tán thưởng.
Hắn thản nhiên đi xuyên qua đám người, dáng đi phảng phất như cách khỏi trần tục , không nhiễm một hạt bụi trần. Hắn đi đến phía trước đám người, không để ý đến ai ngồi trên chiếu, nếu là người khác, ngồi trên mặt đất như vậy chắc chắn làm cho người ta sinh ra cảm giác bất nhã, nhưng Mạc Tầm Hoan ngồi như vậy cũng không làm cho người ta có loại cảm giác này, ngược lại làm người ta cảm tháy cực kì tao nhã.
Không bởi vì lí do nào khác, chỉ bởi vì loại khí chất tao nhã xuất trần của hắn hiện nay.
Trang phục thô sơ càng làm nổi bật vẻ đẹp của hắn, đám người nhốn nháo xung quanh càng làm nổi bật vẻ tĩnh lặng của hắn.
Tuy rằng Y Mạch đảo quốc là một quốc đảo nhỏ, nhưng nói thế nào hắn cũng là một hoàng tử, ở quốc gia của mình tất nhiên cũng được tấ cả mọi người yêu mến, nhưng mà ở đây, hắn lại ngồi trên chiếu, tấu nhạc cho những người khi dễ hắn nghe.
Còn hắn, một chút cảm giác khuất phục cũng không có, nét mặt thong dong tự tại. Dáng vẻ của hắn ngồi tự nhiên ở đó, giống như một đóa sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn đang lặng yên nở rộ trong màn đêm u tối.
Hắn duỗi ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn đàn Không, một đợt tiếng nhạc trầm thấp uyển chuyển từ từ cất lên, tiếng người trong phòng dưới tiếng nhạc dần dần thấp xuống, thấp xuống mãi cho đến khi yên tĩnh hẳn. (đàn Không: một loại nhạc cụ thời xưa.)
Trong lúc nhất thời, căn phòng to như vậy chỉ nghe tiếng đàn uyển chuyển quanh quẩn.
Tiếng nhạc lượn lờ, giống như nơi đáy cốc thâm sâu âm u và yên tĩnh, một gốc cây u lan cơ khổ lắc lư theo gió. Tiếng nhạc bỗng nhiên trở nên ủ dột, giống như đám mây đen dày đặc, mưa gió hoành hành. Mặc cho gió táp mưa sa, gốc cây u lan kia thủy chung vẫn mộc mạc tĩnh nhã, không mất đi sự cao ngạo…
Sắt Sắt đứng lặng trong đám người, lòng đã sớm chìm đắm trong tiếng nhạc, tiếng nhạc cùng với tâm tình nàng giờ phút này giống nhau vô cùng .
Ba tuổi nàng đã bắt đầu luyện nội công, chỉ trong một đêm đã bị hủy đi hơn một nửa, nếu muốn hồi phục lại thì phải mất bảy tám năm khổ luyện. Bảy tám năm là mấy ngàn ngày đêm, làm sao nàng có thể không ảo não, không bi thương.
Nàng chỉ mới gặp Mạc Tầm Hoan hơn một lần, hắn lại dùng tiếng nhạc bất động thanh sắc khơi lên những tích tụ trong lòng nàng.
Đang lắng nghe nhập thần, bỗng nhiên một thanh âm the thé vang lên: “Mạc Tầm Hoan, chúng ta đang cao hứng, ngươi sao lại dám đàn khúc nhạc này, ý muốn trù ta xui xẻo phải không, mau đổi một khúc nhạc vui đi!”
Đó là Ha La vương tử kia tức giận hầm hừ kêu la.
Nhưng lúc này đây Mạc Tầm Hoan không biết vì sao lại không nghe theo lệnh của hắn, lại như mắt điếc tai ngơ tiếp tục đánh đàn. Vừa đánh đàn, vừa nhẹ giọng ngâm nga nói: “Hoa lan chớm nở, dương dương tự đắc tỏa hương. Hương thơm lan tỏa, ngập tràn một phương. Không sặc sỡ mà nổi bật, là hoa lan gì ? Những tháng năm… ta đi bốn phương. Tiếng tăm vang xa, ta đi bốn phương, giấc mộng oai hùng, sông nước mênh mông. Sặc sỡ mà nổi trội, sáng láng ngàn phương. Tuyết sương mờ ảo, sấm chớp vang trời, quân tử giữ đức hạnh, con cháu êm ấm.”
Thanh âm của Mạc Tầm Hoan nhu hòa thản nhiên như một làn gió, mang theo tình cảm sâu thẳm, uyển chuyển lượn lờ bên tai mọi người.
Đây là khúc nhạc “U lan”.
Nghe nói đã sớm thất truyền, không ngờ Mạc Tầm Hoan lại có thể đàn khúc nhạc này.
Sắt Sắt thế nào cũng không dự đoán được nàng sẽ ở trong hoàn cảnh sóng bạc ồn ào này nghe được một nhạc khúc cao nhã thanh tâm như vậy.
“Mạc Tầm Hoan, lá gan của ngươi cũng không nhỏ , dám kháng lại mệnh lệnh.” La Ha vương tử dĩ nhiên cực kì tức giận vì Mạc Tầm Hoan không nghe lời hắn nói, trong nháy mắt hai thị vệ phía sau liền đi về phía Mạc Tầm Hoan.
Khúc nhạc này Mạc Tầm Hoan vẫn còn chưa đàn xong, hai thị vệ kia đã động tay muốn cướp đi cây đàn trong tay hắn.
Chỉ nghe một âm thanh vỡ tan của cây đàn truyền đến, đàn Không đã nằm trong tay hai thị vệ kia, mà dây đàn cũng đứt vài sợi.
Ngón tay Mạc Tầm Hoan hình như bị cứa vào, vài giọt máu đỏ tươi từ đầu ngón tay chảy ra.
“Không đàn nhạc khúc vương tử yêu thích, muốn thế nào đây?” Hai thị vệ kia cướp đi đàn Không, vứt trên mặt đất.
“Dừng tay!” Sắt Sắt quát lên một tiếng, từ trong đám đông chậm rãi bước ra.
Nam Tinh ở phía sau nói như than thở: “Lão đại lại muốn bênh vực kẻ yếu.”
Hai thị vệ kia dĩ nhiên không dự đoán được có người sẽ ngăn cản bọn họ, kinh ngạc vô cùng quay đầu lại, nhìn thấy Sắt Sắt là một nữ tử mềm yếu thì cười ha ha nói: “Tiểu nữ tử, ngươi vừa nói ai dừng tay vậy?”
La Ha vương tử hứng thú nhìn Sắt Sắt nói: “Tiểu nữ tử, tới đây, cùng bổn vương chơi một chút!”
Sắt Sắt không thèm để ý đến lời nói của bọn họ, xoay người nhặt cây đàn Không từ trên mặt đất lên, nhẹ phẩy ống tay áo, lau sạch những hạt bụi trên cây đàn, nhẹ nhàng đưa tới tay Mạc Tầm Hoan.
Mạc Tầm Hoan đang lau đi những giọt máu trên đầu ngón tay, khuôn mặt đẹp như ngọc mang một thần sắc thong dong. Hắn duỗi cánh tay tiếp nhận cây đàn từ Sắt Sắt, con ngươi đen xẹt qua một vẻ dịu dàng không dễ nhận thấy.
Sắt Sắt nhìn Mạc Tầm Hoan gật đầu, xoay người đối mặt với La Ha lạnh giọng nói: “Bất quá cũng chỉ là con tin, ai cho các ngươi diểu võ dương oai ở trong này.”
Sắc mặt của vài hoàng tử dị quốc khẽ biến đổi, lớn tiếng hỏi: “Ngươi là ai?”
“Tất nhiên là người muốn cùng ngươi chơi ném tên vào bình rượu!” Sắt Sắt không chớp mắt, ánh mắt hiện lên vẻ sắc bén.
“Cùng ta đấu? Chỉ bằng sức của ngươi sao?” La Ha vương tử nghe vậy cười ha ha hỏi.
Sắt Sắt mới vừa bước ra, hắn đã bị khí chất của nàng làm sợ hãi, còn tưởng rằng Sắt Sắt là hoàng thân quốc thích, không ngờ chẳng qua chỉ là một người muốn chơi ném tên vào bình rượu với hắn.
Chơi ném tên vào bình rượu, chỉ bằng nàng?
“Tiểu nữ tử, được, bổn vương sẽ chơi cùng ngươi một ván, nếu ngươi thua thì phải ở lại hầu bổn vương tử, thế nào?” La ha vương tử cười xấu xa nói.
“Được!” Âm thanh Sắt Sắt lạnh lùng vang lên: “Nếu ngươi thua,từ nay về sau những người ở đây không được quấn lấy vị công tử kia nữa, cũng không cho phép bắt hắn đánh đàn, như thế nào?” Sắt Sắt trầm giọng nói, âm thanh lạnh lùng mang theo giọng điệu tự tin
“Được, một lời đã định! Tiểu mĩ nhân, ngươi cứ chờ đến lúc ngoan ngoãn hầu hạ bổn vương đi.” La Ha vương tử híp mắt lại, cười hi hi nói. Hắn hiển nhiên không xem Sắt Sắt ra gì, vẻ mặt giống như nắm chắc phần thắng .
Mạc Tầm Hoan ngồi ngay ngắn trên mặt đất nghe được lời Sắt Sắt nói thì đôi mắt đen sâu lóe hiện lên một tia sáng nhạt không dễ nhìn thấy.
“Bắt đầu ném đi, ném đi!” Mọi người hiển nhiên không ngờ một nữ tử lại dám khiêu chiến với La Ha vương tử đã thắng liên tiếp đêm nay. Mọi người nhất thời đều cảm thấy cao hứng, cũng muốn nhìn đến tột cùng ai thắng ai thua!
“Tiểu thư,người thật sự muốn ném tên vào bình rượu sao?” Tử Mê hơi lo lắng kéo Sắt Sắt lại hỏi một phen.
Sắt Sắt hé mắt cười nói: “Không cần lo lắng!” Chỉ bằng tuyệt chiêu “ám khí trùng trùng” của nàng thì trò ném tên vào bình rượu này chỉ là trò đùa.
Tiểu nhị đi lên phía trước, đem một chiếc bình bằng sứ trắng ra.
La Ha cười nói: “Tiểu mĩ nhận, ngươi ném trước đi.”
Sắt Sắt đưa hai bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ra tiếp nhận hai đầu tên tinh xảo bằng gỗ lim, nhẹ nhành đi đến trước tơ hồng, ánh mắt nàng đánh giá chiếc bình phía trước.
Cổ chiếc bình thật thô to nhưng miệng bình thì lại cực nhỏ, từ nơi này ném qua, mũi tên trong tay phải đi vuông góc thì mới có khả năng rơi vào trong bình, xác định lực cùng phương hướng ném là rất khó. Hơn nữa, đầu mũi tên trong tay cùng miệng bình không lớn hơn nhau bao nhiêu, chỉ cần lực hơi chệch một chút thì chắc chắn đầu mũi tên sẽ không vào.
Sắt Sắt hé mắt quan sát trong chốc lát, tiếng huyên náo của dị quốc vương tử Ha La bắt đầu vang lên.
“Mau ném đi, không phải là không ném được chứ! Không bằng nhận thua thì hơn.”
“Tên đã sẵn sàng, cô nương xin mời ném…” Tư Bắn *người giám sát cuộc thi* mặc trang phục đen đứng một bên cũng thúc giục la lên.
“Lão đại, nếu ngươi không ném được,không bằng để ta thay ngươi đi, có lẽ còn có một chút hy vọng!” Nam Tinh đứng bên cạnh Sắt Sắt nhỏ giọng nói.
Bắc Đẩu kéo Nam Tinh qua một bên, trừng mắt nói: “Ngươi đã quên tuyệt chiêu của lão đại rồi sao?”
Nam Tinh lúc này mới nhớ tới tuyệt chiêu “ám khí trùng trùng” của Sắt Sắt, không khỏi bật cười lui lại mấy bước.
Hiện tại Sắt Sắt mặc quần áo nữ nhi làm cho hắn không quen mắt, khiến hắn ngay cả những tuyệt chiêu của Tiêm Tiêm công nàng dường như cũng quên mất.
“Tên đã sẵn sàng, cô nương xin mời ném…” Tư Bắn lại hô lên.
Sắt Sắt nắm đầu tên, nheo mắt, lông mi thật dài vụt sáng, ngắm một hồi lâu rồi hơi dùng sức. Chỉ nghe “đông” một tiếng, đầu tên liền ngay cả miệng bình còn chưa đụng tới, chỉ lướt trên chiếc bình một chút rồi liền rơi xuống một bên.
“Ha ha ha, thì ra quả nhiên là không trúng !” Những tiếng cười không kiêng nể gì vang lên.
Mọi người thầm ngĩ thì ra Sắt Sắt lại lớn gan như vậy, dám khiêu chiến với Ha La, còn tưởng rằng nàng thật sự có tài, trông cậy nàng có thể thắng Ha La. Lần ném thứ nhất ngay cả miệng bình còn chưa chạm tới, nhất thời có chút thất vọng.
Rốt cuộc nữ tử này có thể ném tên vào bình rượu được hay không?
Sắt Sắt không chớp mắt, chà xát tay, đột nhiên mất đi một nửa nội lực nên có chút không thích ứng. Lực đạo lần này nếu là ứng với nội lực trước đây thì tất nhiên sẽ vào, nhưng đối với nội lực hiện tại thì khí lực quả thật hơi yếu một chút. Xem ra lực phải hơi mạnh một chút.
Không để ý đến những lời mỉa mai bên cạnh, Sắt Sắt lại ném thêm vài lần nữa nhưng cũng đều không trúng vào bình. Đến những lần sau tuy rằng vẫn không trúng nhưng cũng có thể chạm được vào miệng bình.
Sắt Sắt trong những lời mỉa mai đùa cợt của mọi người ném hết mười hai mũi tên trong tay.
Tư bắn lớn tiếng tuyên bố: “Giang cô nương không trúng mũi tên nào.”
Tư bắn vừa nói xong, không chỉ có tiếng giễu cợt của những người khác mà ngay cả Thanh Mai, Tử Mê, Bắc Đẩu cùng Nam Tinh cũng lộ ra vẻ xấu hổ.
Sắt Sắt đứng bất động ở đó, không giận dữ, không vội vã cũng không có chút xấu hổ nào, nàng cười nhẹ, sắc mặt thong dong.
Đến phiên La Ha ném, hắn chẳng thèm để ý gì đi đến trước vạch hồng, mỗi mũi tên ném đi đều trúng.
Cuối cùng tư bắn hô lên: “La Ha vương tử mười hai mũi tên đều trúng.”
Thực hiển nhiên ván thứ nhất là Ha La vương tử thắng.
“Giang cô nương, ngươi còn muốn đấu không?” Liền ngay cả tư bắn cũng nhẹ giọng hỏi.
“Đương nhiên là muốn đấu!” Sắt Sắt thản nhiên nói lãnh đạm, thanh âm trong trẻo hòa nhã.
Tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc, vị cô nương này không phải là muốn theo hầu hạ La Ha vương tử nên mới đấu cùng hắn chứ? Nếu không phải vậy thì hẳn là đầu óc có vấn đề.
Đợt ném tên vào bình lần thứ hai bắt đầu, lần này Sắt Sắt ném hai mũi tên đầu tiên đều trật ra khỏi miệng bình, mãi đến cái thứ sáu mới nghe một tiếng ‘rầm, mũi tên đầu tiên rốt cuộc cũng rơi vào miệng bình.
“A! Trúng rồi!” Có người giọng mỉa mai nói: “Tổng cộng mười bảy mũi tên thế nhưng chỉ trúng có một, cũng không tệ lắm .”
Tiếng châm biếm còn chưa dứt,chợt nghe rầm, rầm, rầm…..,rầm, những mũi tên trong tay Sắt Sắt giống như pháo nỗ liên thanh, từng cái một đều rơi vào miệng bình. Một khi đã nắm được kĩ xảo, canh chuẩn độ mạnh yếu thì Sắt Sắt vốn không có khả năng thua được.
Những âm thanh châm biếm rốt cuộc cũng phải “mai danh ẩn tích”.
La Ha vương tử nhìn thấy cũng phải há mồm, có chút kinh ngạc, xem ra nàng cũng từng luyện qua. Nhưng mà chút kĩ xảo đó vẫn còn không thể hơn được hắn, hắn cũng không chần chờ cầm lấy mũi tên, mười hai mũi tên thì trúng đến mười một.
Ván thứ hai vẫn là Ha La thắng.
Thế cục trước mắt, chỉ cần La Ha thắng thêm một ván, năm ván thắng ba sẽ không cần phải đấu tiếp.
Ván thứ ba, La Ha vẫn như cũ trúng mười một mũi tên.
Sắc mặt Sắt Sắt trầm tĩnh ném mũi tên đầu tiên, những tiếng rầm rầm liên tiếp vang lên, mười hai mũi tên đều trúng cả.
Mọi người đứng xem nhất thời sợ ngây người, ván thứ nhất đến một mũi tên cũng không trúng, hiện tại mười hai mũi tên đều trúng cả? Chẳng lẽ họ nhìn lầm rồi, tất cả đều kìm lòng không được trợn mắt nhìn.
“Giang cô nương, mười hai mũi tên trúng cả!” Tư bắn cao giọng xướng lên, mọi người lúc này mới tin là thật.
Ván thứ ba, Sắt Sắt rốt cuộc cũng thắng được một ván, bên môi lộ ra một nụ cười rạng rỡ, sáng chói như ánh bình minh.
Mạc Tầm Hoan ở trong đám người, tầm mắt dừng trên ý cười bên môi Sắt Sắt, ánh mắt lóe lóe, bên môi cũng gợi lên một ý cười không một tiếng động.
Ván thứ tư là La Ha ném trước, đều mười hai mũi tên trúng cả.
Với thành tích này của hắn, các bạn bè của hắn lại bắt đầu kêu gào, mười hai mũi tên đều trúng, để xem nàng làm sao thắng được.
Sắt Sắt cười khẽ, tiến nhận mũi tên trong tay từ nhỏ nhị .
Nâng tay, hơi ngẩng đầu, mũi tên vượt qua tầm mắt rơi xuống, lại đập vào vách tường bắn ra rồi lại rơi vào tay Sắt Sắt, Sắt Sắt lại ném, mũi tên rơi vào trong miệng bình rồi lại bay trở lại. Nàng cứ như vậy mà ném. Mọi người chỉ nghe bên tai âm thanh rầm rầm, trước mặt là ánh sáng lóe lên mê li nơi vân tay áo của Sắt Sắt xuất ra, theo ống tay áo lộ ra những ngón tay ngọc thon dài trắng nõn, ngẫu nhiên trong ống tay áo lộ diện làm cho lòng người kìm không được nghĩ đến búp măng mới nhú.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều xem đến choáng váng, một đám người cứng họng, đứng ở hiện trường.
“Tài nghệ thật tốt, tài nghệ thật tốt! Trước kia chỉ nghe thấy trong văn tự , không ai có thể khiến đầu tên phản lại , không ngờ hôm nay có thể tự mình nhìn thấy, thật là đáng biểu dương.” Tiền tam gia vừa rồi thua trong tay La Ha đứng một bên khẽ thở dài.
La Ha cũng choáng váng, không ngờ Sắt Sắt lại có tài nghệ như vậy.
Nay tuy rằng mới ở thế hòa nhưng ván kế tiếp, cho dù thế nào hắn cũng không dám đấu, bởi vì như trước có trúng mười hai tên thì nàng vẫn có thể thắng hắn.
“La Ha vương tử còn muốn ném nữa không?” Lần này đổi lại là tư bắn hỏi La Ha.
La Ha vương tử chán nản khoát tay áo, lớn tiếng nói: “Ném cái gì mà ném?”
“Không ném chính là nhận thua, đại trượng phu một lời nói ra bốn ngựa khó theo, vậy xin La Ha vương tử không được làm khó vị công tử này nữa.” Sắt Sắt không chớp mắt nói lạnh lùng.
La Ha vương tử nhìn nhìn Sắt Sắt, quay đầu lại Mạc Tầm Hoan nói: “Mạc Tầm Hoan, xem như ngươi may mắn gặp gỡ một tiểu mĩ nhân ra mặt giúp ngươi. Hừ…” Noi xong hắn cùng các vương tôn quý tộc rời đi.
Ván đấu tan nhưng Sắt Sắt lại trở thành truyền kì của đổ phường Thịnh Vinh . Trong một thời gian rất dài, mọi người đều bàn tán về vị cô nương họ Giang là một cao thủ ném tên vào bình rượu.
Đám người giải tán, đại sảnh lớn trong phút chốc trở nên trống rỗng.
Mạc Tầm Hoan không đi, khoanh chân ngồi dưới đất đùa nghịch đàn Không trong lòng hắn.*cute quá ahhh*
Nam Tinh bất mãn đi đến trước mặt hắn, nói: Aizz, ta nói, ngươi hẳn là phải cảm ơn lão đại nhà ta chứ, nếu không phải lão đại nhà ta ra tay thì đàn Không của ngươi sớm đã vỡ tan, còn dùng được sao?”
“Ta có nói nàng giúp ta sao?” Mạc Tầm Hoan nói thản nhiên, không cảm động rơi nước mắt cũng không hề bất mãn, sắc mặt rất thản nhiên, giống như tất cả là chuyện bình thường nên làm.
Nam Tinh nghe vậy thì trong lòng nhất thời tức giận, âm thanh lạnh lùng nói: “Uổng cho ngươi sinh ra mang hình dạng con người đẹp đẽ, tại sao lại không biết tốt xấu như thế?”
“Nam Tinh, không được vô lễ.” Sắt Sắt nhẹ giọng trách mắng, thật ra Mạc Tầm Hoan nói đúng, hắn quả thật không xin nàng cứu hắn, là nàng không vừa mắt những người đó khi dễ hắn.
“Kĩ thuật đánh đàn Không của công tử không tệ, vì sao phải diễn cho những người thô tục đó xem?” Sắt Sắt cười nhẹ hỏi.
Mạc Tầm Hoan cúi đầu, ngón tay duỗi ra nhẹ nhàng lướt qua dây đàn Không, những sợi tóc đen như mực rũ xuống, che khuất hai gò má đẹp như ngọc của hắn, ở góc nhìn của Sắt Sắt có thể nhìn thấy hàng lông mi dày rậm của hắn cong lên.
“Ta đánh đàn, cho tới bây giờ đều là vì người tri âm mà đàn ra.” Hắn thản nhiên nói, thanh âm trầm như dòng nước.
“Vì tri âm? Ngươi nói những tên hoàng tử lỗ mãng kia là người tri âm của ngươi?” Thanh Mai đứng bên cạnh cười xì nói: “Ta thấy ngươi đánh đàn cho bọn họ nghe không thể nghi ngờ là đàn gảy tai trâu.”
Mạc Tầm Hoan ngước đôi mắt lên, lạnh nhạt quét qua Thanh Mai một cái, cười vui vẻ làm cho Thanh Mai trong nhát mắt dừng lại ý cười.
Không vì cái gì khác, đơn giản là con ngươi đen thản nhiên cùng thuần khiết của Mạc Tầm Hoan làm nàng cảm thấy nụ cười của nàng làm bẩn người của hắn.
Sắt Sắt nghe xong lời của Mạc Tầm Hoan thì có chút kinh ngạc, mới vừa rồi đúng là La Ha vương tử kia lệnh cho hắn tấu nhạc, nhưng khúc nhạc hắn chơi không phải là khúc nhạc mà các vương tử kia thích, nhóm vương tử kia bất mãn muốn hắn đổi lại nhưng hắn chỉ mắt điếc tai ngơ.
Xem ra, hắn quả thật là vì người tri âm mà đánh đàn, chẳng qua không biết mới vừa rồi nhiều người như vậy, không biết rốt cuộc ai là người tri âm của hắn. Nhưng,mặc kệ là hắn đánh đàn vì ai, khúc nhạc của hắn quả thật đã cảm động lòng nàng.
“Cảm ơn khúc nhạc của ngươi!” Sắt Sắt từ đáy lòng nói với Mạc Tầm Hoan.
Mạc Tầm Hoan nhẹ nhàng khảy vài sợi dây đàn, tiếng đàn trong trẻo vang lên thánh thót trong phòng, mà hắn lại cúi đầu không trả lời.
Sắt Sắt mang theo Thanh Mai, Tử Mê, Bắc Đẩu cùng Nam Tinh chậm rãi ra khỏi sòng bạc.
Đêm đã khuya.
“Tiểu thư, chúng ta đi đâu đây?” Thanh Mai lo lắng nói.
Bắc Đẩu cùng Nam Tinh ngạc nhiên hỏi: “Lão đại, ngươi bị Tuyền vương đuổi ra ngoài sao?” Biết được thân phận của Sắt Sắt nên cũng biết được nàng là trắc phi của Tuyền vương.
Sắt Sắt tự giễu cười cười, nói: “Cũng không phải, là trốn ra khỏi nhà giam.”
“Nếu không có chỗ đi, không bằng về nhà ta ở tạm đi.” Phía sau truyền đến một lời nói nhàn nhạt.
Sắt Sắt quay đầu lại nhìn thấy Mạc Tầm Hoan không biết đã đi theo từ khi nào, tựa vào cánh cửa đổ phường, giọng điệu đạm bạc nói.
Sắt Sắt thật ra cũng không nghĩ tới Mạc Tầm Hoan lại mời nàng, cự kì kinh ngạc nghĩ ngợi không chớp mắt. Bắc Đẩu cùng Nam Tinh đều lưu lạc khắp nơi, không có nhà cửa, nàng bây giờ tuyệt đối không nghĩ đến việc trở về Định An hầu phủ, trước mắt thật sự không có nơi nào để đi.
Sắt Sắt cười nhẹ hỏi: “Không biết nơi ở của Mạc công tử có thể chứa được hết mấy người chúng tôi không?”
Mạc Tầm Hoan thản nhiên nói: “Lưu lại ba vị cô nương thì cũng có thể!” Nói xong, hắn ôm đàn Không dẫn đầu đi ra ngoài, cũng không để ý Sắt Sắt các nàng có đuổi kịp không.
Bắc Đẩu cùng Nam Tinh nghe vậy, tức giận trừng lớn ánh mắt, nhìn theo bóng dáng Mạc Tầm Hoan nắm chặt quyền.
“Hai người các ngươi vẫn nên trở về nơi ở của các ngươi đi, có việc gì thì hãy đến đổ phường liên lạc.” Sắt Sắt nói xong, liền nhanh bước đi theo.
Thật ra trong lòng Sắt Sắt đã có chủ ý, nàng vẫn muốn rời bến nhưng một con thuyền cũng không có, mà Mạc Tầm Hoan là hoàng tử Y Mạch đảo quốc, muốn rời bến cũng không phải việc khó.
Mấy người lập tức đi theo Mạc Tầm Hoan, xuyên qua các phố lớn ngõ nhỏ, cuối cùng đến một con phố phía thành phía Đông .
Phố phía Đông vốn là nơi cư trú hỗn tạp của những người dị tộc, nên Mạc Tầm Hoan ở nơi này.