Âm thanh trong trẻo đang thong thả quanh quẩn trong phòng, mang theo một chút quật cường.
Phinh Đình đứng hầu bên cạnh, bưng hoa quả cho Triệt Nhi, nghe được Triệt Nhi nói như vậy thì nhịn không được bật cười, nhưng nhìn thấy sắc mặt xanh méc của vương gia nên đành phải đau khổ nghẹn ngào nhịn cười. Nàng rất sợ ánh mắt giết người của vương gia, nhưng người vẫn không sợ chết mà bật cười quả nhiên là Cuồng Y Vân Kinh Cuồng.
Hắn ôm bụng, cười đến điên đảo.
“Vương gia, tiểu quỷ này đang cùng người tranh thê tử kìa, xem ra con đường tìm kiếm thê tử của vương gia ngày càng xa vời nha!”
Dạ Vô Yên quay đầu về phía Vân Kinh Cuồng, hàng mi dần dần nhướng lên, chỗ sâu nhất trong đôi mắt phượng bỗng lóe lên một vẻ sắc bén, bên môi gợi lên một nụ cười đào hoa cực lạnh, tiếng nói thuần hậu không giận mà uy lực vang lên: “Phinh Đình, nghe nói trong cung thiếu ngự y thì phải, danh tiếng lừng lẫy Cuồng Y mà vào trong cung làm ngự y thì chỉ sợ các phi tử cầu còn không được!”
Vân Kinh Cuồng nghe vậy thì nụ cười tươi tắn bỗng bị chặt đứt, hắn bình thường không sợ gì cả, ngoại trừ yêu nữ Phong Dung Nhi kia ra, thì là mấy thứ lễ nghĩa rườm rà kia, nếu bắt hắn vào cung làm ngự y, mỗi ngày ba lạy chín cúi đầu với hoàng thượng và nhóm hậu phi kia, không bằng trực tiếp giết hắn đi.
Hắn cuống quýt thu hồi lại nụ cười, lẳng lặng đứng một bên.
Sắc mặt Dạ Vô Yên xanh méc, đôi mắt phượng nhíu lại, quay đầu nhìn vào đôi mắt khiêu khích của Triệt nhi. Trong nháy mắt, một lớn một nhỏ, hai đôi mắt phượng nhìn nhau.
Đây có được tính là không tự làm bậy không thể sống không?! *nghĩa là tự gây ra chuyện thì phải lãnh hậu quả*
Con hắn và hắn đang trình diễn một màn đại chiến giành thê, nam nhân khác Dạ Vô Yên không lo lắng, nhưng tiểu gia hỏa này tuyệt đối là một đối thủ vô cùng mạnh mẽ. Vốn muốn thừa dịp Sắt Sắt vẫn chưa đến đón Triệt nhi, hắn trước cùng tiểu gia hỏa này bồi dưỡng tình cảm cha con, hiện tại tốt rồi, bồi dưỡng tình cảm trở thành đối thủ!
Dạ Vô Yên cắn chặt răng, thật muốn đem bế Triệt nhi lên đánh tơi bời vào cái mông của bé một trận, nhưng hắn cũng chỉ nghĩ vậy thôi, đối mặt với con ruột của mình, hắn làm sao có thể ra tay được?
Dạ Vô Yên thực sự tức giận mà không có chỗ trút, đành phải tiếp tục duy trì hòa bình, không đến lúc bất đắc dĩ thì vẫn không thể đắc tội với tiểu yêu tinh này.
“Triệt nhi ngoan, ta nói cho con nghe này, mẫu thân của con chỉ có thể gả cho phụ thân của con, biết không? Con không thể cưới, nam nhân khác lại càng không thể cưới! Hiểu không? Nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ này trong đầu đi, đến khi con trưởng thành, còn rất nhiều mĩ nữ trẻ tuổi, con muốn kết hôn với người nào thì cứ lấy người đó, họ so với mẫu thân của ngươi đều xinh đẹp hơn, dịu dàng hơn.”
“Ta chẳng cần đâu, ta chỉ muốn mẫu thân của ta! Mẫu thân của ta là nữ tử xinh đẹp nhất, dịu dàng nhất trên đời này.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệt nhi khẽ vênh lên, khóe môi tràn ra một nụ cười tà, đối với lời dụ dỗ của Dạ Vô Yên chẳng xem ra gì. Hàng mi dài của bé chớp chớp, nheo mắt nói: “Còn có, Tuyền vương, ngài nói sai rồi! Mẫu thân của ta căn bản sẽ không gả cho phụ thân của ta. Mẫu thân của ta đã từng nói tình nguyện gả cho bất kì nam nhân nào trong thiên hạ nhưng cũng không thèm gả cho phụ thân lòng dạ đen tối kia!”
Câu nói cuối cùng của Giang Triệt không thua gì sét đánh giữa trời quang đãng. Dạ Vô Yên biết Sắt Sắt sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn, nhưng khi nghe xong những lời này của Giang Triệt thì hắn vẫn tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu. Tốt! Giang Sắt Sắt, tình nguyện gả cho bất kì nam nhân nào trong thiên hạ cũng không gả cho hắn.
Những lời này, thật ra so với việc Sắt Sắt gả cho Hách Liên Ngạo Thiên còn đả kích hắn hơn. Hách Liên Ngạo Thiên dù tốt xấu gì cũng là một nam nhân có tài có đức, còn trong thiên hạ thì còn có nhiều dạng nam nhân khác chẳng hạn như người buôn bán nhỏ, tên ăn mày, phạm nhân…
Dạ Vô Yên thầm nghĩ khiến đỉnh đầu như muốn bốc lửa.
“Mẫu thân ngươi thật sự đã từng nói những lời này sao?” Gân xanh trên trán Dạ Vô Yên nổi lên, khuôn mặt tuần mĩ trở nên xách méc, càng muốn kìm nén thì càng muốn nổi giận.
“Có nói! Nói qua vài lần rồi!” Triệt nhi trừng mắt nhìn, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn lộ ra nụ cười thông minh.
Dạ Vô Yên đứng dậy, cánh môi mím thành chữ nhất (chữ nhất giống đường thẳng) , ánh mắt sâu thẳm hiện lên chút ảm đạm. Xem ra, cho dù thế nào cũng phải thu phục được nàng. Hắn biết nàng hôm nay đến Tuyền Ki phủ bắt cóc Phượng Miên. Tối nay, nàng nhất định sẽ đến vương phủ tìm hắn.
“Cuồng Y, mang tiểu công tử đi xuống!” Hắn thản nhiên phân phó, giọng nói bình thản ẩn dấu vẻ uy nghiêm không thể kháng cự.
Triệt nhi nghe vậy, đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng hơi đổi sắc, lớn tiếng nói: “Ngài muốn làm gì? Có phải mẫu thân ta tới rồi hay không? Ta muốn ở đây chờ nàng!”
Vân Kinh Cuồng vỗ vỗ khuôn mặt trắng trẻo như hồng như phấn trắng như ngọc của Triệt Nhi, cười tao nhã nói: “Tiểu công tử, ngươi cũng không còn là một đứa trẻ chưa dứt sữa, tại sao một khắc cũng không thể rời mẫu thân chứ, đi, ta cho ngươi xem cái này hay lắm!” Nói xong, bế Triệt nhi lên đi ra ngoài.
Triệt nhi chu cái miệng nhỏ nhắn hồng tươi lên, xem ra, bé đã chọc giận phụ thân lòng dạ đen tối của bé rồi. Nhưng mà như vậy cũng không cam lòng bị Vân Kinh Cuồng bế ra ngoài!
***
Khuynh Dạ Cư tối nay có chút quái dị, lúc trước trên đường đi đến Khuynh Dạ Cư, trong viện đều có thị vệ, hai bên hành lang đều có thị nữ. Tối nay, trong viện chỉ còn một vẻ yên tĩnh, mấy chiếc đèn cung đình treo trên hành lang chỉ còn lại một chiếc, đang ở trong bóng đêm tỏa ra ánh sáng dìu dịu tuyệt đẹp. Mà thị vệ cùng thị nữ thì một người cũng không thấy, Sắt Sắt ngẩng đầu nhìn lên sắc trời, còn chưa tới canh một, Dạ Vô Yên đã đi ngủ sớm như vậy sao?!
“Kim tổng quản, Triệt nhi đang ở đâu?” Đứng yên trong viện của Dạ Vô Yên, Sắt Sắt cúi đầu hỏi. Nếu như có thể, nàng muốn trực tiếp bắt Triệt nhi rời đi.
Kim tổng quản còn chưa trả lời thì thị nữ Phinh Đình từ hành lang bên wia chậm rãi đi tới, nhìn thấy Sắt Sắt thì thi lễ thật sâu, nói: “Nô tỳ bái kiến vương phi, tiểu công tử mấy ngày nay đều ngủ cùng vương gia, hiện nay đã ngủ rồi.”
Sắt Sắt nghe nói Triệt nhi gần đây đều ngủ cùng Dạ Vô Yên thì trong lòng dâng lên một nỗi ghen tuông, Triệt nhi nhanh như vậy đã thân thiết với Dạ Vô Yên thật sự làm cho nàng cực kì kinh ngạc. Xmm ra, lần này trở về, hẳn là phải giáo huấn lại Triệt nhi một chút, tại sao có thể dễ dàng tin tưởng người xa lạ như thế, lại còn là kẻ bắt cóc bé!
Trong lòng Sắt Sắt dâng lên một sự khó hiểu, lạnh giọng nói với Phinh Đình: “Nhờ Phinh Đình hãy bẩm báo một tiếng, nói Giang Sắt Sắt tới chơi!”
Phinh Đình dịu dàng cười cười, nhẹ giọng nói: “Vương gia biết tối nay vương phi tới chơi nên đã chờ sẵn trong phòng, không cần bẩm báo! Vương phi cứ tự nhiên vào, nô tì cáo lui.”
Phinh Đình cùng Kim tổng quản đều giống nhau, cũng đều mở miệng ra là một tiếng vương phi, Sắt Sắt lúc này cũng lười đấu võ mồm với họ, nên cũng không nhiều lời.
Phinh Đình nói xong liền nháy mắt ý bảo Kim tổng quản rời đi cùng nàng.
Sắt Sắt một mình đứng trong đình viện, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng tràn ngập cả một mảnh sân, dạ lí hương ở trong gió lẳng lặng nở rộ, không khí trong lành, từng đợt từng đợt hoa mai nhè nhẹ dao động.
Tình cảnh này làm cho Sắt Sắt nhớ tới lần trước tại đại hội tế trời ở Bắc Lỗ quốc, nàng bị Vân Kinh Cuồng gạt nên đã chứng kiến cảnh Dạ Vô Yên cùng Y Lãnh Tuyết hôn nhau. Hôm nay, lại là tình huống gì đây?! Nhưng nàng hiện tại không có gì phải sợ nữa, dù có nhìn thấy kích tình so với ngày đó còn hương diễm hơn lòng của nàng cũng sẽ không có dao động gì.
Sắt Sắt nhìn vào cánh cửa nơi tẩm cư của Dạ Vô Yên, khóe môi nhếch lên một nụ cười trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Vì Triệt nhi, đầm rồng hang hổ nàng cũng phải xông vào. Nàng bước lên những bậc thang, chậm rãi đi tới trước cửa tẩm cư của Dạ Vô Yên, đứng lặng trước cửa một lúc rồi lạnh lùng nói: “Dạ Vô Yên!”
“Mời vào!” Bên trong truyền ra giọng nói của Dạ Vô Yên, ôn hòa tao nhã như ngọc, trong lành như gió.
Sắt Sắt lấy lại bình tĩnh, xem ra, không phải là không có cạm bẫy. Sắt Sắt lấy tay đẩy cửa phòng ra, chậm rãi đi vào trong. Trong phòng hơi tối một chút, vòng qua một cái bình phong vẽ phong cảnh bốn mùa, Sắt Sắt nhìn thấy mấy ngọn đèn bằng ngọc lưu ly đặt trên bàn, ánh sáng dìu dịu, chiếu sáng một mảnh mờ nhạt nhẹ nhàng bên trong.
Sắt Sắt liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc giường lớn cao quý hoa lệ kia, màn che buông xuống, xem ra Triệt nhi đúng là đang ngủ. Sắt Sắt đang định đi đến bên giường lớn, bỗng nhiên vừa quay người thì tầm mắt bỗng nhiên sững lại.
Dạ Vô Yên whông nằm trên giường mà đang ngồi trong một bồn tắm.
Bồn tắm kia rất lớn, bên trong là làn nước ấm nóng hầm hập, trên mặt nước còn rải vài cánh hoa.
Hắn thong thả dựa vào thành bồn tắm, hơi nước bốc lên mờ mịt cả không gian, mái tóc đen của Dạ Vô Yên tự do buông xuống, rũ xuống hai bên hông. Vài sợi tóc đen trên trán đã bị hơi nước làm ẩm ướt, ngưng kết từng giọt nước trong suốt, được ánh sáng kiều diễm chiếu rọi, tỏa sáng long lanh lên mái tóc phía sau của hắn, rơi xuống hàng mi thon dài cùng đôi mày rậm của hắn. Hắn chớp chớp hàng mi, mấy giọt nước theo hai gò má tuấn mĩ của hắn chảy xuống, đọng trên chiếc cằm duyên dáng của hắn, lại theo chiếc cổ tao nhã của hắn, lướt qua xương quai xanh khiêu gợi, mãi cho đến khi xuống tới khuôn ngực tráng kiện hoàn mĩ của hắn, sau đó, lại xuống dưới….
Tầm mắt của Sắt Sắt đang theo bọt nước chuyển dời xuống dưới, lúc chạm đến khuôn ngực của hắn nàng mới chợt dừng lại, tầm mắt lại hướng về phía trước, nhìn hai cánh tay của Dạ Vô Yên đang gác trên hai thành bồn tắm. Lại hướng về phía trước, nhìn vào đôi mắt phượng sâu thẳm whó dò kia của Dạ Vô Yên, một loại sắc bén sáng chói khó có thể nói thành lời đang nhìn nàng thật sâu, khóe môi nở một nụ cười tươi tắn mê hoặc.
Sắt Sắt chỉ cảm thấy mặt mình như bị lửa thiêu đốt, lúc này mới phát hiện ra mình đã ngắm nhìn hắn thật lộ liễu từ nãy giờ.
Cái gì quyến rũ? Thế này mới gọi là quyến rũ!
Phượng Miên nói những lời Mạc Tầm Hoan nói với nàng là đang quyến rũ nàng?!
Nhưng lúc này Sắt Sắt mới biết, giờ phút này so với Dạ Vô Yên đang dùng sắc mê hoặc thì những lời kia căn bản không phải, đây mới là sự quyến rũ chân chính.
Sắt Sắt biết, bên cạnh phòng ngủ của Dạ Vô Yên có một căn phòng chuyên để tắm rửa, đó gọi là ôn tuyền. Dạ Vô Yên không tắm ở đó, lại đặt một chiếc bồn tắm ở trong phòng ngủ để tắm, có lẽ hắn đoán chắc hôm nay nàng sẽ đến cho nên mới chờ ở nơi này như vậy để quyến rũ nàng sao?
Mấy năm nay, nàng vẫn tự xưng là đã quên hắn, lòng đã như mặt hồ phẳng lặng, không, phải nói là lòng đã như nước phẳng lặng! Nhưng không ngờ, nhìn thấy hắn, mặt nước lặng lại lăn tăn nổi sóng, mặt của nàng còn nóng bừng trở nên ửng hồng lên.
Nhưng một màn hương diễm như vậy, tất cả thật phóng túng, chắc là sẽ không thể chống lại được?!
Sắt Sắt cắn chặt răng, có phải mình thật sự nên tìm một nam nhân không, có thể như vậy mới có thể chân chính quên được hắn hoàn toàn!
Sắt Sắt hơi xoay chiếc cổ đang cứng ngắc, tầm mắt liền dán trên tấm màn che trên giường lớn, bắt buộc lồng ngực đang cuồng loạn nhảy lên của mình phải bình tĩnh trở lại, trong lòng bắt đầu yên lặng đọc thầm kinh Phật: “Tất cả mọi chuyện đã qua, đừng nhớ, đừng tưởng niệm, hãy giải phóng lòng mình, khiến bản thân được tự tại, trái tim như gỗ đá, không chỗ nào vướng bận. Trái tim như gỗ đá, không chỗ nào vướng bận…”
Nàng hy vọng trái tim của mình sẽ giống như gỗ đá, xem người trước mắt như gỗ đá.
Dần dần, tâm hồn đang xao động cũng bình tĩnh trở lại.
Nàng biết rõ trong tình trạng này, chiếc giường đằng sau tấm màn che kia khẳng định không có Triệt nhi, nhưng nàng vẫn chậm rãi đi đến đó, xốc tấm màn che lên. Quả nhiên, trên giường không hề thấy bóng dáng Triệt nhi đâu.
Bàn tay dưới tay áo của Sắt Sắt đã nắm thành nắm đấm, xem ra tối nay muốn thuận lợi mang Triệt nhi đi cũng không phải chuyện dễ dàng.
Dạ Vô Yên, chẳng lẽ hắn nghĩ Giang Sắt Sắt lại háo sắc như vậy? Nhìn thấy hắn như vậy thì sẽ động lòng sao?
Nghĩ vậy, Sắt Sắt lạnh lùng cười cười, nhanh nhẹn xoay người, ánh mắt trong trảo nhưng lạnh lùng bình tĩnh không một vẻ dao động đảo qua khuôn mặt Dạ Vô Yên, nàng bình tĩnh đi đến bên bàn trúc ngồi xuống, cười mỉm nói: “Tuyền vương, ngài nên mau chóng tắm cho xong đi, ta đang nóng lòng muốn gặp con ta.”
Vốn nghĩ sẽ khống chế hắn, bắt hắn phải giao Triệt nhi ra, nhưng nghĩ đến dáng vẻ trần như nhộng của hắn, loại tình huống này hình như rất xấu hổ, nàng liền tạm thời quên đi.
“Nàng muốn gặp Triệt nhi sao, vậy phải nhìn xem nàng có thể bình an vô sự đem Triệt nhi ra khỏi chỗ này của ta không!” âm thanh thong thả khàn khàn của hắn nhẹ nhàng truyền đến, lời nói cũng làm cho Sắt Sắt rất tức giận.
Hắn lại còn không chịu đem Triệt nhi trả lại cho nàng, chẳng lẽ hắn thật sự muốn giao đấu với nàng sao?
Sắt Sắt tức giận quay đầu, lạnh giọng nói: “Dạ Vô Yên, ngươi là ai, dựa vào đâu mà bắt cóc Triệt nhi của ta?! Ngươi có biết những việc làm của ngươi thật vô sỉ không?! Rốt cuộc thỉ Triệt nhi ở đâu, hôm nay ta nhất định phải mang Triệt nhi đi!…”
Dạ Vô Yên đối với những lời chất vấn của Sắt Sắt vẫn không hề có động tĩnh gì, hắn miễn cưỡng hứng lấy một giọt nước từ mái tóc đen của hắn, bên môi nhếch lên một nụ cười nhẹ không hề có ý tốt, dừng lại trên ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng không một gợn sóng của Sắt Sắt, bỗng nhiên, hắn không hề báo trước từ trong bồn tắm đứng lên.
Trong nháy mắt, Sắt Sắt trợn mắt há hốc miệng, hít vào một luồng whí lạnh, những lời buộc tội đang định tuôn ra đều bị nghẹn nơi cổ họng…
Một cảnh tượng mê hoặc như vậy thật nói không nên lời, thật đáng xấu hổ, thật làm bẩn ánh mắt thuần khiết của nàng, nhưng phải nói, quả thật rất đẹp…
Nàng cũng không phải chưa từng thấy qua, kì thật cũng chưa từng nhìn qua như vậy, dường như lúc ấy căn bản không rảnh để nhìn. Lúc này nhìn thấy, không ngờ, bình thường bị bao bọc bởi bộ y bào nhìn không rõ bên trong, sau khi cởi hết thì dáng người của hắn thật sự rất mạnh mẽ, cơ bắp toàn thân cùng những đường cong tuyệt mĩ, cặp mông săn chắc…Da thịt trắng nõn dưới ánh sáng lóng lánh mị hoặc sáng bóng mê người, mái tóc đen như dòng suối rũ xuống, dính trên da thịt trắng như ngọc.
Hắn vừa cao quý lại lộ ra một vẻ tà mị cùng sự mê hoặc, vẻ mặt tự nhiên đứng trong bồn tắm, dùng một chiếc gáo gỗ múc một chút nước ấm xối từ trên đầu xuống. Nước ấm theo thân hình trơn bóng của hắn uốn lượn chảy xuống, hắn lắc lắc đầu, bọt nước từ mái tóc bắn ra xung quanh, một hai giọt còn bắn lên mu bàn tay trắng như ngọc của Sắt Sắt.
Sắt Sắt nhớ ra những giọt nước này từng dính trên người hắn thì cuống quýt từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn gấm, càng lau càng hồng, ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên. Lần này thì ngay cả có niệm kinh Phật cũng không có tác dụng gì rồi!
Còn Dạ Vô Yên lại thản nhiên đứng trong bồn tắm, chậm rãi chà lau thân thể, cuối cùng ngước mắt nhìn Sắt Sắt: “Làm phiền Long Nữ lấy quần áo giúp bổn vương!”