Sắt Sắt và Trầm Ngư thẳng một đường đi về phía nam, ban đầu trên đường đi còn thấy tuyết đọng ẩn ẩn hiện hiện, càng đi về phía nam, càng ít tuyết, chỉ thấy cỏ cây xanh um. Băng tuyết tuy rằng tàn phá sức sống của vô số cỏ cây, nhưng cũng có ích lợi trong việc giúp cỏ cây tái sinh.
Sắt Sắt cải trang thành bộ dáng thư sinh, tuy đã mang thai được bốn tháng, bụng hơi nhô lên, nhưng nàng mặc trang phục rộng thùng thình che lấp bụng nên cũng khó nhận ra. Nhưng nếu qua tháng sau, có lẽ giả trang thành thư sinh không thích hợp nữa. Nàng đeo chiếc mặt nạ Phong Noãn đưa cho lúc xưa nên diện mạo rất khác với lúc trước, nếu không phải mặt đối mặt nói chuyện ở khoảng cách gần, sẽ rất khó phát hiện là nàng đeo mặt nạ.
Trầm Ngư cải trang thành thư đồng, nàng ta tướng mạo thanh tú nhưng màu da bánh mật, giả trang nam đồng cực giống.
Hàng năm vào lúc này, trên kinh sư có hội thi xuân. Hai người giả dạng thành sĩ tử lên kinh ứng thí, dọc đường đi đều bình an.
Ngày nọ, Sắt Sắt và Trầm Ngư đến Ngưu Gia trấn, hai người tá túc tại khách điếm lớn nhất Ngưu Gia trấn. Ngưu Gia trấn cách Phi thành chỉ chừng một, hai ngày lộ trình.
Năm ngoái, vì Sắt Sắt giao chiến một trận trên biển, Dạ Vô Trần biết được nàng là thủ lĩnh của hải tặc, không biết hắn có bẩm báo lên hoàng đế hay không. Nay nàng vào lại đế đô, không chắc là được an toàn. Sắt Sắt ở Ngưu Gia trấn được hai ngày, vẫn chưa nghe thấy có bố cáo truy nã nàng, lúc này mới cùng Trầm Ngư đi về hướng Phi thành.
Trên đường đi thỉnh thoảng gặp các sĩ tử lên kinh ứng thí, hai người trà trộn vào đám đông, nhìn qua hết sức bình thường, tuyệt không khiến người khác chú ý.
Trên đường đi Sắt Sắt đã gần như bán hết trang sức tùy thân, trên người nay chỉ còn lại có năm lạng bạc. Cũng may là đã đến đế đô, Sắt Sắt tìm một khách điếm tiện nghi nghỉ ngơi.
Lần này vào kinh, nàng chỉ muốn lén gặp lại phụ thân một lần, rồi sẽ về Đông Hải, cả đời này không bao giờ trở lại Nam Việt nữa.
Sắt Sắt không trực tiếp đến Định An hầu phủ, mà đến khách điếm tá túc trước, tính sau bữa tối sẽ lặng lẽ đi thăm phụ thân trong phủ.
Đang ăn tối ở đại sảnh của khách điếm, mơ hồ nghe được mọi người xung quanh bàn tán, Sắt Sắt ngưng thần lắng nghe, nhất thời trong lòng kinh hãi, đáy lòng lạnh buốt. Nàng dặn Trầm Ngư ở lại khách điếm đợi, còn bản thân mình ra khỏi khách điếm, vận khinh công chạy về hướng Hầu phủ.
Màn đêm buông xuống, trăng cùng hoa như một dải lụa trắng mềm mại. Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu lên mặt đất tỏa ra thứ cảm giác lạnh đáng sợ, lạnh đến thấm vào ruột gan.
Trong lòng Sắt Sắt càng lạnh hơn, vừa rồi nàng nghe mọi người ở khách điếm bàn tán mới biết được, Định An hầu mưu hại hoàng đế, hiện đã bị tống vào ngục giam ở kinh sư, vài ngày nữa sẽ đem ra chém đầu.
Trong lòng Sắt Sắt quả có hận phụ thân. Lúc này trở về kinh cũng chỉ muốn âm thầm lén xem ông một chút, cũng không dự định sẽ gặp mặt ông. Nhưng khi nghe tin tức này trong lòng nàng cực đau đớn.
Như thế nào phụ thân nàng lại có ý định ám sát hoàng đế? Ông đối với hoàng đế trung thành và tận tâm, nửa đời người ra vào trên yên ngựa, chịu biết bao nhiêu là cực khổ. Cuối cùng để đổi lấy kết cục như thế này sao?
Định An hầu phủ, cổng lớn màu đỏ đóng chặt, trên cửa dán giấy niêm phong thật to khẽ lay động trong làn gió đêm. Sắt Sắt theo vách tường mà trèo vào.
Bọn người hầu đều đã giải tán hết, cả tòa hầu phủ im ắng, không người quét dọn, khắp nơi tiêu điều hỗn độn, không náo nhiệt phồn vinh như ngày xưa.
Cứ tưởng sẽ không gặp lại cố nhân, nhưng không thể không gặp.
Phủ đệ Ngũ hoàng tử Dạ Vô Nhai.
Sắt Sắt đến phủ đệ của Dạ Vô Nhai bằng cửa sau, nàng ngựa quen đường cũ trèo tường mà vào, lướt qua căn phòng nhỏ khi xưa nàng đã từng ở một thời gian, đáy lòng quặn lại. Ngày đó nàng gạt Dạ Vô Nhai mà bỏ đi Đông Hải, không biết hắn có oán nàng hay không.
Vô Nhai, đột nhiên thấy căn phòng nhỏ lúc trước nàng đã từng ở lại, bên cửa sổ le lói tỏa ra chút ánh sáng màu vàng ấm áp.
Trong lòng nàng có chút kinh ngạc, nhịn không được bước hai bước về phía đó, phòng nhỏ này còn có người ở lại sao?
Chỉ nghe một tiếng quát lạnh: "Ai?"
Ánh kiếm sáng quắc đánh về phía nàng mang theo lãnh ý bức người, thì ra thị vệ canh giữ ở cửa đã phát chiêu công kích nàng, Sắt Sắt kinh ngạc, nghiêng mình tránh qua, thản nhiên nói: "Ta là một người bạn cũ của Ngũ hoàng tử, thỉnh thông báo giùm một tiếng."
Thị vệ kia thu kiếm lại, ánh mắt sắc bén đánh giá Sắt Sắt một hồi rồi trở vào trong phòng.
Cửa phòng bỗng mở, lộ ra ánh đèn mờ nhạt trong phòng rọi lên bóng nam tử đứng cạnh cửa. Hắn mặc một bộ trường bào màu lam như tỏa sáng dưới ánh đèn, vì ngược sáng nên chỉ mơ hồ thấy khuôn mặt của hắn nhưng đôi đồng tử đen lấp lánh phát tinh quang trong đêm tối.
Đã trễ thế này mà Dạ Vô Nhai lại ở đây.
Dạ Vô Nhai thấy Sắt Sắt, ánh mắt như bị rúng động, hướng Sắt Sắt bước nhanh tới.
"Nàng đã đến rồi" Thanh âm của hắn nhã nhặn ấm áp, khiến người khác cảm thấy như nhành cây được vỗ về bởi gió xuân.
Sắt Sắt gật gật đầu nói: "Vô Nhai, hôm nay ta đến là vì chuyện của cha ta."
Trong phòng vẫn bài trí như trước lúc Sắt Sắt rời đi, tất cả mọi thứ đều không lệch một phân, lại sạch sẽ dị thường, không có một chút bụi bặm, hiển nhiên Dạ Vô Nhai phái người ngày ngày quét dọn nơi đây.
"Vô Nhai, ta muốn nghe một chút chuyện về cha ta." Sắt Sắt ngước mắt nhìn về phía Dạ Vô Nhai.
Ngọn đèn chiếu sáng gương mặt của hắn, không như Mạc Tầm Hoan vẻ đẹp lóa mắt như tranh vẽ, không như Dạ Vô Yên tuấn mỹ thoát tục như yêu mị, lại càng không giống như Phong Noãn đường nét rõ ràng như điêu khắc, vẻ tuấn tú của hắn là tú nhã mang theo vương thất quý khí, nhưng không sắc bén.
Mái tóc của hắn được buộc chặt bằng một sợi dây lưng màu lam rất gọn.
"Nửa tháng trước, phụ hoàng bị ám sát, sau khi thích khách bị bắt đã khai ra là do Định An hầu sai khiến, sau đó liền tự sát mà chết. Thích khách kia quả thật là thủ hạ cũ của Định An hầu, nay chết đi nên sự tình không có đối chứng." Dạ Vô Nhai trầm giọng nói, ánh mắt ôn nhu lướt trên gương mặt ngọc của Sắt Sắt, nhận ra nàng sắc mặt ưu buồn, ánh mắt hắn bỗng trầm hẳn xuống.
"Ta không tin phụ thân ta làm ra những chuyện như vậy!" Sắt Sắt kiên định nói.
"Ta cũng không tin, nhưng phụ hoàng tin. Ta và những lão thần trong triều cùng nhau cầu tình cho hầu gia, nhưng đều bị phụ hoàng gạt bỏ." Dạ Vô Nhai thấp giọng nói, thanh âm lộ ra sự áy náy khôn tả.
"Vô Nhai, ngươi không cần tự trách mình, nếu chuyện này là do người khác định tâm hãm hại thì quả thật rất khó giải quyết. Tối nay ta đến chỉ muốn gặp mặt phụ thân một lần, không biết ngươi có thể giúp việc này hay không?" Sắt Sắt ngước mắt lên hỏi.
Dạ Vô Nhai xoa cằm, ánh mắt lướt ngang đến bên hông Sắt Sắt rồi ngưng trong giây lát, nhanh chóng quay đầu lại, trên khuôn mặt tuấn tú thoáng qua một vẻ chua xót.
"Người đâu, chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đến Hình bộ đại lao." Dạ Vô Nhai trầm giọng phân phó, trong thanh âm ôn nhã ngầm lộ ra một sự uy nghiêm khó tả.
Thị vệ ngoài cửa tuân lệnh, cuống quýt đi chuẩn bị xe ngựa.
** *
Hình bộ đại lao
Sắt Sắt cải trang thành thị vệ của Dạ Vô Nhai, theo sau Dạ Vô Nhai đến đại lao.
Tên gác ngục vừa nhận ra là Ngũ hoàng tử, cũng không dám ngăn trở, cung kính cầm đèn lồng dẫn Dạ Vô Nhai và Sắt Sắt đến phòng giam.
Trong nhà lao ánh sáng hiu hắt phát ra từ một ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu, mờ nhạt rọi tới một đám phạm nhân đang lui vào góc tường. Tất cả bọn họ đều không cử động, vô lực tựa trên tường, mặt như lệ quỷ, thân như khô lâu, chỉ còn một tàn hơi thoi thóp ở ngực như đang chờ giờ khắc giải thoát cuối cùng.
Sợ hãi, đói khát, bất lực khiến cho bọn họ ngay cả khí lực để tự sát cũng không có. Hoặc giả, đối với bọn họ mà nói, sống lại chính là dày vò, chết đi mới là hạnh phúc.
Sóng mắt của Sắt Sắt lưu chuyển, lẳng lặng quan sát tình hình canh ngục trong lao. Không hổ là Hình bộ đại lao, quả nhiên là thủ vệ nghiêm cẩn, muốn cướp ngục, sợ là rất khó.
Đến một căn phòng rất tối trong nhà giam, người dẫn bọn họ đến giơ cao ngọn đèn lồng lên, cao giọng hô: "Định An hầu, Ngũ hoàng tử đến thăm ngươi, còn không mau đứng lên tạ ơn."
Dạ Vô Nhai nâng tay lên cắt đứt lời nói của tên canh ngục, lạnh lùng liếc mắt ra hiệu cho hắn lui xuống.
Tên canh ngục bị ánh mắt đầy hàn ý của Dạ Vô Nhai dọa, liền khom người lui về phía sau mà đi.
Sắt Sắt nhìn không chớp mắt, chỉ mờ nhạt thấy trong phòng giam hé ra một cái giường gỗ, còn có một cái bàn và một cái ghế dựa.
Phòng giam này hoàn toàn biệt lập với những phòng giam khác trong đại lao, có thể nói là tương đối cao cấp hơn một chút.
Một bóng người đen tuyền đang ngồi trên ghế, tựa vào bàn viết, trước mặt là một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng tản ra chỉ có thể chiếu sáng khuôn mặt của ông. Ông đối với động tĩnh của bọn Sắt Sắt một chút cũng không thèm để ý, cũng không thèm ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn về bọn họ một cái.
Sắt Sắt nhìn chằm chằm khuôn mặt già nua, trong lòng chua xót.
"Hầu gia, có một người rất muốn gặp ngài." Dạ Vô Nhai cúi đầu nói.
Định An hầu Giang Nhạn vẫn cắm cúi viết, cười lạnh nói: "Ngươi nói với hắn, ai ta cũng không gặp."
Dạ Vô Nhai cười nhẹ nói: "Thật sao, ngay cả lệnh thiên kim Định An hầu cũng không muốn gặp sao?"
Thanh âm Dạ Vô Nhai cực thấp, nhưng người đang cúi đầu tựa lên bàn đột nhiên ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn lại. Ánh mắt sắc bén đảo qua trên mặt của Dạ Vô Nhai rồi chăm chú nhìn sang người bên cạnh hắn là Sắt Sắt.
Sắt Sắt nương theo ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn nhìn rõ bộ dạng của phụ thân.
Ông gầy hơn, già đi, bộ dạng tiều tụy, trong lòng Sắt Sắt chua xót, không đành lòng xem, liền quay đầu đi.
Giang Nhạn chỉ hai, ba bước liền nhào tới trước mặt Sắt Sắt, hai tay vịn chấn song, đôi mắt đen bình tĩnh nhìn Sắt Sắt, đáy mắt ươn ướt.
Dạ Vô Nhai quét mắt một lượt rồi xoay người lui ra ngoài, chỉ để lại Sắt Sắt và Giang Nhạn trò chuyện trong lao.
Giang Nhạn nhìn Sắt Sắt, bình tĩnh nói, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Mấy ngày nay con đã đi đâu, có khỏe không?"
Sắt Sắt chậm rãi vào trong phòng giam, kéo sợi dây xích khóa thả xuống dưới, đem bát đũa đặt trên bàn, ánh mắt chợt ngưng trọng, chỉ thấy trên bàn lộ ra trang giấy Tuyên Thành, trên mặt giấy viết đầy chữ, đều là tên của mẫu thân nàng.
Trong phút chốc, khóe mắt nàng tràn lệ.
Sắt Sắt bình tĩnh nhìn phụ thân, nàng duỗi ngón tay phất cọng tóc rối trên trán phụ thân đi, thản nhiên cười nói: "Phụ thân, con khỏe lắm..."
Giang Nhạn gật gật đầu, lau đi lệ nơi khóe mắt.
"Phụ thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao phụ thân đi ám sát hoàng thượng, nhất định là bị người khác hãm hại, có phải không? Con nghe nói, thánh thượng lấy lại binh quyền của phụ thân giao toàn bộ cho thái tử, phải không?" Sắt Sắt hỏi, đem những gì nghe được ở khách điếm ra hỏi.
Giang Nhạn thở dài một hơi nói: "Sắt Sắt, chuyện này con không cần lo tới, phụ thân không muốn liên lụy con. Con chạy nhanh đi thôi, tốt nhất là rời khỏi đế đô."
Giang Nhạn vừa nói vừa lấy một khối ngọc bội trong tay áo ra, để vào lòng bàn tay của Sắt Sắt, nhỏ giọng nói: "Thánh thượng tuy thu hồi binh quyền của ta, nhưng ngài lại không biết, mấy năm nay ta đã lẳng lặng đóng ba vạn quân ở khu rừng rậm ở phía đông, đều là binh tướng tinh nhuệ. Ám binh này là để tương trợ nếu có người muốn cướp lấy ngôi vị của hoàng đế. Nhưng phụ thân sợ không chờ được đến ngày đó. Sắt Sắt, binh quyền này phụ thân giao cho ngươi. Tưởng rằng nữ nhi không cần hiếu thắng giống như mẫu thân của ngươi vậy, chỉ cần giúp chồng dạy con đã tốt rồi..., thật không ngờ...Sắt Sắt, về sau cha mẹ không thể chiếu cố cho con được nữa rồi, con phải tự mình lo liệu lấy."
Trong phòng giam, dưới ánh nến mờ nhạt, Giang Nhạn không để ý thấy thân hình mập mạp của Sắt Sắt, còn tưởng rằng nàng chỉ là lên cân chút thôi.
"Phụ thân, con không cần cái này, con chỉ cần phụ thân có thể bình an thoát khỏi nhà lao! Phụ thân, con nhất định sẽ nghĩ cách cướp người trong lao ra." Sắt Sắt quyết liệt nói.
Giang Nhạn tức giận nói: "Giang Nhạn ta cả đời trung thành, sao có thể vượt ngục mà chạy. Con làm như vậy là hủy đi một đời anh minh của phụ thân. Nếu con vẫn giữ tâm tư như vậy, tối nay phụ thân liền tự vẫn."
Sắt Sắt cầm ngọc bội lảo đảo lui về phía sau hai bước, nàng chưa bao giờ thấy phụ thân tức giận như vậy. Trong lúc nhất thời lòng cảm thấy vô cùng rối bời.
"Đi đi thôi" Giang Nhạn bình tĩnh nói: "Cũng may Thánh thượng khai ân, việc này vẫn chưa liên lụy các con. Nhưng mà, nếu có thể rời đi Phi thành vẫn là tốt nhất. Con không giống như tỷ tỷ con, tỷ tỷ con còn có tỷ phu con lo lắng." Ông chậm rãi đến góc tường, quay lưng về phía Sắt Sắt, không nói thêm lời nào nữa.
Sắt Sắt nhìn bóng dáng phụ thân thật lâu, sau mới chậm rãi xoay người đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng giam, xa xa thấy Dạ Vô Nhai đang lẳng lặng tựa vào cửa, thấy Sắt Sắt ra tới, hắn rất muốn tiến lên đỡ nàng, nhưng lo lắng tai mắt bên ngoài, hiện giờ thân phận nàng là thị vệ của hắn, nên hắn cố gắng kềm chế sự xúc động của mình.
"Cơm canh Định An hầu đã dùng xong rồi sao?" Dạ Vô Nhai nhìn lướt qua cửa phòng giam, trầm giọng hỏi.
Sắt Sắt gật gật đầu, chậm rãi theo sau Dạ Vô Nhai rời đi.
Sắt Sắt và Dạ Vô Nhai vừa mới rời khỏi, chỉ thấy vài con ngựa trong bóng đêm chạy vội tới, người cầm đầu vận trang phục sắc hoa đỏ tía, tóc búi cao cài lại bằng ngọc trâm, cặp mắt phượng lấp lóe hàn quang trong trẻo nhưng rất lạnh lùng.
Chỉ là thần sắc có chút tiều tụy, tựa hồ đã phóng ngựa chạy rất lâu, đầy vẻ phong trần mệt mỏi.
"Vừa rồi là ai đã đến thăm đại lao?" Hắn lạnh giọng hỏi.
Tên canh ngục cuống quýt ra đón, khom người nói: "Bẩm, vừa rồi là Ngũ hoàng tử đến thăm ngục ạ."
"Vậy à" Người nọ híp mắt, nhưng thấy xe ngựa phía trước đã đi rất xa, hắn xoay người xuống ngựa, mang theo thị vệ vào trong lao.
Hôm sau, Sắt Sắt còn đang nghĩ cách để cứu phụ thân ra thì không ngờ nghe được tin dữ, chính là đêm qua, phụ thân nàng đã tự vẫn trong lao.
Nghe nói là Tuyền vương khi đến thăm ngục đã phát hiện ra.
Sắt Sắt nghe tin dữ, hai hàng châu lệ tầm tã rơi xuống. Từ nay về sau, nàng thật sự tứ cố vô thân, không thân không thích.
Sắt Sắt không ngờ, Dạ Vô Yên từ biên quan chạy tới Phi thành nhanh như vậy, nàng cũng không ngốc ở lại Phi thành cùng một nơi với hắn. Nàng lẳng lặng cáo biệt với Dạ Vô Nhai, mang theo Trầm Ngư về Đông Hải. Trên đường đi liên lạc được với Nam Tinh, Bắc Đẩu, hai người này cũng có ý muốn đi theo Sắt Sắt.
Gió mạnh thổi đến, sóng biển cuồn cuộn.
Chín vạn dặm
Một cơn gió lốc
Ngắm biển lúc bình minh, nghe sóng biển giữa đêm trăng.