Ngày khai giảng trùng với thứ Hai.
Đào Tư Giai ngủ một mạch đến khi đồng hồ reo, thức dậy, mặc đồng phục đi đến trường.
Ngôi trường cô theo học là trường trung học số 3 Lâm Thành, một trong mười trường công lập hàng đầu thành phố. Trường cái gì cũng tốt, chỉ duy nhất điều kiện ký túc xá quá tồn tàn.
Rất nhiều học sinh bán trú vì không chịu nổi điều kiện trong ký túc xá đã tự đi thuê phòng trọ và Đào Tư Giai cũng là một trong số đó.
Nhưng khác với những người kia, cô sống một mình, không cần bố mẹ phải đi cùng đến trường.
Trường tam trung số 3 chỉ có một lớp chuyên khối cao, vì thế, khi lớp 11 khai giảng, cô gặp toàn những bạn bè quen thuộc.
Đào Tư Giai đã đến từ rất sớm, cầm theo một chiếc bánh bao, từ từ nhấm nháp. Bạn thân cô, Tống Thi Vũ cũng rất nhanh đã đến, nhưng việc đầu tiên cô ấy làm là lập tức chép bài tập hè của Đào Tư Giai.
“Giai Giai, cậu làm xong bài tập toán rồi à?” Tống Thi Vũ cắn bút, vừa lật bài vừa hỏi.
Đào Tư Giai gật đầu, “Tuần đầu tiên của nghỉ hè đã làm xong rồi.”
Bài tập toán trong kỳ nghỉ hè gồm hai mươi bộ đề kiểm tra, Đào Tư Giai mỗi ngày làm hai đến ba bộ, chỉ trong một tuần là hoàn thành.
Tống Thi Vũ điên cuồng chép lại đáp án, vẫn không quên giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Không hổ là học trò cưng của Hứa lão sư, quá giỏi!”
Đào Tư Giai ngượng ngùng cười: “Cũng bình thường thôi, không cần khoa trương thế đâu. Tất cả là do Hứa lão sư đã dạy rất tốt.”
Lão sư số học Hứa Chiểu, là một người phụ nữ rất xinh đẹp, Đào Tư Giai vô cùng thích cô ấy. Mỗi lần đến tiết đều phá lệ chăm chú nghe giảng, ngay cả thành tích toán dưới hạng bét cũng dần trở nên xuất sắc.
“Nghe nói Hứa lão sư năm nay vẫn dạy lớp 10, hình như không dạy lớp chúng ta.” Có người ngồi bàn sau đột nhiên lên tiếng.
Đào Tư Giai quay đầu lại, nhìn về phía người kia: “Lý Khâm, cậu nghe được tin này ở đâu vậy?”
Lý Khâm chỉnh lại chiếc kính trên sống mũi, đáp: “Mình nghe từ đại diện lớp toán số học nói, nghe nói là một nam lão sư cũng trạc tuổi, hình như là từ bên trường số 1 chuyển qua.”
Đào Tư Giai nghe xong có chút thất vọng, im lặng ăn nốt chiếc bánh bao còn lại, rồi đứng dậy đi vứt rác.
Thấy vẻ thất thần của cô, Lý Khâm liền nhỏ giọng hỏi Tống Thi Vũ: “Đào Tư Giai làm sao vậy? Hứa lão sư không dạy chúng ta, có phải là cú sốc lớn với cô ấy không?”
Tống Thi Vũ vừa tranh thủ chép bài vừa đáp: “Cậu không biết đâu, thực ra Tư Giai không thực sự thích môn toán đâu, nếu không có Hứa lão sư, kết quả môn toán của cô ấy chắc chắn sẽ kém ít nhất 30 điểm.”
Lý Khâm kinh ngạc: “Khoa trương đến vậy à? Xem ra lão sư ảnh hưởng cô ấy rất lớn. Không biết lão sư mới sẽ như thế nào nhỉ? Là trẻ tuổi hay kiểu tóc trọc bóng loáng dầu mỡ?”
Tống Thi Vũ cười cười: “Ai mà biết được? Có lẽ là như địa trung hải ý. Dù sao toán học cũng thật sự khiến người ta già đi, cậu nhìn mắt mình đi, quầng thâm cả rồi, đều do thức khuya để làm bài tập toán ra cả đấy.”
Lý Khâm: “Ừm, tối qua mình cũng phát điên với đống đề thi toán này.”
---
Sáng nay là tiết Ngữ Văn và Tiếng Anh, vẫn là các thầy cô quen thuộc, ngoại trừ việc nội dung bài giảng có thay đổi, Đào Tư Giai vẫn không cảm giác thật sự mình đã lên lớp.
Thậm chí, lớp 11 Ban <13> của cô vẫn học trong cùng một phòng, chỉ có bảng số phòng là thay đổi.
Sau giờ nghỉ trưa, Đào Tư Giai mệt mỏi tựa đầu lên bàn học, không muốn làm gì.
Tống Thi Vũ đụng nhẹ vào tay cô, nói: “Cũ không đi, mới không đến. Giai Giai, cậu đừng quá buồn, biết đâu thầy giáo mới lại dễ gần hơn. Còn có thể là người rất đẹp trai nữa đấy…”
Tống Thi Vũ nói đến đây thì ngừng lại, đưa tay đặt lên bả vai cô, “Đừng nghĩ nữa, tối nay chúng ta đi ăn, dẫn cậu đi gặp mấy anh chàng soái ca, cùng nhau vui vẻ một chút.”
Đào Tư Giai nghe đến từ "soái ca", hơi có chút kích động nhảy cẫng lên: "Hôm nay không phải có tự học buổi tối sao? Đến 8 giờ mới kết thúc, làm sao có thời gian gặp soái ca chứ?"
Tống Thi Vũ trêu chọc: "Có cái gì mà không được? Tám giờ tối đi cũng được mà, giờ cậu không phải đang ở gần trường sao? Gia đình không ở đây, lại không có bảo vệ canh gác, sợ gì chứ?"
"Là quán bar màu quýt cách đây hai cây số thôi, mình không phải nói mình có bạn trai mới sao, tối nay anh ấy sẽ dẫn theo mấy người bạn đến, đều là sinh viên thể ȶᏂασ, biết đâu lại có người hợp mắt cậu đấy."
Đào Tư Giai hơi kích động, trong đầu cô bỗng hiện lên khuôn mặt của Thẩm Triều Châu, cô lắc đầu.
"Quên đi, tớ không đi đâu." Cô nói, "Mình gần đây... có chút không tiện lắm."
Mặc dù chỉ là quan hệ 'bạn tình' nhưng Đào Tư Giai cảm thấy việc đi gặp nam sinh khác đối với anh không công bằng. Chí ít là trong mối quan hệ mới bắt đầu chưa được 2 ngày này.
Tống Thi Vũ nhìn vẻ do dự của cô rồi bật cười: "Giai Giai, cậu không phải có ai đó rồi chứ?"
Trước kia, nếu có chuyện như vậy, chỉ cần có thời gian rảnh, Đào Tư Giai luôn là người tham gia nhiệt tình nhất. Mặc dù cô chưa từng coi trọng ai, nhưng những hoạt động xã giao kiểu này cô đều không bỏ qua. Hôm nay, thái độ của cô lại khác thường, giống như là đang vụng trộm có bạn trai.
Đào Tư Giai không muốn giấu bạn thân, cô đến gần, thì thầm: "Cái đó... gần đây mình có hẹn với một soái ca cực phẩm, bọn mình mới bắt đầu tìm hiểu nhau, nên tạm thời những hoạt động như vậy mình sẽ không tham gia nữa."
Tống Thi Vũ đưa ánh mắt tán dương nhìn cô: "Được nha, không hổ là chị em tốt của tớ, quá giỏi. À, có ảnh của soái ca không? Đẹp trai cỡ nào thế? Cho mình xem với. Mình cũng sẽ cho cậu xem bạn trai của mình."
Ảnh? Đào Tư Giai hơi ngẩn người, hình như cô không có ảnh của Thẩm Triều Châu, chỉ có một bức ảnh chụp thân trên khỏa thân mà thôi...
Cô nuốt khan, cười khẽ: "Lần sau đi, lần sau có cơ hội mình sẽ cho cậu xem."
Tống Thi Vũ: "Được."
Câu chuyện giữa hai người đang vui vẻ thì trong lớp học bỗng nhiên xôn xao.
"Trời ơi! Người phía sau chủ nhiệm đẹp trai quá!"
"Đẹp trai? Mình cũng muốn xem anh ta đẹp trai cỡ nào... Cứu mạng, thật sự là rất đẹp trai! Anh ta là học sinh chuyển trường à?"
"Nhìn không giống học sinh gì cả, tiết sau không phải là tiết toán sao, liệu có phải thầy giáo mới dạy toán của lớp mình không?"
..."
Nghe thấy âm thanh, cả Đào Tư Giai cùng Tống Thi Vũ không hẹn mà cùng quay ra nhìn về phía hành lang ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời vừa lúc đổ xuống, ánh mắt cô rơi vào nửa bên mặt của người nào đó, trái tim Đào Tư Giai đột nhiên nhảy lên một cái.
Người đứng phía sau chủ nhiệm lớp hình như là...
Hàng xóm kiêm "bạn tình" của cô...
Thẩm Triều Châu.
Mười mấy giây sau.
Người đàn ông bước lên bục giảng, thoải mái tự giới thiệu:
“Chào các bạn, tôi tên là Thẩm Triều Châu”
“Học kỳ này, tôi sẽ dạy các bạn môn Toán.”
“Ôi trời! Thầy giáo mới thật đẹp trai quá đi!”
“Chỉ cần một giây thôi, tôi đã yêu luôn môn Toán, từ nay lớp Toán của chúng ta tôi sẽ là lớp chăm chú nghe giảng nhất!”
“Đẹp trai cũng chẳng để làm gì, còn không phải sẽ đánh người đánh gậy sao”
“Thầy Thẩm nhìn có vẻ hiền lành, không biết có hung dữ không?”
..."
Người đàn ông này không hung dữ, nhưng khi làm b*c nhỏ của phụ nữ, hành động kia một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc.
Đào Tư Giai đỏ mặt suy nghĩ.
Thẩm Triều Châu lại nói vài câu nữa.
Dưới bục giảng, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, tiếng hoan hô không ngớt.
Ngay cả Tống Thi Vũ cũng phải thốt lên: "Trời ơi! Trên thế giới này lại có thầy giáo Toán đẹp trai như vậy, lần này mình phải thật sự chăm chú nghe giảng!"
Trong không khí sôi nổi đó...
Đào Tư Giai như một con đà điểu, cúi đầu xuống.
'Bạn tình' lại là thầy giáo số học.
Cô đây là giẫm phải vận c*t chó gì đây.
Càng tệ hơn nữa là...
Thầy giáo dạy môn Toán mới này...
Hắn chuẩn bị điểm danh!!
Ai mau đến cứu cô đi?!