Một đêm này, hai người làm đến bốn lần, kết thúc bằng việc Đào Tư Giai bị làm trong phòng tắm, bất tỉnh.
Trưa ngày hôm sau, mùi thức ăn xuyên qua khe cửa bay vào phòng, khơi dậy cơn đói trong dạ dày Đào Tư Giai, cô nằm trên giường một lúc rồi ngơ ngác ngồi dậy.
Khoảnh khắc chăn mềm trượt xuống, Đào Tư Giai cúi đầu, nhìn thấy những vết tích hoan ái dày đặc trên ngực cô. Những vết dâu sâu nhàn nhạt là bằng chứng mạnh mẽ cho cuộc ân ái mãnh liệt tối qua.
Cô ôm chăn, vùi lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, một vệt ửng hồng hiện trên mặt lan từ má đến mang tai.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.
Đào Tư Giai ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Triều Châu đang đứng ở cửa. Người đàn ông thần sắc sảng khoái, không có nửa điểm dáng vẻ mệt mỏi.
Cô ngượng ngùng che ngực, hỏi anh: "Sao vậy?"
Thẩm Triều Châu cười với cô, nói: “Ra ngoài ăn cơm.”
Nói xong, anh đứng ở cửa không nhúc nhích, nhìn thẳng vào cô không có ý định rời đi.
Đào Tư Giai: “Anh ra ngoài một lát, em muốn thay quần áo.”
Cô ấy vừa nói vừa nhìn quanh tìm áo ngủ của mình.
“Quần áo của em giặt rồi.” Thẩm Triều Châu nói: “Em mặc quần áo của anh trước, cái dưới gối của anh.”
Đào Tư Giai quay đầu, quả nhiên tìm thấy một chiếc áo phông rộng dưới gối của anh.
Đào Tư Giai nghiêng người, đưa lưng về phía anh mặc áo phông mặc lên, mang dép đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua Thẩm Triều Châu, người đàn ông nhéo mặt cô một cái, trêu chọc: "Em gái Giai Giai, trên người em có chỗ nào là anh chưa thấy qua, thẹn thùng cái gì?"
Đào Tư Giai hất tay anh ra, phồng má đáp: "Đêm là đêm, ngày là ngày."
"Thẩm tiên sinh, phiền anh đứng đắn một chút."
Thẩm Triều Châu bị lời nói chính nghĩa của cô chọc cười, trực tiếp ngăn cô lại, đem người bế lên.
Đào Tư Giai không kịp phòng bị, cô sợ bị ngã, đành phải ôm cổ anh nói: "Anh làm gì vậy?"
Đôi dép lê của cô bị kéo lê rơi xuống đất, Thẩm Triều Châu cũng không quan tâm, ôm cô sải bước lên phía trước, ngồi xuống trước bàn ăn.
Chân cô bị người đàn ông tách ra, ngồi dang rộng trên đùi anh. Từng luồng gió mát thổi vào
tập kích hạ thể cô .
Cô chỉ mặc một chiếc áo phông rộng, không mặc nội y cũng không mặc quần trong, chân không ra trận. Lúc ngồi, chiếc áo phông chỉ che được phần đùi, động một cái ŧıểυ bức sẽ lộ ra.
Thẩm Triều Châu tùy ý sờ đùi cô, bàn tay to thăm dò vào dưới áo thun, tùy tiện đùa giỡn với bộ ng*c mềm mại của cô.
"ŧıểυ Giai Giai, tối qua thèm dương v*t anh trai, mở miệng ngọt ngào một anh trai hai anh trai." Thẩm Triều Châu ở một bên tai cô hà hơi, "Sao vừa tỉnh dậy liền không nhận người rồi, hửm? Còn gọi Thẩm tiên sinh? Anh có nên gọi em là... Đào ŧıểυ thư không?"
Hơi nóng khiến lỗ tai cô tê dại, hơi nóng truyền đến trái tim, đáy lòng cũng bắt đầu phát run.
“Người ta chỉ là lỡ lời thôi, anh Thẩm, anh đừng nóng giận mà.” Cô véo góc quần áo của mình, phi thường thức thời nói: “Còn anh, anh muốn gọi em là gì, đó là quyền của anh.”
Kỳ thực gọi là gì cũng không quan trọng, Đào Tư Giai cảm thấy, dù sao nó cũng không ảnh hưởng đến việc lên giường...
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Triều Châu, ánh mắt anh nóng rực, như muốn ăn tươi nuốt sống cô trên bàn ăn.
Đào Tư Giai nuốt nước bọt, "Hôm qua đã làm bốn lần, phía dưới đã sưng lên, hôm nay không thể lại...."
Thẩm Triều Châu nặng nề xoa xoa bộ ng*c sữa cô, ngắt lời cô: "Yên tâm, hôm nay anh trai sẽ không chạm vào em."
“Mau ăn cơm, ăn xong anh trai sẽ bôi thuốc cho em.”
Đào Tư Giai gật đầu, xoay đầu ăn cơm.
Ăn được một lúc, cô nhìn xuống ngực mình thấy hai tay anh đang không ngừng vuốt ve trên ngực mình.
"Anh ơi, anh có thể đừng xoa xoa nữa không?"
Nếu anh còn tiếp tục, cô sẽ...
Vừa dứt lời, một cỗ mật dịch chảy ra, làm ướt quần Thẩm Triều Châu.
Thẩm Triều Châu cúi đầu liếc mắt nhìn: "Huy*t nhỏ của em gái thật là tao, mới chạm vào ngực một lúc đã chảy nước."
Không cam lòng chịu yếu thế, Đào Tư Giai cọ xát mông mình vào dương v*t anh. Nghe thấy tiếng rêи ɾỉ nhẹncủa người đàn ông, cô hừ nhẹ: "Dương v*t của anh trai cũng thật là t*o, em gái mới cọ hai lần cũng có thể cương cứng."
Thẩm Triều Châu nheo mắt lại, phối hợp bắt đầu cởi quần áo.
Đào Tư Giai nhìn thấy bộ ngực cường tráng cùng cơ bụng đường nhân ngư xinh đẹp, trong lòng nơi nào đó bắt đầu ngo ngoe muốn động.
"Anh Thẩm, anh đây là đang làm gì vậy?"
Thẩm Triều Châu cong môi, "Nhìn không ra sao?"
“Em không……”
"Dùng sắc dụ em."
Hơi nóng bên tai cuồn cuộn, Đào Tư Gia đầu hàng.
Người đàn ông này quá quyến rũ, cô hoàn toàn không thể sánh được.
Nhưng lý trí mách bảo cô không thể.
“Anh trai, âʍ ɦộ Giai Giai đang sưng, không thể làm.”
"Không anh vào phòng tắm tự mình giải quyết đi?"
Thẩm Triều Châu nắm lấy tay nhỏ của cô hướng xuống: "Huy*t nhỏ sưng lên còn có miệng, không muốn dùng miệng có thể dùng tay."
"Hôm qua anh trai phục vụ em mấy lần, hôm nay em nên báo đáp đúng không? ŧıểυ Đào tử."
Một tiếng "ŧıểυ Đào tử" này khiến đầu Đào Tư Giai suýt ngất, cô do dự một lúc cuối cùng cũng gật đầu.
Thẩm Triều Châu bảo Đào Tư Giai đổi bên, đối mặt với anh, dạng chân ngồi trên đùi anh. Anh lấy đại gia hỏa từ trong đũng quần ra, nhẹ nhàng nói với cô gái: “ŧıểυ Đào tử, chạm vào đi.”
Đào Tư Giai đưa tay cầm lấy cây gậy lớn kia, bàn tay mềm mại như không xương xoa nhẹ hai lần, khiến Thẩm Triều Châu khẽ hừ một tiếng.
Thật thoải mái, tay cô ấy chạm vào thật dễ chịu.
"Từ từ, di chuyển lên xuống."
"Em gái ngoan, thử xem."
Đào Tư Giai ngoan ngoan di chuyển tay lên xuống, thấy anh một dáng hưởng thụ, liền không ngừng tăng nhanh tốc độ.
Thẩm Triều Châu rất đẹp trai, khuôn mặt bây giờ nhuốm đầy du͙© vọиɠ lại càng quyến rũ hơn.
Cô nâng mặt lên hôn lên môi anh, anh cũng hôn đáp trả lại cô.
Áp sát quá gần, bộ ngực sữa cô áp vào ngực anh, trong lúc vô tình ma sát, lại thêm sự nhào nặn của người đàn ông khiến núm v* trở nên cứng ngắc.
Đào Tư Giai muốn.
Huy*t nhỏ không thể làm, vậy thì làm việc khác...
“Anh Thẩm, hôn ngực Giai Giai đi.”
"Nhờ anh."
Thẩm Triều Châu rời khỏi môi cô, cúi người chôn ở ngực cô, ngậm núm v* của cô vào miệng mình mυ"ŧ mạnh.
Đào Tư Giai sướиɠ đến rêи ɾỉ, "A~ thoải mái quá~"
Thẩm Triều Châu ăn núm v* cô, liếʍ hôn ngực cô, mơ hồ nói: "ŧıểυ Đào tử, em nhanh lên, để anh trai bắn ra."
Đào Tư Giai ngẩng đầu lên, tiếp nhận sự liếʍ láp của anh, tăng nhanh tốc độ tay.
Nhưng mà cây gậy này ngày càng lớn...
Cô một tay đều cầm không được...
Đào Tư Giai gấp đến độ muốn khóc: "Anh trai, quá lớn, Giai Giai không được, sao, phải làm sao đây?"
Thẩm Triều Châu từ trong ngực cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hơi nhướng lên: "Bằng không, đưa ngực sữa của em gái cho anh trai làm đi?"
"Được không?"
Đào Tư Giai cắn cắn môi, "Chỉ còn cách này."
Cô ưỡn ngực nói: "Anh, anh tới đi."
Thấy vậy, đáy mắt Thẩm Triều Châu hiện lên vẻ đắc ý cười.
Quả đào nhỏ này thật dễ thương.