Chuyện này hoàn toàn không khoa học!
Chỉ sau ba tháng, tinh thần của Ninh Bác Dung đã cải thiện rõ rệt. Khi tiết trời dần oi bức, Thôi thị thấy nàng đã khỏe lên, cuối cùng cũng đồng ý nới lỏng quản thúc, để Ninh Bác Dụ dẫn nàng ra ngoài đi dạo.
Có lẽ ở Đại Lương, nam nữ trưởng thành mới bị hạn chế việc xuất môn, chứ trẻ con thì không quá khắt khe. Vì vậy, A Tề giúp Ninh Bác Dung chải kiểu tóc song rũ, cài thêm hai cây trâm ngọc khắc hình cá nhỏ tinh xảo là xem như xong.
Vì tuổi còn nhỏ, trời lại nóng, nên y phục cũng không cần quá cầu kỳ. Nàng khoác lên mình một bộ lụa mỏng màu vàng nhạt thêu hoa, bên ngoài là áo khoác tay lửng màu cam, phía dưới phối với váy màu anh thảo. Dù thời đại này không có gương, nhưng Ninh Bác Dung vẫn cảm thấy bản thân lúc này vô cùng xinh đẹp, thoát tục.
Ninh Bác Dụ hiển nhiên rất quen thuộc thư viện. Nhà bọn họ ở trên núi, thư viện cũng ở ngay gần đó. Thôi thị sai thị nữ A Đào bế Ninh Bác Dung, phía sau còn có A Tề và A Trịnh – hai thị nữ hầu hạ nàng hằng ngày.
Hai người này thường quanh quẩn trên núi, dù có xuống núi cũng chỉ ghé chợ phiên đôi ba lần, chưa từng đi qua con đường dẫn đến thư viện. Bởi vậy, hôm nay được theo chủ nhân xuống núi, bọn họ cũng không giấu nổi sự tò mò, hết nhìn đông lại ngó tây, ánh mắt tràn đầy háo hức.
Chỉ mới rời đi chừng một tuần trà, trước mắt đã thấy tường trắng, ngói đen của thư viện, loáng thoáng còn nghe được tiếng đọc sách vang lên.
Lúc này, Ninh Bác Dung mới bất ngờ phát hiện ra, cửa sổ phòng nàng đối diện với cả một rừng hoa đào. Chỉ là trước nay cửa sổ vẫn đóng chặt, nếu mở ra, hẳn có thể nhìn thấy thư viện này từ lâu rồi!
Trời vẫn còn sớm, bọn họ vừa đến thì các học sinh đã bắt đầu đọc sách. Sự phấn chấn và nhiệt huyết của họ khiến lòng Ninh Bác Dung cũng trở nên phấn chấn theo. Hơn nữa… ban đầu nàng cứ nghĩ thư viện nhà mình không lớn lắm, nhưng đến lúc này mới nhận ra bản thân đã sai, sai đến mức không thể nào sai hơn được nữa!
Chỉ riêng dãy phòng đã có đến hàng trăm gian, lối kiến trúc tinh xảo mang phong vị phương Nam. Toàn bộ thư viện ẩn hiện giữa núi non trập trùng, đan xen với những rặng cây xanh mát, cảnh sắc hài hòa, có chút phong vị lâm viên. Dù chỉ đi dạo một vòng thôi cũng đã thấy vô cùng thư thái. Cách bài trí lại càng tỉ mỉ, từng góc cạnh đều được chăm chút, toát lên vẻ thanh nhã, trang trọng.
Thế nhưng, Ninh Bác Dụ chỉ dẫn nàng đi vòng vòng một lát rồi đã định quay về.
“Mới đi được một chút mà đã về sao?” Ninh Bác Dung tức tối. Khó khăn lắm mới có cơ hội ra ngoài, sao có thể quay về nhanh như vậy được!
Ninh Bác Dụ mặt lạnh đáp: “Mẫu thân dặn, buổi trưa trời quá nóng, phải đưa ngươi về sớm.”
Ninh Bác Dung: “……” [Ngươi muội!]
À không đúng, hắn muội chính là ta mà…
Nàng còn định phản kháng lại sự áp bức vô nhân đạo này, nhưng Ninh Bác Dụ đã xuống nước trước: “Thôi vậy, thư viện cách đây không xa có một cái đầm xanh, bên cạnh lại có mấy gốc cổ thụ, phong cảnh cũng không tệ. Chúng ta qua đó ngồi một lát rồi về, được không?”