Câu chuyện của Thôi thị cứ thế kéo dài suốt cả buổi sáng.
Dù sao thì, Ninh Bác Dung cũng nhận ra, việc Ninh Thịnh sớm rời khỏi Ninh phủ năm xưa quả thực là một quyết định vô cùng sáng suốt. Hiện giờ sau khi phân gia, những người họ hàng kia không còn quyền can thiệp vào cuộc sống của bọn họ. Dĩ nhiên, Ninh Thịnh cũng chẳng còn chút hứng thú nào với việc dây dưa với Ninh gia.
Tóm lại, theo đánh giá của Ninh Bác Dung, Ninh gia chỉ có thể gói gọn trong hai chữ: Thật loạn.
Mà cái gia tộc hỗn loạn đó, giờ bọn họ lại phải trở về đối mặt.
Dù là về chịu tang, Ninh Thịnh cũng không có ý định ở lại Ninh phủ lâu. Năm đó khi phân gia, hắn đã chọn một căn nhà nhỏ ở Lạc Châu, gồm hai gian sân không lớn lắm, đủ để cho gia đình hắn cùng vài thị nữ, tôi tớ sinh sống. Căn nhà này vẫn luôn có hai người tôi tớ trông coi và dọn dẹp, nên lúc họ trở về, mọi thứ đều sạch sẽ, không có gì bất tiện.
Họ đến Lạc Châu vào lúc đêm khuya, tình cờ nghe được tin An thị đã qua đời sáu ngày trước. Ninh Thịnh liền sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi, chỉ mình hắn thay áo tang, đến phúng viếng. An thị dù sao cũng là “a mẫu” của hắn, mà trong hoàn cảnh này, chữ hiếu luôn được đặt lên hàng đầu.
Thôi thị đã sớm chuẩn bị đầy đủ đồ tang cho hắn. Toàn bộ áo quần đều được may từ loại vải thô nhất, đường chỉ may mộc mạc, nhưng bên trong lại được lót một lớp bông trắng dày để giữ ấm, bởi tiết trời Lạc Châu se lạnh hơn nhiều so với Vân Châu.
Đêm hôm ấy trôi qua trong sự bận rộn. Ninh Bác Dung ngủ một giấc đến tận sáng, lúc tỉnh dậy trời vẫn chưa sáng rõ. Trong viện yên tĩnh, tôi tớ mệt đến mức đều ngủ gục. Ngay cả Thôi thị cũng phải nghỉ ngơi để lấy sức, vì bà biết rằng khi đến Ninh phủ, chắc chắn sẽ không thể được yên ổn mà nghỉ ngơi thêm.
Vì vậy, Ninh Bác Dung không gọi ai, cứ thế thu dọn chăn gối chỉnh tề rồi đi ra ngoài. Nhìn khung cảnh núi rừng xanh biếc bốn phía, nàng bỗng thấy hứng khởi, lặng lẽ bước ra sân.
Nàng chỉ mặc bộ áo váy trắng đơn giản – chính là bộ đồ thường mặc khi ngủ. Từ không gian trong thư phòng, nàng lấy ra một thanh chủy thủ thon dài, định tìm một nơi để luyện kiếm. Với thân hình nhỏ nhắn hiện tại, nàng không thể sử dụng kiếm lớn, nhưng chủy thủ thì lại vừa vặn, không thành vấn đề.
Chỉ cần khẽ nhón mũi chân, nàng uyển chuyển nhẹ nhàng hạ xuống đầu tường mà không gây chút tiếng động nào.
Ninh Bác Dung hiểu rõ khả năng của bản thân, ba năm nay, thứ nàng luyện tập tốt nhất chính là nội công, sau đó là khinh công. Chỉ e rằng, ở thế giới này, "khinh công" còn chưa phải là khái niệm quen thuộc.
Sân nhà Ninh Thịnh nằm ở một khu vực cực kỳ hẻo lánh. Nếu nơi này tốt, chắc chắn đã chẳng đến lượt hắn sở hữu. Năm xưa, khi phân gia sản, Ninh Thịnh chỉ được chia chút ít tài sản, cộng thêm khu đất ngoại ô này với hai gian sân nhỏ. Mấy người huynh trưởng của hắn chẳng ai để mắt tới nơi này, vậy nên hắn mới được lợi.