Không còn gì để bàn cãi, mấy món đồ kia sáng lấp lánh đến mức suýt chút nữa làm chói mù mắt nàng!
Ninh Bác Dung mới ăn hai miếng bánh hấp nhạt nhẽo đã bị A Tề bế đi tìm Thôi thị. Dù sao thân thể này cũng chỉ vừa tròn ba tuổi, lại có vẻ từ khi sinh ra đã yếu ớt, bởi vậy A Tề mới cẩn thận như thế, chỉ hóng gió thôi cũng sợ nàng nhiễm lạnh. Huống chi bây giờ đã sang xuân, thời tiết bên ngoài cũng đã ấm áp hơn nhiều.
Thôi thị là một phụ nhân hiền hòa, tuy không thể gọi là tuyệt sắc nhưng lại có nét đoan trang, thanh tú. Dáng vẻ bà trông có phần lớn tuổi, khiến Ninh Bác Dung khi lần đầu tiên mở mắt ở thế giới này cũng phải giật mình. Ở hiện đại, người sinh con muộn đã hiếm, huống chi là ở cổ đại, có lẽ sẽ càng bị xem là khác thường.
Hôm nay, Thôi thị vẫn ăn mặc giản dị như mọi ngày. Bà khoác trên mình chiếc áo thâm y cổ tròn màu trắng ngà, trên đó chỉ điểm xuyết vài bông hoa xanh nhỏ thêu dọc thân áo, khẽ gợi lên chút sắc xuân. Mép áo được viền bằng hoa văn dây leo xanh sẫm, tôn lên làn da trắng nõn. Dù đã sang xuân, bà vẫn duy trì thói quen "tam trọng y" – ba lớp áo chồng lên nhau. Lớp trong cùng là áo trắng tinh, giữa là áo kẻ ô màu nâu, ngoài cùng mới là áo khoác rộng màu xanh thẫm.
Kiểu tóc và trang sức trên đầu cũng đơn giản. Ban đầu, Ninh Bác Dung còn tưởng mình đã xuyên về triều Hán, nhưng sau mới phát hiện không phải kiểu búi tóc thả thường thấy của nữ nhân triều Hán, mà là vấn tóc. Hôm nay, Thôi thị vấn kiểu nửa phiên đơn đao, chỉ cài một đóa hoa phỉ thúy xanh biếc, tuy không rườm rà nhưng lại vô cùng tinh xảo.
“Diệu Diệu tới rồi.” Thôi thị vui mừng đón lấy nàng. Ở thời đại này, trẻ con khi mới sinh thường chưa có tên chính thức, chỉ có nhũ danh. Nhũ danh của Ninh Bác Dung có một chữ "Diệu", vì vậy Thôi thị hay gọi nàng là "Diệu Diệu". Nhưng nàng vừa sinh chưa đầy một tháng, phụ thân đã lập tức đặt tên chính thức cho nàng. Đối với một nữ nhi, lại còn được đặt tên theo thứ bậc của huynh trưởng, có thể thấy phụ thân sủng ái nàng đến nhường nào.
Quả thực, một nữ nhi được sinh ra khi phụ mẫu đã có tuổi, ai nấy đều sẽ nuông chiều hết mực. Huống hồ, Ninh Bác Dung khi sinh ra đã là sinh non, thân thể từ nhỏ lại yếu ớt, cứ dăm ba bữa lại đau ốm. Phụ thân nàng – Ninh Thịnh – lo đến mất ăn mất ngủ, sợ rằng con gái nhỏ không thể sống qua tuổi thơ. Trong tình cảnh ấy, dù Ninh Bác Dung có muốn leo lên nóc nhà gỡ ngói, e rằng Ninh Thịnh và Thôi thị cũng chỉ có thể cẩn thận đỡ nàng, thậm chí còn giúp nàng dựng cả thang để trèo.
Không sai, lần này Ninh Bác Dung xuyên qua chính là một gia đình như vậy.
Thôi thị thấy tiểu nữ nhi với dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng yêu, càng thương yêu nàng đến tận đáy lòng. Một đứa bé từ nhỏ đã chịu nhiều bệnh tật, vậy mà chưa bao giờ vì uống thuốc hay châm cứu mà khóc nháo. Trong khi đó, ca ca của nàng – một tiểu lang quân năm sáu tuổi – mỗi lần ốm vẫn phải có mứt dỗ dành mới chịu uống thuốc.