"Rầm!"
Một tiếng đóng cửa sổ vang lên ngay trước mặt nàng.
Ninh Bác Dung: "..."
Người quản nàng nghiêm ngặt như vậy hiện giờ không phải là A Tề hay A Trịnh, mà là A Thanh – người mới được Thôi thị điều từ Khánh Châu đến Vân Châu vào năm nay.
A Thanh, giống như A Đào hay A Hạnh, đều là người hầu theo họ Thôi. Tuy chỉ mới mười ba tuổi, nhưng nàng lại trưởng thành và chín chắn hơn hẳn A Tề – người lớn hơn nàng một tuổi. Hiện tại, A Thanh và A Trịnh cùng nhau phụ trách việc chăm sóc Ninh Bác Dung.
A Tề, vốn lanh lợi, sau khi A Hạnh trong phòng Thôi thị được gả đi, liền được điều sang làm việc bên cạnh Thôi thị. A Tề giờ đây do A Đào trực tiếp hướng dẫn, có lẽ tương lai sẽ được giao lại cho Ninh Bác Dung sử dụng.
Ninh Bác Dung không khỏi tức tối nghĩ: "Này, hiện tại thân thể ta khỏe như trâu, được chưa? Đừng nói là trúng gió, dù có ngâm nước lạnh cả ngày cũng chẳng bệnh nổi!"
À, tuy bề ngoài nhìn vào thì có vẻ không rõ ràng, nhưng thực tế thân thể nàng khá mảnh mai. Đời này, nàng sở hữu thể chất mà mọi cô gái đều ao ước, thậm chí ghen tị: ăn bao nhiêu cũng không béo. Vì luyện võ từ nhỏ, nàng thường ăn nhiều gấp đôi so với những nữ hài tử bình thường. Thậm chí, lượng ăn của nàng còn vượt cả Ninh Bác Dụ khi hắn còn nhỏ. Thế nhưng, Ninh Thịnh cùng Thôi thị chưa bao giờ cảm thấy chuyện đó kỳ lạ. Họ chỉ nghĩ rằng nàng sức khỏe yếu, cần ăn nhiều hơn một chút. Dẫu sao, nhìn nàng vẫn gầy nhẳng đó thôi, không phải sao?
Đúng vậy, Ninh Bác Dung năm nay vừa tròn 6 tuổi, đôi tay nhỏ nhắn, vẫn rất gầy. Tuy không thấy rõ gương mặt, nhưng nàng tin chắc mình không hề mang thần sắc của một người bệnh. Tuy nhiên, nàng cũng chẳng thể nói là khỏe mạnh hồng hào. Nếu không, A Thanh đã chẳng lo lắng đến mức này.
“A Thanh, ta không sao mà.” Dù biết nói cũng vô ích, nàng vẫn muốn giải thích đôi chút.
A Thanh nghe vậy, chỉ nhìn nàng đầy vẻ không đồng tình.
Ninh Bác Dung muốn tranh thủ một chút quyền lợi để mở cửa sổ, bởi vì từ đó nàng có thể nhìn xuống thư viện phía dưới. Ít nhất được ngắm nhìn bên ngoài cũng đỡ hơn là bị nhốt trong phòng suốt cả ngày. Nhưng còn chưa kịp làm gì, bên ngoài, A Trịnh đã vén rèm bước vào.
“Tiểu thư, mau đến chỗ phu nhân! Hình như đã xảy ra chuyện rồi.”
A Thanh nhíu mày không vui, nghiêm giọng: “Hà tất phải la lối om sòm như thế? Làm nữ tử thì phải giữ bình tĩnh. Dù có chuyện lớn, cũng không cần hốt hoảng như vậy.”
A Trịnh nghe thế, lập tức co rúm người lại, không dám nói thêm câu nào. Nàng vốn đã sợ A Thanh, dù A Thanh cũng chỉ lớn hơn nàng có hai tuổi.
Ninh Bác Dung cảm thấy kỳ lạ, nhưng ngoan ngoãn để A Thanh khoác thêm một chiếc áo ngoài màu xanh da trời thêu hoa nhẹ nhàng, rồi bị dẫn ra ngoài.
Đầu xuân, trời vẫn còn hơi lạnh. Nhưng ở phương Nam, đầu xuân đã là thời điểm hoa cỏ đua nở, rực rỡ khắp nơi. Dọc đường đi, hoa nở đầy cành, sắc xuân rộn ràng. Ninh Bác Dung nhìn thấy ở xa xa một cây lê trắng, hoa rơi tựa tuyết phủ, đẹp đến mê hoặc.