Ngay cả khi đủ tiền thanh toán lần đầu, thì khoản vay mua nhà mỗi tháng cũng có thể khiến cô mệt chết.
Nếu chỉ có một mình, cô cần gì phải mua nhà? Thuê một chỗ ở tạm bợ là đủ, một người ăn no, cả nhà không ai phải lo đói.
Nhưng cô còn có con.
Nhà ở không chỉ là nơi để sống, mà còn liên quan đến khu vực có trường học tốt.
Ba chữ "trường học tốt" to tướng như một ngọn núi lớn đè nặng lên mỗi gia đình, không chừa một ai.
Trong lòng Lạc Chi cũng có một ngọn núi lớn như thế. Sau học kỳ này, Giang Bạch Trạch sẽ vào tiểu học, mà ở đây, việc nhập học hoàn toàn dựa vào hệ thống rút thăm trường học.
Cô không thể để con mình thua ngay từ vạch xuất phát.
Dù gì thì con cũng chỉ có một, ai mà chẳng muốn dành những điều tốt nhất cho con, dốc hết sức lực để nuôi nấng và chăm sóc?
Lạc Chi vốn có bản tính an nhàn, lười biếng. Nhưng vì Giang Bạch Trạch, cô bắt buộc phải thay đổi. Cô không thể cứ mơ màng để mặc cuộc sống trôi qua, mà phải cố gắng phấn đấu vì sự nghiệp, vì tương lai của con.
Cô nhất định phải cho Giang Bạch Trạch một khởi đầu tốt nhất.
Cũng may, số tiền cô tiết kiệm được cũng kha khá. Nếu lần này có thể bán bản quyền suôn sẻ, cô hoàn toàn có thể thanh toán trước một khoản để mua nhà.
Lạc Chi bình tĩnh nói:
"Vậy nên, nhất định phải cố gắng bán bản quyền cho bằng được! Dù có bán rẻ một chút cũng phải bán."
Sau khi ăn sáng xong, Giang Hoài Kinh chủ động dọn dẹp bát đũa, rồi mang Giang Bạch Trạch ra ngoài làm tóc.
Giang Bạch Trạch rõ ràng là một người có kinh nghiệm trong việc làm tóc cũng phải mất cả buổi chiều. Đặc biệt, nhuộm màu "tóc xám" lại càng là một công trình khổng lồ.
Vì đã có kinh nghiệm, cậu nhóc chuẩn bị sẵn cục sạc, tính toán sẽ vừa làm tóc vừa chơi điện thoại cho đỡ chán.
Giang Hoài Kinh nghe thằng nhóc đòi nhuộm tóc màu xam , trong lòng có chút do dự. Anh cầm điện thoại định nhắn WeChat hỏi Lạc Chi xem cô có đồng ý để con nhuộm tóc hay không. Nhưng rất nhanh, anh liền từ bỏ ý định.
Cô đã từng dắt con đi nhuộm vàng kim, thì tại sao anh lại không thể dẫn con đi nhuộm trắng?
Không thể có chuyện "quan được đốt đèn, dân lại cấm thắp nến" được, đúng không?
Giang Hoài Kinh nhét điện thoại vào túi quần, cầm chìa khóa xe, rồi dẫn thằng nhóc xuống tầng hầm lấy xe.
Nhà họ Giang không thiếu tiền, còn thu nhập của Giang Hoài Kinh thì cao đến mức dọa người. Trong gara tầng hầm có hơn chục chiếc siêu xe, mỗi chiếc đều có giá trên trời.
Hôm nay, anh chọn lái một chiếc Maybach, dòng xe đẳng cấp hàng chục triệu, sở hữu thiết kế thanh lịch cùng nội thất xa hoa.
Ngồi vào ghế lái, Giang Hoài Kinh liếc sang thằng nhóc trên ghế phụ, hỏi:
"Con định đi tiệm nào làm tóc?"
Giang Bạch Trạch nói tên một tiệm làm tóc, giọng điệu chắc nịch:
"Con quen một anh thợ tên Tony ở đó, ảnh rất hiểu ý con. Tóc con toàn là do ảnh làm cho."
Giang Hoài Kinh: "………………"
Bọn trẻ con bây giờ… thật sự giỏi đến mức này sao?
Mới năm tuổi, mà đã có thợ làm tóc ruột, lại còn nhất quyết phải tìm đúng người đó để nhuộm màu tóc xám nữa chứ…
Trong lòng Giang Hoài Kinh có cả đống lời muốn phàn nàn, nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Anh khởi động xe, lái thẳng đến tiệm làm tóc quen thuộc của con trai.
Tiệm nằm trong một trung tâm thương mại lớn, cách đó không xa, lái xe chưa đến năm phút là tới nơi.
Dừng xe xong, Giang Hoài Kinh dẫn Giang Bạch Trạch vào thang máy, chuẩn bị hành trình "tân trang" mái tóc.
Có thể thấy, thằng nhóc này quá quen thuộc với nơi này. Nó thành thạo ấn thang máy, dẫn đường đi thẳng đến tiệm làm tóc.
Và đúng là nó quen thật.
Vừa bước vào, quản lý tiệm lập tức nhận ra, cười tươi chào hỏi:
"Cậu nhóc, lại đến làm tóc à?"
Giang Hoài Kinh đứng bên cạnh nhìn một màn này, ngoài khiếp sợ ra thì chẳng biết nên nói gì nữa.
Sao thằng nhóc này lại có phong thái "tay chơi" thế này chứ?!
Quản lý tiệm còn tự mình ra đón tiếp, bộ dáng rất có bài bản, chẳng khác nào đang tiếp khách VIP.
Giang Bạch Trạch liếc nhìn quản lý tiệm, lạnh nhạt "Ừm" một tiếng rồi nói:
"Cháu định nhuộm màu xám bạc."
Quản lý nghe vậy thì hơi do dự, lập tức hỏi:
"Mẹ cháu có đi cùng không?"
Dù sao nhóc con cỡ này đi làm tóc cũng cần có người lớn đi cùng. Hơn nữa, màu xám bạc khá kén, ngay cả người lớn cũng phải suy nghĩ kỹ trước khi nhuộm. Vậy mà một đứa nhóc mới năm tuổi lại muốn nhuộm, đúng là có hơi quá tay.
Giang Bạch Trạch liếc sang ông bố giàu có nhưng ngốc nghếch đứng bên cạnh, lạnh lùng nói:
"Không, lần này ba cháu đi cùng."
Quản lý tiệm gật gù: "À, thì ra là ba cháu đi cùng."
Sau đó, ông quay sang phụ huynh của nhóc con, nghiêm túc dặn dò:
"Anh chắc chắn muốn để bé nhuộm màu xám bạc chứ? Màu này rất sáng, đối với trẻ con thì hơi quá. Hơn nữa, để lên đúng màu, tóc phải tẩy trước rồi mới nhuộm. Quá trình tẩy tóc khá đau, trẻ con có thể không chịu nổi..."