Danh Môn

Chương 85: Gặp cố nhân

Trước Sau

break
Quyển 2: Kinh thành phong vân

Chương 85: Gặp cố nhân

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Thời gian nhanh chóng trôi đi được mấy ngày, tết Trung Nguyên của năm Khánh Trị thứ mười sáu sắp đến. Tại Trường An khắp nơi đều náo nhiệt hẳn lên, Tết Trung Nguyên là kế tiếp của lễ cúng thất tuần, là ngày cúng lễ tổ tiên vào dịp giữa năm. Ở triều Đường đây là một việc lớn trong năm, nhà nhà đều vất vả chuẩn bị đồ cúng.

Buổi trưa hôm đó, sau khi tuần tra ở Cung Đại Minh về, Trương Hoán đang định vào cửa lớn của Đông Nội Uyển thì phía sau có người gọi hắn: “ Khứ Bệnh!”

Trương Hoán dừng ngựa quay đầu lại thì thấy một viên quan mặc triều phục thất phẩm màu xanh nhạt đang ở gần đấy chạy lại. Đến khi chạy đến gần thì Trương Hoán : “ A!” một tiếng nhảy xuống ngựa đón. Người đó là bạn thân trước đây của hắn, Tống Liêm Ngọc.

Hai người cùng đấm tay vào nhau, cùng cười ha hả.

Trương Hoán nhìn bạn từ trên xuống dưới rồi cười hỏi: “ Thằng ranh mặc quan phục vào trông cũng khác hẳn, suýt nữa thì ta không nhận ra. Mau khai ra ngươi đã làm quan gì?”

“ Ngươi cũng vậy làm quan rồi, lại còn làm tứ phẩm bá tước nữa!”

Tống Liêm Ngọc chua xót nói:” Hiện ta làm Trân Tu Thự lệnh ở Quang Lộc tự, chỉ là một viên quan nhỏ hàm bát phẩm, kém ngươi xa lắm!”

“ Trân Tu Thự Lệnh?” Trương Hoán khẽ cười nói: “ Ta thấy không giống lắm, thấy ngươi giống như phường làm dấm hơn!”

Quay nhìn ra xa, Trương Hoán bỗng cảm thấy thèm rượu liền kéo Tống Liêm Ngọc nói: “ Ta mời ngươi uống rượu, tiện thể ngươi kể cho ta xem mọi người hiện nay ra sao.”

Tống Liêm Ngọc gương mặt lộ vẻ miễn cưỡng nhưng không thoát được sự lôi kéo của Trương Hoán nên đành phải đi cùng hắn.

...

Hai người từ từ đi đến cửa Đan Phượng, Tống Liêm Ngọc nghĩ tới sự thay đổi trong nửa năm qua liền có chút cảm khái nói: “ Mấy tháng trước chúng ta đều háo hức vì hoài bão của mình đi đến Trường An. Nhưng chỉ nửa năm sau chúng ta mỗi người một số phận. Ngươi mặc dù bỏ lỡ cơ hội khoa cử nhưng lại lập được công lao tuyệt thế một bước lên trời. Còn ta thi đỗ Thám Hoa, thi tuyển tại bộ Lại cũng đứng thứ ba lại chỉ có thể từ tầng thấp nhất đi lên. Từng năm một phấn đấu để lên chức nhưng mà so với Trịnh Bàn Tử và Lâm Tri Ngu thi trượt về quê thì ta vẫn còn may mắn nhiều lắm.”

“ Triệu Nghiêm thế nào? Hắn bây giờ đi đâu?” Trương Hoán lại hỏi.

“ Hắn!”

Tống Liêm Ngọc cười khổ một tiếng nói: “ Chuyện này quả thật rất buồn cười, cha của hắn chỉ là một viên quan nhỏ, ở kinh thành cũng chẳng quen biết ai. Khi thi tại bộ Lại thì vừa vặn thi đỗ vốn được xếp làm chủ bạ một huyện tại Lĩnh Nam nhưng chẳng biết tại sao em vợ của hắn lại quen biết với thượng thư bộ Hình họ Sở , Sở thượng thư liền qua bộ Lại nói vài câu. Triệu Nghiêm chớp mắt một cái đã trở thành chủ bạ huyện Giang Đô.”

Em vợ ư? Trương Hoán nghĩ lại, hắn đoán là Bình Bình, chắc là Sở Hành Thủy nghĩ đến hắn nên mới ra mặt. Hắn lại cười cười hỏi: “ Còn Bình Bình đâu! Nàng cũng trở về Thục quận sao?”

“ Không! Mẹ nàng muốn nàng lập gia đình, nghe nói nàng trốn đến Giang Đô rồi.”

Nói tới đây, Tống Liêm Ngọc đắn đo một chút rồi hạ giọng nói: “ Khứ Bệnh, ta đã thành thân rồi.”

“ Thật không?” Trương Hoán hết sức khinh ngạc, hắn vỗ vai Tống Liêm Ngọc cười nói: “ Vậy chúc mừng ngươi, lần sau ta sẽ mua lễ mừng cho ngươi!”

“ Lễ mừng cũng chả cần đâu!” Tống Liêm Ngọc cũng không vui mừng mà tâm tình lại có vẻ chán nản.

Trương Hoán liếc hắn một cái trong lòng hơi kinh ngạc. Lúc này hai người đã ra khỏi Đại Minh cung, tới cửa Đan Phượng, xế bên kia đường là Quang Trạch phường, ở trong phường có khá nhiều quán rượu cũng là quán rượu do một số quan lại mở ra.

Thói thường thì quán rượu mở gần khu làm việc của quan lại thì làm ăn sẽ không được tốt lắm nhưng vào thời Đại Dường này là ngoại lệ. Uống rượu ăn cơm đều do bản thân bỏ tiền, triều đình không quan tâm đến cho dù có thiếu chút ít thì đem tiền đó liệt vào dạng công tác phí, các đại thần trong triều cũng hay làm như vậy.

Nhưng các quán rượu của Đại Đường có quy định riêng, triều đình đề xướng chủ trương quan lại phải tiết kiệm nên những quán rượu bố trí xa hoa không làm ăn được. Bởi vậy các quán rượu hiện nay đều theo phong cách phong nhã hoặc phía trước đào một ao nhỏ rồi bắc mấy nhịp cầu qua đó để vào, sau nhà lại trồng vài bụi trúc, mời vài người đến gảy đàn giúp vui.

Trương Hoán và Tống Liêm Ngọc đi vào quán rượu tên gọi là Hương Thư Môn Đệ. Quán rượu này nằm tại một góc khuất từ cửa phường đi sâu vào khoảng hơn một dặm, vị trí không tốt lắm mọi người cũng không muốn đi quá xa. Gần đến giữa trưa các quán rượu khác đã đầy khách ngồi mà của hàng này chỉ có năm sáu người ngồi, việc làm ăn có vẻ không suôn sẻ lắm.

Thấy hai người bọn Trương Hoán có ý vào quán, người quản lý đã để ý từ trước liền như một cơn gió chạy vội ra, thái độ vô cùng nhiệt tình cúi mình mời hai người vào trong quán.

Trương Hoán vào cửa nhìn một vòng hỏi: “ Sao việc kinh doanh hôm nay còn kém hơn hôm qua thế?”

“ Vị trí không đẹp nên làm sao có thể làm ăn tốt được?” Viên quản lý thở dài trả lời rồi mời hai người lên lầu.

“ Ta thích sự yên tĩnh ở đây!”

Trương Hoán chọn một phòng ở bên cạnh, hắn cười cười nói với mấy thân binh: “ Các ngươi tự chọn thức ăn đi, lát nữa ta sẽ trả tiền tất cả!”

Hai người ngồi xuống phục vụ vội đem rượu đến cho bọn họ. Trương Hoán cầm chén rượu lên uống một hớp cười hỏi: “ Kể cho ta nghe nào! Thám hoa lang nhà ngươi chọn cô gái nào làm vợ thế?”

Nhắc tới hôn nhân của mình, Tống Liêm Ngọc ánh mặt thoáng tia buồn bã, hắn khẽ thở dài nói: “ Trong yên hội Khúc Giang đêm đó, Quan Lộc Tự khanh là Trưởng Tôn Nam Phương đến gặp ta nói con gái của ông ta có ý với ta, muốn nhận ta làm con rể, lúc ấy ta nghĩ Trưởng Tôn cũng là một thế gia nếu như có nó làm hậu thuẫn thì cũng tốt nên đã đáp ứng, về sau ta mới biết nhà Trưởng Tôn có mười mấy con gái đều đi chọn con rể, trường hợp của ta cũng không phải là duy nhất.”

“ Cha vợ ngươi có nhiều con rể thì quan hệ gì đến ngươi?”

Trương Hoán thấy vẻ mặt hắn buồn bã liền vỗ vai hắn khuyên hủ: “ Là đàn ông dựa vào sức mình để phấn đâu, chỉ cần vợ chồng hòa thuận, chẳng cần quan tâm đến cha mẹ nàng đang làm gì!”

“ Nhưng mà, nhưng mà ..” Tống Liêm Ngọc nói hai câu “ Nhưng mà “ liên tục rồi không nói nữa hắn thở dài một tiếng, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, rồi không nhịn được nước mắt lã chã rơi: “ Một lúc sai lầm, di hận ngàn năm, thật đáng hận!”

Than thở xong hắn lại rót rượu uống liên tục, không nói thêm câu nào.

Hôn nhân giống như đi giày vậy, việc rộng hẹp chỉ có mình người đi giày tự hiểu. Trương Hoán thấy bạn đau khổ như vậy cũng không biết bạn gặp phải người vợ ra sao lòng hiếu kỳ nổi lên. Nhưng mà đó là chuyện riêng của vợ chồng người ta mình cũng không tiện nói nhiều.

Hai người uống liền mấy chén rượu giải sầu, Tống Liêm Ngọc chợt nhớ đến một việc liền cười khổ nói: “ Khứ Bệnh, hiện tại cậu nổi tiếng khắp Đại Đường, nhạc phụ ta không hiểu vì sao mà biết được quan hệ của hai chúng ta nên bảo ta mời ngươi tối nay đến dự tiệc.”

Trương Hoán cầm chén rượu lên hơi mỉm cười nói: “ Chắc là nhạc phụ ngươi vẫn còn một con gái chưa lập gia đình hả?”

“ Đúng thế! Hơn nữa còn là trưởng nữ nữa.”

Trương Hoán cạn sạch chén rượu trong tay nói: “ Thằng ranh đã lên phải thuyền giặc tại sao còn muốn kéo ta lên cùng?”

Tống Liêm Ngọc vội vàng khoát tay nói: “ Ta chỉ truyền lời thôi, có đi hay không là tùy ngươi.”

Tuy nói như vậy nhưng Tống Liêm Ngọc cũng không nhịn được nói thêm: “ Thật ra thì Trưởng Tôn Y Y cũng không tệ, ngươi không ngại thì đi gặp một lần đi.”

“ Việc này nói sau đi!”

Hai người uống tiếp mười mấy chén, Tống Liêm Ngọc mượn rượu giải sầu, cuối cùng say ngủ gục trên bàn.

“ Làm sao thế, cưới vợ rồi tửu lượng lại kém hẳn đi rồi.” Trương Hoán đẩy đẩy Tống Liêm Ngọc, Tống Liêm Ngọc chỉ lầm bầm mấy câu không rõ ràng nhưng không tỉnh lại.

Trương Hoán thấy hắn ngủ say đẩy cũng không dậy chỉ lắc đầu cười đỡ hắn nằm xuống.

“ Bịch!” Từ người của Tống Liêm Ngọc đột nhiên rơi ra một quyển sổ nhỏ chỉ to bằng lòng bàn tay, Trương Hoán nhặt lên thấy bên trong đầy những chữ nhỏ, chi chít chữ viết ngoáy.

Không cần mở ra thêm chỉ cần nhìn tờ thứ nhất Trương Hoán liền không nhịn được lắc đầu. Trên đó viết: “ Nương tử đại nhân tại thượng, vi phu hôm qua đã mắc mười tội lớn, đã hết sức ăn năn gồm: “ Một, buổi trưa không về phủ, tội không thể tha thứ ....” Phía dưới lại còn có thêm một số lời phê: “ Lời văn chưa thành khẩn, không được tha thứ, viết lại một lần nữa.”

“ Cái tên này cuối cùng cưới phải người vợ thế nào mà ngay buổi trưa cũng phải đi về?”

Nghĩ một hồi lâu, Trương Hoán vẫn không giải thích được, hắn uống thêm vài chén rượu nữa rồi đẩy bàn đứng dậy: “ Tiểu nhị tính tiền!”

Gọi liền hai câu vẫn không thấy ai trả lời, Trương Hoán bước nhanh tới cầu thang hắn nhìn ra thì thấy ở hành lang có mấy người đi vào, tiểu nhị đang cung kính chào hỏi họ.

“ Thôi Hùng!”

Trương Hoán kinh ngạc phát hiện ra người ở cuối hành lang là kẻ mạo nhận công lao của hắn hồi đầu năm Thôi Hùng, còn người bên cạnh là Long Vũ quân Trung Lang tướng Chu Thử.

Thấy bọn họ muốn đi lên lầu, Trương Hoán vội nhanh chóng đi về phòng mình, đóng kín cửa lại.

“ Tại sao ngươi lại đưa ta đến đây uống rượu, chỗ này vừa vắng vẻ lại chẳng có đàn bà thật khó chịu. Sao không đi phường Bình Khang?”

“ Đại công tử cứ cẩn thận một chút, mấy đại gia chủ rất chú ý đến ngài, nơi đây vắng vẻ không dễ bị bắt gặp, tối ta sẽ mời ngài đi phường Bình Khang.”

“ Ha ha! Thì ra ngươi nghĩ chu đáo vậy.” Tiếng bước chân từ xa lại gần rồi lại đi ra xa, bọn họ đi lên tầng ba, tiếng Thôi Hùng từ xa vẳng lại: “ Con đàn bà hôm qua ngươi đưa tới cũng không tồi, cám ơn ngươi nhé!”

stevenqb1890

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt

break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc