Danh Môn

Chương 7 : Chiến công mới của Thi Dương ( d )

Trước Sau

break
Đám người Cát La Lộc ở phía sau chứng kiến nãy ra đã có dấu hiệu chùn bước không còn hung hăng tiến lên nữa. Nhờ thế không khí trên con sông bảo vệ quanh thành Huyền Vũ bớt căng thẳng hơn và có phần yên tĩnh trở lại. Người ta chỉ òn nghe được âm thanh “ chíu, chíu” của những mũi tên từ trên đầu tường thành bắn xuống, mỗi mũi tên lao xuống mặt nước tất có tiếng thét thảm thiết của binh lính Cát La Lộc vang lên. Và chỉ trong khoảnh khắc ba mươi binh lính Cát La Lộc trầm mình dưới nước bây giờ chỉ còn lại có mười mấy người sống sót đang núp dưới những cây đại thụ. Bọn họ bị những mũi tên kia làm cho sợ hãi, ngay đến cử động cũng không dám. Dưới chân tường thành nhất thời im ắng nhưng đầy mùi tử khí.

Trong cái không khí im lặng đầy chết chóc đó, tiếng kèn đồng lại nổi lên vang khắp cả đất trời, ngay lập tức binh sĩ Cát La Lộc như một cơn thủy triều đen ập đến, bọn họ ai nấy đều giơ cao khiên chắn, tiếng hò hét xung phong vang trời dậy đất. A Sắt Lan trong vòng vây bảo vệ của hơn mười vệ sĩ cũng đã đích thân đốc chiến rồi. Tiếng kèn đồng chói tai từng đợt từng đợt vang lên, và hơn hai ngàn tên Cát La Lộc như một bày lang sói hung hãn lao về phía trước, bọn chúng từng tốp từng tốp vừa gào thét vừa nhảy xuống cây cầu nổi, liều mình băng qua bờ bên kia.

Hai ngàn binh sĩ Cát La Lộc còn lại thì vẫn đứng ở bờ sông bên này, bọn chúng có nhiệm vụ bắn tên yểm trợ cho số binh sĩ tiến công. Chúng dùng thế trận mưa tên dày đặc để nhằm chế trụ Đường quân phản kích.Cách làm này của chúng xem ra đã đem lại hiệu quả nhất định, Đường quân bị mưa tên khống chế nên không thể thoát mái hiện thân mà phản kích đối phương, bọn họ chỉ có thể từ sau các lỗ châu mai mà bắn tên hay ném mấy tảng đá xuống cầu phao, nhưng hầu hết tất cả đều không có mục tiêu. Thỉnh thoảng cũng có vài tảng đá nện chúng vào tấm khiên, nhưng trước sức tấn công dồn dập của hơn hai nghìn quân địch như thế, thì cũng chẳng có hiệu quả gì đáng kể.

Rất nhanh, hơn hai ngàn tên Cát La Lộc phần lớn đã xông đến được tới đoạn đường hẹp ở bên mé tường thành. Bọn chúng giơ cao tấm khiên chắn, hướng tới chỗ hổng của tường thành mà lao đến. Khoảng cách là hơn hai trăm bước, chiều rộng thì chưa được đến sáu thước. vậy mà trên con đường hẹp ấy đã chật kín binh lính Cát La Lộc khát máu xông lên, đứng ở trên tường thành nhìn xuống, bọn chúng trông lúc nhúc như đàn kiến chạy tránh mưa lớn vậy. Giữa cái đội quân lúc nhúc dưới kia có cất giấu ba cái chàng mộc, chỉ còn một chút nữa là chúng sẽ di chuyển được tới chỗ hổng của tường thành. Lúc này mười mấy tảng đá lớn trên con đường hẹp đã phát huy tác dụng phần nào trì hoãn được tốc độ của bọn chúng, nhưng lúc này một nhóm người Cát La Lộc đang đem từng tảng đá đó ném xuống sông để mở đường. Mặc dù có chậm đôi chút nhưng cây phá thành gần nhất còn cách chỗ hổng của tường thành chừng chưa đầy ba mươi bước nữa. Một khi chàng mộc công phá vào vị trí chỗ hổng đó thì tường đá vốn còn rời rạc kia cũng khó có thể chi trì được trước cây phá thành mang sức mạnh công phá của mấy trăm người.

Thi Dương thấy tình thế ngay càng nguy cấp, mà Đường quân thì vẫn bị làn mưa tên của bọn Cát La Lộc khắc chế không sao phản kích được. Hắn liền hét lên một tiếng : “ Nếu không phản kích, tất cả chúng ta sẽ chết hết”

Thi Dương hét xong liền ló người ra hướng xuống dưới chân thành mà bắn tên, sau đó hắn lập tức lui thân vào sao bức tường thành để lắp tên. Sau đó ló người bắn tên xuống dưới. Hành động của hắn đã có tác động không nhỏ tới Đường quân, bọn họ cũng rối rít học theo hắn, cũng học theo cách của hăn luân phiên bắn tên xuống chân thành. Nhưng cứ như vậy Đường quân cũng bắt đầu xuất hiện thương vong, không ít người bị trúng tên ngã xuống chân thành. Giữa đám người Cát La Lộc hung hãn, đầy sát khí như loài ác lang người ta chỉ còn nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết của những người vừa ngã xuống.

Sau mấy loạt tiễn, Thi Dương phát hiện ra rằng những loạt tên vừa bắn ra chẳng mang lại hiệu quả gì. Những tấm chắn nặng nề bên dưới kia, như cái mái hiên che chở cho địch nhân khỏi tên bắn. Và lúc này đây những tấm khiên chắn đó lởm chởm là những mũi tên, trông như những con nhím lớn vậy.

“ Dừng ngay việc bắn tên lại, hãy dùng những tảng đá để đập lên bọn chúng” Thi Dương quyết định thay đổi chiến thuật.

Sau khi Thi Dương ra lệnh thì ngay lập tức các tù binh ở phía sau bèn bê những tảng đá nặng, khẩn trương, rối rít ném xuống chân thành. Phối hợp cùng với tên bắn, những tảng đá nặng được ném xuống cũng bắt đầu cho thấy hiệu quả. Những tấm khiên chắn kia có tên cản được tên nhưng không thể đỡ nổi sức công phá của những tảng đá lớn kia. Các tấm khiên bị vỡ nát, một loạt binh sĩ Cát La Lộc bị trúng đá thì gẫy xương, đứt gân. Khiến cho dưới chân thành Huyền Vũ tiếng kêu thét thê thảm cứ vang lên. Một cây chàng mộc dùng để công phá lỗ hổng tường thành cũng đã bị văng ra, trôi nổi bập bềnh ở giữa con sông bảo vệ thành ấy. Ngược lại với Cát La Lộc Đường quân đứng trên tường thành nhận thấy dùng những tảng đá lớn lại có tác dụng như vậy nên tinh thần bọn họ nhất thời lấy lại được sự phấn chấn, khí thế. Lúc này Đường quân cũng bắt đầu thu hồi cung tiễn, mà chuyển hẳn sang chỉ dùng các tảng đá lớn để công kích kẻ địch. Mặt khác, hơn một trăm Đường quân khác, cũng sử dụng các tấm khiên chắn để tạo thành một bức tường chắn thật dài, đối phó lại với xạ tiễn của Cát La Lộc ở dưới chân thành. Và quả thật nó đã ngăn chặn một cách hữu hiệu những trận mưa tên của đối phương. Từng tảng đá lớn vẫn từ trên thành dội xuống, ngăn cản và tạo nhiều chướng ngại trên quãng đường tiến công. Mặc dù bọn Cát La Lộc chỉ còn cách cổng thành có bẩy tám bước, nhưng vì chướng ngại vật mà đến nửa bước bọn chúng cũng khó mà tiến thêm được.

Tiếng xương bị gãy kêu răng rắc, tiếng kêu gào đầy đau đớn và thống khổ, tiếng của thân thể, máu thịt của con người bị những tảng đá nghiền nát. Tất cả những âm thanh ấy đan xen, hòa lẫn nhau, khiến cho người ta cảm tưởng như dưới chân Huyền Vũ thành lúc này như là chốn Địa Ngục của nhân gian vậy. Trước tình cảnh này đã có những binh lính vì cầu sinh mà quay đầu đào thoát khỏi hàng ngũ, khỏi sự chết chóc ghê sợ này.

Thi Dương vẫn đứng dán mình sau lỗ châu mai, từ lỗ hổng của bức tường thành hắn nhìn thật chăm chú về phía bờ bên kia của con sông bảo vệ thành. Cách bờ sông bên ấy khoảng chừng năm mươi bước Thi Dương để ý quan sát nãy giờ thấy có khoảng mười mấy người cưỡi ngựa, mà từ lúc bắt đầu tấn công tới bây giờ, mười mấy tên kỵ binh này không hề tích cực trong việc tham chiến. Thi Dương lập tức suy đoán, trong số mười mấy tên kỵ binh đang đứng kia chắc chắn có kẻ là thủ lĩnh của cuộc tiến công ngày hôm nay. Bởi vì trời thì đem tối mà khoảng cách có đến hơn năm mươi bước, hắn nào có nhận ra mặt ai với ai, vì thế nên hắn không thể rõ kẻ nào là thủ lĩnh trong số mười mấy tên kỵ binh đó.

Thi Dương ngưng thần suy nghĩ một chút, rồi ngay lập tức hắn lục tìm thứ gì đó trong ngực áo. Hắn còn nhớ là hắn có để một phong thư trong ngực áo, đó chính là quyết định phong cho hắn lên làm Đội trưởng. Tìm thấy rồi, Thi Dương lấy tờ quyết định đó ra, đồng thời rút một mũi tên, hắn cầm sát lấy đầu mũi tên, rồi đem tờ quyết định ấy buộc vào đầu mũi tên. Lắp tên vào cung. Vèo! Mũi tên mang theo tờ giấy đó lao vút đi, nó như một chú chim bồ câu trắng lao xét qua màn đêm tăm tối. Và rất chính xác, đích đến của nó chính là trước mặt của mười mấy tên kỵ binh Cát La Lộc kia.

Lúc này, trong tay của Thi Dương, cùng tên đã được thay bằng cương nỏ. Hắn đã đem một cây tiễn lắp vào rãnh của chiếc nỏ. Chiếc cương nỏ từ từ được nâng lên, cánh tay trái của Thi Dương làm thành giá đỡ cho chiếc cương nỏ. Mắt hắn nheo lại nhắm thật kĩ vào tờ giấy màu trắng mà hắn vừa bắn đi.

Phía dưới chân thành, một gã thân binh tung mình nhảy xuống ngựa, nhặt lấy tờ giấy mà Thi Dương vừa mới bắn xuống: “ Bẩm đại tù trường, là một phong thư”

Tên thân binh kia rất nhanh chóng hai tay dâng lên cho A Sắt Lan. A Sắt Lan thở dài, trời cũng đã sắp sáng rồi. Bản thân ông ta rất muốn nhìn thấy thắng lợi, nhưng Đường quân chiến đấu quả cảm, “ trận mưa đá” của Đường quân khiến cho kế hoạch đánh úp của ông ta cuối cùng sắp tan thành tro bụi. ông ta tiện tay nhận lấy phong thư đó, quay đầu ra lệnh: “ Mang một cây đuốc lại đây”

Khi ông ta quay đầu sang bên sai khiến tùy tùng thì trong một sát na ấy, mũi tên từ chiếc nỏ trên tay Thi Dương đã lao tới ông ta. Phốc! Mũi tên ấy trúng vào cổ họng ông ta. A Sắt Lan đau đớn vô cùng, ông ta há miệng ngáp ngáp, tay nhẹ buông, tờ giấy rơi nhẹ xuống, còn ông ta thì cũng đổ ầm xuống đất.

Trời đã sáng rồi, dưới tường thành lúc này là đống loạn thạch ngổn ngang cao đến năm thước. Còn khắp nơi đâu đâu cũng là xác người chất đống la liệt, máu thịt be bét lênh láng. Hơn một ngàn binh sĩ Cát La Lộc đã bị chôn vùi dưới đống loạn thạch này trong cuộc chiến đêm qua. Tên binh sĩ Cát La Lộc tiến gần nhất tới chỗ hổng của tường thành chỉ còn đúng một bước ngắn nữa, nhưng hắn mãi mãi không thể tiến thêm được vì đã bị một tảng đá lớn đè bẹp. Trước khi trời hửng sáng, đại đội nhân mã Cát La Lộc đã rút lui, đại tù trưởng của bọn chúng thì trúng tên của Thi Dương, sinh tử chưa biết thế nào cả.

break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc