Người phụ nữ cúi đầu quấy cà phê trong ly, ánh mặt trời chiếu vào lọn tóc cùng khuôn mặt của cô, tỏ ra nhu nhược lại điềm tĩnh, nhưng mà hình ảnh đó trong mắt Tần Ngu, chính là một bạch liên hoa đang giả bộ mà thôi, từ giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, người phụ nữ này không phải là người lương thiện.
Quả nhiên, một giây sau người phụ nữ kia khẽ mỉm cười với cô: Tần tiểu thư, chúng ta đi thẳng vào vấn đề, vị trí Tống phu nhân này, cô nên nhường cho tôi đi.
Đáy lòng Tần Ngu cười lạnh một tiếng, cô đã gặp qua tiểu tam không biết tự lượng sức mình, mấy năm qua không thiếu mấy tiểu tam đến cửa khiêu khích tuyên bố muốn đoạt đi vị trí Tống phu nhân, lấy mang thai uy hiếp cô cũng không có ít, vị trước mắt này...
Ừ, dung mạo thì thượng đẳng, dáng người cũng không phân cao thấp với cô, vậy cô ta vì cái gì dám đi khiêu khích cô đây? Không phải cô ta coi thường Tần Ngu cô chứ?
Tần Ngu bưng cà phê trước mặt lên uống một ngụm nhỏ, phong khinh vân đạm như lão tăng đã nhập định: Vị tiểu thư này, cô có biết bao nhiêu người đã nói như vậy với tôi không?
Người phụ nữ kia không thờ ơ khinh thường Tần Ngu, hiển nhiên cũng là một người phụ nữ cực kỳ trấn định: Cô nghĩ rằng tôi giống những người kia sao? Tần tiểu thư, cô cũng quá coi thường tôi rồi.
Tần Ngu lườm người phụ nữ kia, ánh mắt kia, thần thái kia, rõ ràng là một bạch liên hoa đạo hạnh cực cao nha, không trách được...
Bất quá Tần Ngu cô đã quá chuyên nghiệp để lật đổ bạch liên hoa hai mươi năm qua, cho dù Bạch Liên Hoa đã thành yêu tinh cũng phải lột mặt nạ xuống trước mặt cô.
Tần Ngu cười nhạt một tiếng: Chớ nói nhảm, cũng đừng thị uy với ta, có bản lãnh thì hãy khoe khoang.
Trên mặt người phụ nữ đột nhiên lộ ra thoáng sự gần gũi thậm chí có thể nói là tràn đầy mẫu tính, giống như người lãnh diễm cao quý vừa rồi kia căn bản không tồn tại, chỉ là do Tần Ngu cô chưa tỉnh ngủ sinh ra ảo giác thôi, Tần Ngu nhịn không được âm thầm tắc luỡi, thật sự quá thủ đoạn nha, đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách nha.
Lại nghe một giọng nói mềm mại từ phía sau truyền đến: Mẹ mẹ.
Tần Ngu theo bản năng quay đầu lại.
Không thấy thì không gấp gáp, vừa nhìn thấy đã hù dọa Tần Ngu nha.
Phía sau là tiểu suất ca nha, khuôn mặt nhỏ nhắn mi thanh mục tú, tuấn mỹ, nếu nói không phải là con ngoài giá thú của Tống Mạc thì là nói dối nha!
Tiểu suất ca trong sự kinh ngạc vạn phần của cô một đường đi tới bên người phụ nữ kia, bộ dáng thân mật nhẹ nhàng hôn một cái trên mặt của người kia.
Cô ta là mẹ của đứa nhỏ này sao
Người phụ nữ này là...
Tần Ngu kinh ngạc mở miệng: Rốt cuộc cô là ai?
Trên mặt người phụ nữ kia lộ ra một nụ cười vui vẻ mà đầy mỉa mai: Ai, đã quên tự giới thiệu mình, tôi là Mộ Song.
Tần Ngu chỉ cảm thấy trong đầu giống như lóe qua một tia chớp, làm đầu óc cô trống rỗng.
Mộ Song Mộ Song, cái tên này, cô từng nghe Tống Mạc nhắc qua không chỉ một lần, người ta đều nói say rượu nói lời thật, lúc say rượu người