Chương 106: Anh muốn hôn người phụ nữ này
Editor: Táo đỏ phố núi
Tống Mạc ôm người phụ nữ vào trong ngực ngồi trên ghế sofa, lông mày nhíu lại.
Cả người của cô mềm mại dựa vào người của anh, một chút sức lực cũng không có, đôi môi không còn tí huyết sắc nào, anh khẽ cúi đầu, ngay lập tức có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của cô, mang theo nhiệt độ nóng hổi, hơi nóng phả vào mặt của anh.
Chậm rãi đưa tay lên đặt vào trên trán của Tần Ngu, thì thấy trán của cô nóng như lửa đốt. Die enda anl eequ uyd onn .
Trong lòng chợt lướt qua một suy nghĩ, cô ấy phát sốt rồi.
Đôi môi mỏng mấp máy, khuôn mặt lạnh nhạt của anh ngước lên nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Vú Trương, "Cầm thuốc hạ sốt và nước tới phòng ngủ."
Dứt lời, liền bế ngang Tần Ngu, đi về phía phòng ngủ.
Động tác rất dịu dàng, đặt Tần Ngu xuống dưới giường, lấy chăn đắp kín lại cho cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Chiếc giường rất lớn, thân thể của người phụ nữ thì bé nhỏ, chỉ nằm hết một góc nhỏ trên chiếc giường, cả người cô quấn chăn kín lại, chỉ để lộ ra gương mặt nhỏ xíu như lòng bàn tay, có lẽ do đang bị phát sốt cho nên khuôn mặt vốn trắng nõn bây giờ đang đỏ ửng lên, những sợi tóc rối xoã xuống ướt nhẹp, dính vào bên mặt của cô. Cô ngủ cũng không được yên ổn, đôi lông mi dài và dày như chiếc quạt nhỏ dường như đang khẽ run, nhìn cô như vậy, khiến cho người ta phát sinh cảm giác đau lòng.
Tống Mạc lẳng lặng nhìn cô, nhất thời có chút ngẩn người.
Nhịn không được, muốn đưa tay ra giúp cô hạ nhiệt độ xuống.
Nhưng mà, tay vừa mới giơ lên, cánh cửa, đã có người đẩy ra.
Tống Mạc hơi ngẩn ra, nháy mắt đã bình tĩnh lại, hạ tay xuống mặt của Tần Ngu, nhẹ nhàng vỗ vỗ, "Này, mau tỉnh lại." Die enda anl eequ uydonn.
Tần Ngu nhíu mày, chỉ cảm thấy có người đang ngược đãi mình, nhưng không thể nào mở mắt ra được, một màu đen tối kéo dài vô tận, giống như là có vô số những xúc tua màu đen, chặt chẽ níu giữ lấy cô, mặc cho cô giãy giụa như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể thoát ra được, chỉ có thể nằm ngủ mê man.
Mấy giây sau, nhìn hai mắt đang nhắm chặt lại của Tần Ngu, Tống Mạc ngước mắt nhìn Vú Trương, "Có thể trực tiếp đổ thuốc vào không?"
Vú Trương lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ gọi một tiếng, "Thiếu gia."
Tống Mạc thu hồi ánh mắt, nhìn Tần Ngu đang nằm trên giường không có chút phản ứng nào kia, lông mày hơi nhíu lại, ôi, phụ nữ bị bệnh thực sự là rất rắc rối.
"Thiếu gia, kỳ thật thì cậu có thể truyền thuốc vào giúp cho Tần tiểu thư." Sau lưng, giọng nói có chút chần chừ của Vú Trương vang lên. Cách này không phải là cách tốt, nhưng cũng là cách duy nhất.
"Giúp như thế nào?" Giọng nói nghi hoặc của Tống Mạc vang lên.
Vú Trương im lặng mấy giây, "Trực tiếp dùng miệng đút thuốc cho Tần tiểu thư.” Dđienn damn leie quyýdon.
Dùng miệng? Ý là muốn anh phải hôn người phụ nữ này?
Tống Mạc như có điều phải suy nghĩ nhìn chằm chằm lên mặt của Tần Ngu, im lặng không lên tiếng, giống như đang suy xét xem nên làm thế nào.
Mấy giây sau, anh khẽ lên tiếng, "Vũ Trương, để nước và thuốc ở đó, bà đi ra ngoài trước đi."
Trong lòng Vú Trương vui mừng, đáp lại một tiếng, để hết đồ ở trên đầu giường, đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại hai người, Tống Mạc ngồi ở đầu giường, nhìn thuốc và nước đặt ở trên giường, lại nhìn đôi môi đang hé mở của Tần Ngu, hình dáng của đôi môi rất đẹp, hương vị rất tuyệt, nụ hôn lần trước, anh vẫn nhớ rất rõ.
Đột nhiên không hiểu sao có chút cảm giác miệng đắng lưỡi cô.
Đơn giản là một người phụ nữ thôi, cũng đơn giản chỉ là việc hôn môi thôi mà, tại sao anh lại có cảm giác căng thẳng?
Nhếch môi lên, thả lỏng.
Đem thuốc hạ sốt của Tần Ngu bỏ vào trong miệng, cầm ly nước lên ngậm một hớp, một tay chống lên trên giường, từ từ cúi đầu xuống.
Mùi thơm của người phụ nữ gần trong gang tấc, khiến cho anh cảm thấy trong lòng ngưa ngứa, có một loại cảm giác thoải mái không nói nên lời.
Cuối cùng, đôi môi mỏng chậm rãi phủ lên cánh môi của người phụ nữ, dể dàng cạy mở hàm răng của người phụ nữ ra, đem nước thuốc truyền sang.
Rõ ràng đã có thể ngồi dậy, nhưng cánh môi của người phụ nữ rất tuyệt, lại khiến cho anh có chút ý loạn tình mê, dường như là theo bản năng, sau một lúc mân mê mới từ từ rời khỏi. Dđienn damn leie quyý don.
Ngồi dậy, nhìn cánh môi có chút huyết sắc của người phụ nữa, trên cánh môi mỏng dường như vẫn còn nóng bỏng, khiến cho trong lòng khẽ run lên.
Có lẽ phát hiện ra trong miệng có vị đắng, Tần Ngu nhíu mày lại, trên mặt thoáng lộ ra vẻ không vui, lại thêm đang bị phát sốt nên khuôn mặt hơi đỏ lên, vẻ không vui kia, cũng hiện ra đôi chút đáng yêu.
Đôi môi mỏng của Tống Mạc khẽ mấp máy môi, trong đôi mắt đen nháy dường như có ánh lửa đang nhảy nhót.
Rất lâu sau, cho đến khi trong đầu xẹt qua một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, mới chợt hoàn hồn lại, ánh mắt mới bình tĩnh trở lại.
Đứng dậy, vẻ mặt, đã trở nên lạnh nhạt và xa cách.
Xoay người đi ra phòng ngủ không hề dừng lại.
Đi xuống lầu, thì thấy bóng dáng của Vú Trương, mới nhẹ nhàng dặn dò: "Vú Trương, lên cởi hết quần áo của cô ấy ra đi."
Vú Trương gật đầu. Die~nn ddan leê Quy ido nn.
Tống Mạc liếc mắt xuống nhìn thời gian, lại ngẩng lên nhìn Vú Trương, "Nhớ nấu cơm nữa, tốt nhất là làm xong hết trước khi tôi về."
―――
Trước cổng nhà trẻ.
Đã đến giờ tan học, trong một khoảng thời gian ngắn, có vô số con nít chen chúc đi ra.
Tần Lãng đeo cặp sách đi ra, một bộ dạng giống như tiểu shota (shota là từ dùng để chỉ các nhân vật nam có ngoại hình giống bé trai mười hai, mười ba tuổi trở xuống), đi theo phía sau là mấy cô bé xinh xắn.
Tới cổng trường bé dừng lại, kiễng chân lên nghiêng ngó trong đám người nhìn ra xa, nhưng không nhìn thấy chiếc xe đạp điện quen thuộc.
Cô bé đứng bên cạnh được mẹ bé đón đi, lúc gần về, đi lại gần chỗ của Tần Lãng để chào tạm biệt, Tần Lãng cũng không thèm để ý tới, tiếp tục tìm kiếm.
Đột nhiên, ở trong đám người bé nhìn thấy một bóng dáng cao lớn vừa quen thuộc vừa xa lạ, ánh mắt sáng ngời, đó là ba của bé sao?
Tống Mạc cau mày lại cẩn thận tìm kiếm, nhưng mà, trẻ con quá nhiều, mà anh lại không tìm thấy bóng dáng nho nhỏ của Tần Lãng.
Đang chuẩn bị đi tới nhìn từng đứa một, thì bỗng nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ giống như viên pháo nhỏ, đang đi thẳng tới chỗ anh, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt đen trắng rõ ràng, không phải Tần Lãng thì còn ai vào đây?
Trên mặt hiện ra ý cười dịu dàng. Die~nn ddan leê Quy idonn.
Trong nháy mắt, Tần Lãng đã dừng lại ở trước mặt anh, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, trong mắt không che giấu được nét vui vẻ nhảy nhót, hớn hở gọi một tiếng: "Ba!"
Mặt mày của Tống Mạc hiếm khi được giãn ra như vậy, dắt tay của Tần Lãng: "Ừ, về nhà thôi."
"Về nhà của ba sao?" Thoạt nhìn Tần Ngu vô cùng vui vẻ, đi đường đều không yên, nhảy rồi lại nhảy.
"Ừ."
Đi vài bước, đột nhiên Tần Lãng dừng bước lại, quay đầu nhìn bốn phía, nhăn mũi lại: "Ồ, mẹ đâu rồi?"
"Mẹ đang ở nhà đợi chúng ta trở về." Tống Mạc trả lời rất nhanh.
"Vậy là từ nay về sao chúng ta sẽ ở chung một nhà sao?" Đôi mắt Tần Lãng sáng long lanh nhìn về phía Tống Mạc. SSdienng dànlew quy9on.
Đôi mắt đen nhánh của Tống Mạc cũng ngưng tụ một tầng vui vẻ: "Đương nhiên."
Tần Lãng hoan hô một tiếng, kéo tay Tống Mạc lại cọ xát vào.
Tống Mạc nhếch môi, vuốt vuốt đầu Tần Lãng, một lớn một nhỏ đi về phía chiếc xe.
Dọc đường đi, Tần Lãng tỏ ra vô cùng phấn chấn, hỏi những câu hỏi vô cùng sâu sắc.
"Ba, ba và mẹ sẽ kết hôn với nhau sao?"
"Ba, ba và mẹ sẽ ở chung một nhà chứ?"
"Ba, đêm nay, con có thể ngủ cùng với ba mẹ không?"
Sau vô số câu hỏi nhảm nhí của Tần Lãng, Tống Mạc bất đắc dĩ nhìn chằm chằm đôi mắt đen của bé hỏi: "Con thích cái gì?"
Vấn đề được hỏi rất đột ngột, Tần Lãng rõ ràng chưa từng ngờ tới, sững sờ ra mấy giây, rồi nuốt lại vấn đề sắp hỏi ra khỏi miệng, suy nghĩ rất nghiêm túc rồi mới ngẩng đầu lên: "Bạch Cận Tịch." SSdie nng dànlew quy9on.
Bạch Cận Tịch, siêu sao quốc tế, xưng danh là nữ thần quốc dân.
Một tay của Tống Mạc đặt trên tay lại, liếc mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt non nớt của Tần Lãng, con của anh, một bé trai bốn tuổi, lại đi thích một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, ồ, thật sự là không giống người bình thường.
Một lát sau thu hồi ánh mắt lại, đưa điện thoại vào trong tay của Tần Lãng: "Bây giờ con có thể thoải mái nhìn người phụ nữ mà con thích rồi."
"Ồ." Tần Lãng cầm lấy điện thoại di động, diễn viên nổi tiếng chuyên đóng phim tình cảm Bạch Cận Tịch quen thuộc hiện ra, những vấn đề bé muốn hỏi, đã bị bé quăng ra sau đầu.
Tống Mạc nhìn con trai của mình cuối cùng cũng yên tĩnh lại, hài lòng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước.
Mấy giây sau, lại thấy Tần Lãng nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.
"Làm sao vậy?" Tống Mạc ngoái đầu nhìn lại.
"Ba, có phải ba không thích nghe con nói chuyện không?" Tần Lãng nhíu mày lại hỏi. Diễng đáng ele quiý don.
"Không có, sao có thể như vậy được." Tống Mạc hơi ngẩn người ra một chút, rồi bình tĩnh khẽ trả lời.
Tần Lãng vẫn đang định nói gì nữa, nhưng Tống Mạc đã mở miệng: "Ồ, chúng ta đã tới rồi."
Tần Lãng lập tức nhìn ra bên ngoài cửa xe, trong tầm mắt của bé từ từ hiện lên một toà nhà màu trắng.
Tới cổng biệt thự, Tống Mạc xuống xe, đang muốn vòng qua đầu xe để ôm Tần Lãng từ ghế phụ xuống, thì phát hiện ra Tần Lãng đã ôm cặp sách tự mình nhảy xuống, hơn nữa còn đi qua chỗ anh, rất tự nhiên nắm lấy bàn tay to của anh, ngước đầu lên mỉm cười nhìn anh, một bộ dạng hiểu chuyện vô cùng đáng yêu.
Trong tim không hiểu sao cảm thấy nhói lên.
Tần Lãng trưởng thành quá sớm, khiến cho lần đầu tiên anh sinh ra cảm giác áy náy vì bốn năm nay mình không quan tâm ngó ngàng gì tới bé.
Đứa trẻ là vô tội, từ năm anh mười tuổi kia, Hà Cầm cũng chính là mẹ của anh đã qua đời, từ lúc Tống Minh Dương cưới Ân Ninh về nhà, anh đã hạ quyết tâm đời này mình nhất định sẽ là một người cha tốt, ít nhất, sẽ cho con của mình có một gia đình đầy đủ. Nhưng tới bây giờ, đã bốn năm rồi, anh đã không ở bên cạnh của Tần Lãng, càng không cho bé một gia đình đầy đủ, đặt tay lên ngực tự hỏi lòng, anh nhất định không phải là một người cha tốt.
Giờ phút này, đôi mắt cúi xuống nhìn Tần Lãng, trong ánh mắt đã có thêm chút dịu dàng. Diễng đáng ele quiýdon.
Tài xế lái xe đi tới bên cạnh gọi: "Thiếu gia."
Lúc này Tống Mạc mới thu hồi ánh mắt, khẽ mỉm cười, đưa chiếc chìa khoá xe trong tay cho tài xế.
Tài xế bị bộ dạng này của anh làm cho kinh sợ, đúng vậy kinh sợ là cảm giác của anh ta ngay lúc này, anh ta đã tới nhà họ Tống nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Tống Mạc cười dịu dàng như thế bao giờ, hôm nay chắc là bị trúng tà rồi.
Sợ run mấy giây, rồi vô cùng khó chịu nhận lấy chiếc chìa khoá từ Tống Mạc.
Tống Mạc dắt Tần Lãng đi vào bên trong nhà, Vú Trương đã sớm làm xong cơm tối, thấy Tống Mạc dắt Tần Lãng vào, khuôn mặt vui vẻ nói: "Tiểu thiếu gia rất giống cậu." điễnn dàn nên quýndon.
Tần Lãng nhìn nhìn Tống Mạc, rồi lại nhìn nhìn lại mình một chút, lớn lên nhìn giống ba, vậy là đang khen bé đẹp trai sao, nét mặt trở nên vui mừng, ngọt ngào chào hỏi Vú Trương: "Xin chào bà."
Vú Trương thấy Tần Lãng ngoan ngoãn và hiểu chuyện như vậy, khuôn mặt vui mừng đến nở hoa.
Căn biệt thự đã vắng lặng và lạnh lẽo một thời gian dài, bởi vì có sự xuất hiện của Tần Ngu và Tần Lãng mà trở nên ấm áp.
Ba người ngồi trước bàn ăn ăn bữa tối, Tống Mạc ở bên cạnh vừa gắp thức ăn giúp Tần Lãng, vừa ngước mắt nhìn về phía Vú Trương hỏi: "Cô ấy vẫn chưa tỉnh lại sao?"
"Vẫn chưa, ngủ cũng đã lâu rồi, cơm nước xong thiếu gia hãy lên xem một chút xem sao."
"Ừ."
―――
Ăn cơm xong, sắp xếp cho Tần Lãng xong xuôi, Tống Mạc trở về phòng ngủ.
Trong phòng đen như mực, chỉ có ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ, màu vàng nhạt xuyên thấy qua lớp rèm cửa sổ chiếu vào chiếc giường, Tần Ngu thì đang nằm trên giường, vẫn đang ngủ yên giấc. điễnn dàn nên quýn don.
Khuôn mặt sáng sủa xinh xắn, đôi lông mi rất dài khuất trong bóng tối, chiếc mũi thanh tú tôn lên khuôn mặt, cánh môi đầy đặn hơi nhếch lên, giống như cánh hoa anh đào chờ người ta hái, cằm hơi nhọn bị chiếc chăn che khuất đi, chỉ lộ ra đường cong mềm mại, mái tóc đem mềm như lụa, rơi tán loạn bên cạnh khuôn mặt, nhìn cô như vậy, rất bình thản và xinh đẹp.
Người đàn ông đứng khoanh tay yên lặng ngắm nhìn mấy giây, lại không nhịn được có chút dao động trong lòng.
Trong lòng nhột nhột nhưng lại mềm mại, giống như có một bàn tay đang chạm vào.
Một lát sau cúi người xuống, đưa tay ra phủ lên cái trán trơn bóng của người phụ nữ.
Trong giấc mơ Tần Ngu cảm thấy trên trán có một cảm giác rất thoải mái, giống như có một dòng nước mát lạnh chảy qua trán, trong lòng cô thoải mái thở dài một cái, từ từ mở mắt ra.
Hết chương 106.