Danh Môn Thê Ước, Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Cao Lãnh

Chương 102: Một giấc mơ, một kết thúc? (1)

Trước Sau

break

Chương 102: Một giấc mơ, một kết thúc? (1)
Editor: Táo đỏ phố núi

Một tấm ảnh rất lớn, hình ảnh cũng rất rõ nét, nói là nam nữ trong bức hình yêu đương nơi công cộng.

Tần Ngu nhìn từng tấm hình kia, hô hấp như nghẹn lại ở cổ họng, giống như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt cổ của cô, cô muốn hét lên thật to, nhưng không thể nào hét ra được, chỉ có thể trợn mắt lên nhìn.

Đầu ngón tay, lạnh buốt, sự lạnh lẽo này nhanh chóng lan ra với khí thể không thể ngăn cản được, thẩm thấu vào trái tim cô, trong nháy mắt cô có cảm giác như mình được đặt vào nơi tràn ngập băng tuyết.

Nước mắt như có như không ở nơi hốc mắt, tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ trong làn nước mắt. SSdienng dànlew quy9on.

Không phải là Tống Mạc, mà là Hứa Giang Nam.

Gương mặt đẹp trai phóng khoáng trong tấm ảnh, gương mặt của người đàn ông đang được cô gái đang chôn mặt trong ngực kia, là anh Giang Nam của cô, là anh Giang Nam thanh mai trúc mã cùng lớn lên từ nhỏ với cô, là anh Giang Nam người nói muốn cưới cô và chăm sóc cô cả đời.

Tần Ngu kinh ngạc nhìn tấm hình, sự thất vọng, giống như đầu đang tràn ngập trong mực nước biển, bao phủ lấy toàn thân của cô.

Vì sao?

Vì sao lại là Hứa Giang Nam?

Cô hỏi từng câu một, quật cường, cố chấp, nhưng không có câu trả lời, chỉ có tấm hình bắt mắt, sắc nét và rõ ràng nhắc nhở cô rằng, người đàn ông kia chính là Hứa Giang Nam.

Anh, và người phụ nữ khác ở cùng một chỗ, thoạt nhìn bọn họ đang rất vui vẻ. SSdienng dànlew quy9on.

―――

Trong công ty Vũ Thành.

Hiện trường buổi họp báo.

Truyền thông tụ tập, những bóng đèn sáng trưng chiếu sáng khiến cho hiện trường buổi họp báo sáng như ban ngày, tất cả mọi người đều đang đợi nhân vật chính của hôm nay xuất hiện.

Sáu giờ, buổi họp báo được tổ chức đúng giờ.
Dưới ánh sáng của bóng đèn, Thẩm Vi Nhi mặc bộ quần áo màu đỏ, chân thành đi ra, áo đuôi cá kết hợp với chiếc quần lụa mỏng, khiến cho những đường cong của người phụ nữ được phác hoạ một cách tinh tế uyển chuyển, da thịt trắng nõn như ẩn như hiện, rất giống trong tấm hình, khiến cho người ta mơ mộng, mà trên khuôn mặt của người phụ nữ, vẫn treo một nụ cười hoàn mỹ tới mức không chê vào đâu được.

Trong hội trường đang yên tĩnh, chớp mắt một cái, chỉ sau một giây, tất cả mọi người đều sôi trào lên.

Sau scandal đương sự xuất hiện, nữ nhân vật chính của scandal, Thẩm Vi Nhi liên tục ẩn náu ở trong biệt thự của mình, mà bây giờ, cô lại xuất hiện, rơi vào tầm mắt của tất cả các tạp chí truyền thông, chuyện này không thể nghi ngờ gì sẽ là tiêu đề của các tờ báo vào ngày mai. Diễng đáng ele quiý don.

Đèn flash chớp lên liên tục, đám người trở nên chen chúc, các tạp chí truyền thông rối rít đứng dậy, dường như muốn chạy vọt lên đài cao, tầng tầng lớp lớp đủ loại vấn đề sắc bén, riêng tư, được hỏi ra khỏi miệng.

Mà Thẩm Vi Nhi vẫn đứng ở trên đài cao, thủy chung cười nhưng không đáp lại.

Tình cảnh hỗn loạn được duy trì liên tục trong một khoảng thời gian, sau đó có một người đàn ông đi ra, đó là người đại diện của Thẩm Vi Nhi.

Người đàn ông cao lớn nhìn một lượt trong hội trường, sau đó hắng giọng một cái, cầm lấy micro, "Các vị, xin mọi người yên lặng một chút, không nên gấp gáp, đối với tất cả những vấn đề mà mọi người cảm thấy hứng thú, sau đây, tiểu thư Thẩm Vi Nhi sẽ nghiêm túc trả lời chi tiết từng vấn đề một."

Giọng điệu không nặng không nhẹ, khiến cho mọi người hài lòng, đám người ồn ào dần dần yên tĩnh lại.

Thẩm Vi Nhi cầm lấy micro từ trong tay của người đại diện, khuôn mặt vẫn mỉm cười cao quý trang nhã, ánh sáng đèn chiêu vào trên đầu của cô, giống như có một vầng hào quang bao phủ xung quanh người của cô, khiến cô giống như một nữ thần người khác không thể chạm vào. Giờ phút này, không ai quan tâm sau lưng người phụ nữ này có bao nhiêu dơ bẩn hay tội ác, bọn họ chỉ thấy chiếc mặt nạ giả tạo hoa lệ xinh đẹp của cô ta. Diễng đáng ele quiý don.

Người phụ nữ lẳng lặng nhìn khắp bốn phía, khe khẽ mở miệng, "Đối với tấm ảnh được đưa lên sáng sớm hôm nay, điều duy nhất tôi có thể nói với mọi người chính là, không phải tôi không giữ gìn được sự trong sạch của mình mà là người đàn ông trong tấm hình kia, là ….", người phụ nữ dừng lại mấy giây, sau đó nhẹ nhàng nói ra ba chữ "Vị hôn phu của tôi." (đúng ra có ba chữ ‘vị hôn phu’ thôi ạ, nhưng vì có chút khác biệt về ngôn ngữ nên bây giờ nó thành năm chữ.)

Vừa dứt lời, dường như ồn ào hết cả lên, bầu không khí lại một lần nữa trở nên náo nhiệt.

Mà Thẩm Vi Nhi, giơ bàn tay phải của mình lên, trên ngón tay mảnh khảnh vô danh, một viên kim cương bằng trứng chim bồ câu đang chiếu sáng lấp lánh, trên mặt của cô ta, lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Hiện trường buổi họp báo sớm đã trở nên điên cuồng, thêm cái tin tức này, không thể nghi ngờ sẽ trở thành tiêu đề cho tờ báo ngày mai. Chuyện đột nhiên bị lộ "Hình khiêu dâm", liên tục là chủ đề nóng bỏng, xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người. Diễng đáng ele quiý don.

Chỉ lên tiếng ngắn gọn như vậy, Thẩm Vi Nhi mang theo kính râm rời đi, để lại tất cả các phóng viên truyền thông, bọn họ sẽ đem tất cả những gì hôm nay chụp được sau đó thêm chút mắm muối, rồi mới tạo ra những tin tức kinh người cho tất cả mọi người xem.

Mục đích của của cô ta, đã đạt tới rồi.

Về phần tình hình sẽ phát triển tới mức độ nào, cái này, không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô ta. điễnn dàn nên quýndon.

―――

"Những hình khiêu dâm kia đã đến hồi sau rồi…."

"Các người biết không, hôm qua Thẩm Vi Nhi lại có thể triệu tập tất các phóng viên để tổ chức buổi họp báo, chính miệng thừa nhận người đàn ông trong tấm ảnh là vị hôn phu của cô ấy."

"Tiếp theo, tất cả mọi người đoán thử xem, người đàn ông kia là ai?"

Tới gần giờ tan sở, tất cả mọi người trong công ty khó có dịp không thu dọn đồ đạc để chuẩn bị về, mà rất ăn ý tụ tập lại một chỗ, thảo luận chuyện hình khiêu dâm đã gây chấn động một thời gian kia, ngay cả quản lý, cũng nhịn không được mà cũng bước lại gia nhập vào.

Chỉ có Tần Ngu, lẳng lặng ngồi ở trong góc, trên khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt trắng đen rõ ràng có chút sưng đỏ lên. điễnn dàn nên quýndon.

Cuối cùng buổi tối cũng đã đến.

Cô không nói một lời nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đèn neon dần dần sáng lên, nhìn những bóng người không ngừng bận rộn, nhìn những chiếc xe cộ đi qua đi lại không dứt, trong mắt, chỉ còn lại nỗi cô đơn và vắng vẻ.

Tất cả đều đến trùng hợp như vậy, ngay lúc cô cho là cuối cùng mình cũng có thể đạt được hạnh phúc, thì cuộc sống của cô lại xảy ra một trò đùa lớn như vậy.

Người phụ nữ kia đứng ở trên đài cao, cười xinh đẹp động lòng người như vậy, cô ta nói, Hứa Giang Nam là vị hôn phu của cô ta.

Thậm chí cô ta còn khoe khoang chiếc nhẫn ở trên ngón tay áp út của cô ta với tất cả mọi người.

Còn mình thì sao? Mình được tính là cái gì?

Tần Ngu theo bản năng vuốt ve chiếc nhẫn ở ngón tay áp út của chính mình, nơi đó là bằng chứng chứng minh Hứa Giang Nam từng cầu hôn với cô, nhưng bây giờ, là chứng minh sự tồn tại của cô buồn cười tới cỡ nào sao?

Trong lòng đau nhói lên, cô phải cắn chặt môi dưới, mới có thể nhịn lại không cho nước mắt rơi xuống.

Hứa Giang Nam ơi Hứa Giang Nam, tại sao anh lại có thể làm tổn thương em như vậy? Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

Rõ ràng, những tình cảm dịu dàng ngọt ngào kia đều là thật, đều rõ ràng, những tình cảm say đắm và chiều chuộng kia cũng đều là thật, nhưng tại sao hôm nay lại cảm thấy như thuỷ kính nguyệt hoa? (Hoa trong gương, trăng trong nước)

Tất cả những chuyện này, đến tột cùng là một giấc mơ, hay là một ván cờ?

―――

Khách sạn Danh thắng.

Ánh đèn tĩnh lặng, quang cảnh mờ mịt.

Hứa Giang Nam lẳng lặng ngồi ở trước bàn, áo sơ mi trắng quần tây đen, mái tóc đen mềm, mặt máy đen thui, ánh sáng chiếu vào cánh mũi anh tạo thành cái bóng mờ, làn môi mỏng khẽ mím lại, bên ngoài cửa sổ, là một màn đêm đen tối, chỉ có vài giờ ánh sáng ảm đạm của bóng đèn chiếu vào đầu vai của anh, người đàn ông có khuôn mặt trắng trẻo tuấn dật, giờ phút này trở nên tái nhợt mà cô độc.

Không có mở đèn, ánh sáng duy nhất là ánh đèn neon trên bàn và chút ánh trăng lạnh lùng chiếu vào, mặc dù tối tăm và thâm trầm như thế, nhưng một phần tờ báo trên bàn kia vẫn hiện ra mờ mờ ảo ảo, không khó nhìn ra, khuôn mặt trong tấm hình đó.

Tầm mắt của người đàn ông liền khẽ rơi vào hình ảnh kia, đôi mắt đen nháy có chút bi thương, tuyệt vọng và chán nản.

Anh không biết rõ là hôm qua đã phát sinh chuyện gì, cũng không biết vì sao lại lộ loạt ảnh này ra bên ngoài, tất cả mọi chuyện phát sinh tối hôm qua, ở trong đầu chỉ còn lại những hình ảnh mơ hồ. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

Nhưng bây giờ, tờ giấy mỏng manh ở trước mặt này, đã đen tất cả những tình tiết hoang đường kể lại một cách tinh tế, giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào trái tim anh không chút sai lệch nào, một nhát trí mạng, ngay cả khoảng thời gian để giãy giụa anh cũng không có.

Tất cả những chuyện này, đều phát sinh một cách tự nhiên như vậy, trùng hợp như vậy, trùng hợp giống như có người sắp xếp một kết cục như vậy.

Cửa phòng đột nhiên có tiếng cộc cộc trầm thấp vang lên, suy nghĩ bị cắt đứt, Hứa Giang Nam ổn định lại tâm trạng, khàn khàn lên tiếng, "Mời vào."

Người trợ lý nơm nớp lo sợ đi tới, trên trán, đã có một lớp mồ hôi lạnh rỉ ra.

Ánh mắt của Hứa Giang Nam rơi vào tờ báo trên tay của anh ta, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, ánh mắt, hơi hơi chấn động, trong đầu chợt căng thẳng như một dây cung. dfien ddn lie qiu doon

Vẻ mặt của trợ lý căng thẳng đi tới, ngước mắt lên liếc nhìn Hứa Giang Nam, trên mặt có chút chần chờ.

Hứa Giang Nam nhìn nhìn anh ta, khẽ lên tiếng, "Đưa lên đi."

Người trợ lý nghe vậy, mới chậm rãi đưa tay lên, đem tờ báo mới ra lò kia ra, đưa tới trước mặt của Hứa Giang Nam.

Đập vào mắt đầu tiên là dung nhan xinh đẹp không xa lạ gì kia, đúng là người phụ nữ kia, người phụ nữ hôm qua đột nhiên tìm tới tận cửa kia, cũng là, nhân vật chính của một màn hoang đường tối hôm qua.

Trong tấm ảnh, cô ta mặc một bộ quần áo màu đỏ, nở nụ cười trong sáng vô hại.

Dường như là theo bản năng, ngón tay thon dài của anh dùng sức, nắm chặt lấy viền ngoài của tờ báo, ngay lập tức ở viền bên ngoài tạo ra vô số nếp nhăn nhúm, mà trong đáy mắt của người đàn ông, từng đợt sóng lớn dần dần dâng trào lên.

Ánh mắt di chuyển một cái, rơi vào mấy chữ màu đen càng thêm bắt mắt ở phía trên, "Trạch nam là vị hôn phu của nữ thần.", "Nhẫn kim cương như trứng bồ câu." dfien ddn lie qiu doon

Ánh mắt nhìn xuống phía dưới, thoáng nhìn một cái liền nhìn thấy trên ngón tay vô danh của người phụ nữ kia, có chiếc nhẫn kim cương sáng tới mức muốn là mù mắt người ta, vừa vặn tương xứng là trên mặt người phụ nữ cũng nở nụ cười đầy hạnh phúc.

Bịa đặt, đây đều là bịa đặt!

Hứa Giang Nam đứng bật dậy, cánh tay đập một cái thật mạnh lên chiếc bàn đen nhánh, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên, vốn là khuôn mặt bình tĩnh và dịu dàng, bây giờ đã mơ hồi nổi lên lửa giận.

Cái gì mà vị hôn phu? Người phụ nữ anh yêu duy nhất chỉ có một, cái gì mà nhẫn kim cương? Anh rõ ràng là chưa từng đưa chiếc nhẫn kim cương cho người phụ nữ kia, anh dùng tấm lòng của mình để chọn một chiếc nhẫn kim cương, bây giờ đang đeo trong tay của người phụ nữ anh yêu nhất trên đời này.

Tất cả những chuyện này, đều là vu oan, đều là âm mưu!

Dưới đáy mắt của người đàn ông đột nhiên nổi lên trận cuồng phong, trong đôi mắt sâu không thấy đáy kia, giống như là đại dương màu đen đang cuộn cuộn từng cơn sóng lớn, hô hấp dần dần trở nên dồn dập, lửa giận bùng cháy lên hừng hực ở trong lồng ngực, đột nhiên gầm nhẹ lên một tiếng, người đàn ông đem tất cả những thứ trên bàn gạt hết xuống dưới đất.

Cúi đầu cánh tay chống đỡ ở trên bàn, rất lâu sau, lửa giận không cách nào chống đỡ được mới từ từ giảm đi.

Người trợ lý đã sớm bị hù doạ cho sợ hãi, trốn ở góc phòng, sợ hãi nhìn đống bừa bộn văng đầy dưới đất, ở trong lòng của anh ta, Hứa Giang Nam vẫn mãi mãi là người lịch sự nho nhã, vẫn luôn là người rất bình tĩnh ôn hoà, nhưng mà bây giờ, anh lại giống như con dã thú bị chọc giận, không kìm nén được cảm xúc, giống như ngọn núi lửa yên lặng trong nhiều năm, đột nhiên bùng phát hết ra.

Cũng may, sau cơn mưa to gió lớn, tất cả đã bình thường trở lại.

Vẻ mặt của Hứa Giang Nam đã khôi phục lại như bình thường, chỉ có đôi mắt, so với bóng đêm ngoài cửa sổ còn muốn đen hơn, anh lẳng lặng nhìn về phía anh ta, giọng nói lạnh lẽo như băng nhưu tuyết, "Kêu người chuẩn bị xe."

―――

Biệt thự Hương Hoành. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn     .

Chiếc xe Land Rover màu đen đi vào nhanh như bay ở trong màn đêm, kèm theo một tiếng gầm rú, chiếc xe dừng lại ở trước vườn hoa dưới lầu của căn biệt thự màu trắng.

Là người hợp tác với Danh Thắng, Hứa Giang Nam đã từng điều tra Thẩm Vi Nhi, cho nên, địa chỉ của cô ta, anh vẫn còn nhớ rất rõ ràng.

Người đàn ông nghiêng người đi ra, đứng ở bên cạnh xe, yên lặng nhìn qua toà nhà màu trắng đứng sừng sững trong bóng đêm, tầng hai trên lầu, vẫn có anh đèn, ánh sáng hơi yếu, trở thành ánh sáng duy nhất trong bóng đêm.

Lặng im mấy giây, đôi chân dài khẽ mở ra, trực tiếp đi tới phía cửa.

Ấn chuông cửa, hai tay bỏ vào trong túi quần, yên lặng chờ đợi, gò má ẩn vào trong bóng dêm, giống như là không tiếng động điêu khắc một pho tượng, lạnh lùng, sắc bén.

Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, sau đó đèn lầu một sáng lên, có vài ánh sáng chiếu lên đôi mắt sâu và đen của người đàn ông, tạo thành ánh hào quang làm rung động lòng người. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn     .

"Lạch cạch" một tiếng,  sau đó cánh cửa mở ra.

Thẩm Vi Nhi chỉ mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, xuất hiện ở cửa, đầu tóc vẫn còn ướt nhẹp, nhìn bộ dạng hình như là vừa mới tắm rửa xong.

Nhìn thấy Hứa Giang Nam, sắc mặt của cô ta rõ ràng là ngẩn ra, một giây sau, đã khôi phục lại nét tự nhiên, cánh môi cong lên, khoé mắt nheo lại, lộ ra đường cong ái muộn, suy nghĩ không rõ ràng nhìn vào trên mặt của Hứa Giang Nam, "Vào đi."

Cũng không nghiêng người đi, đúng lúc lại đứng ngay chính giữa cửa, chỉ để lại một khe hở nhỏ hẹp.

Rõ ràng là ám hiệu.

Ánh mắt lạnh nhạt của Hứa Giang Nam nhìn vào khuôn mặt của cô ta, vẻ mặt hiện lên chán ghét nhìn cô ta một cái, nghiêng người đi vào bên trong nhà, thành công tránh tiếp xúc thân mật với cô ta.

Thẩm Vi Nhi không giận cũng không phiền muộn, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn của anh rồi khẽ cười một tiếng, sau đó đi vào theo sát phía sau.

"Uống gì?" Người phụ nữ khẽ cúi người, hai tay chống lên bàn trà, khẽ cười nhìn về phía anh.

Bộ đồ ngủ vốn rộng thùng thình, bởi vì động tác này của người phụ nữ, chỗ cổ áo, lại càng nới rộng ra, hời hợt mắc ở đầu vai, chỉ cần kéo nhẹ một cái, sẽ lộ ra da thịt trắng nõn, mà quần áo bên dưới hơi mỏng, sự đẫy đà của người phụ nữ dường như nhìn một cái là không sót cái gì, đường cong sâu như vậy, đủ để cho đàn ông điên cuồng, máu nóng sôi sục lên. Táo đỏ le^e quyy do^nn.     

Vừa mới tắm rửa xong, chưa kịp bôi phấn lên mặt, thoạt nhìn trắng sáng, khoé mắt nhếch lên, cánh môi hé mở, tất cả đều đang không tiếng động mà lên tiếng mời mọc.

Vẻ mặt Hứa Giang Nam không chút thay đổi nhìn cô ta chằm chằm, "Không cần."

Nếu như nói chuyện xảy ra ngoài ý muốn ngày hôm qua là có nguyên nhân, hôm nay, dưới tình huống đầu óc còn tỉnh táo, anh tuyệt đối sẽ không nhìn người phụ nữ này nhiều hơn một chút.

Bây giờ người phụ nữ ngày đối với anh mà nói, chỉ có chán ghét.

Người phụ nữ này không thể ngờ được là ngoại trừ ngoài đàn ông kia bên ngoài lại có thể có người đàn ông có thể kháng cự lại được sức hấp dẫn của cô ta, Vi Vi ngơ ngác một chút, nhưng mà, rất nhanh cũng không thèm để ý mà khẽ cười một tiếng.

Vòng qua bàn trà, chậm rãi ngồi xuống ghế sofa, ngồi cách Hứa Giang Nam một khoảng cách ước chừng khoảng một người ngồi.

Mềm nắn rắn buông, đó mới là phương thức hữu hiệu. Cô ta đã gặp rất nhiều người đàn ông mũ áo chỉnh tề, cái mà bọn họ thích, đơn giản chỉ là quá trình chinh phục. Đối với bọn họ mà nói, người phụ nữ chỉ như là con mồi, càng dễ đến miệng, thì càng khinh thường, ngược lại, những người này nhiều lần trốn thoát từ bên miệng của họ, đó mới là mục tiêu của bọn họ. Táo đỏ le^e quyy do^nn.     

Đối phó với người đàn ông này, chỉ có thể mềm nắn rắn buông, mới có thể tới tay được.

Có lẽ bây giờ anh ta có thể duy trì sự bình thản, nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian, tin tưởng rằng, không bao lâu nữa, anh ta sẽ triệt để thua dưới chân của mình.

Hai chân vắt lên thành ghế, bộ đồ ngủ bằng lụa mảnh mai của người phụ nữ trượt xuống bắp đùi trắng nõn, nửa che nửa đậy, như ẩn nhu hiện, cứ như vậy trong đêm làm say lòng người, vô cùng quyến rũ.

Cánh tay của người phụ nữ tuỳ ý để trên tay vịn của ghế sofa, thần thái lười biếng nhìn về phía Hứa Giang Nam đang ngồi cách đó không xa, "Đã trễ thế này, không biết tiên sinh Hứa đến đây tìm tôi là vì chuyện gì?"

Hứa Giang Nam nghiêng đầu nhìn về phía cô ta, giọng nói khàn khàn, "Tối hôm qua, cô đã động tay động chân trong rượu của tôi?"

Thẩm Vi Nhi thản nhiên cười, đôi mắt xinh đẹp dao động trên gương mặt tuấn tú của anh, nói đến chuyện tối hôm qua, cái kia dường như rất cuồng nhiệt tốt đẹp, thật ra khiến cô có chút say mê, lúc mở miệng, trong giọng nói còn mang theo chút dịu dàng, "Đụng tay đụng chân? Em có thể đụng tay đụng chân gì được chứ, chỉ là tiên sinh Hứa nhất thời cao hứng nên đã uống nhiều quá mà thôi."

"Chỉ một ly mà đã không còn tỉnh táo, tửu lượng của Hứa Giang Nam tôi cũng không có kém tới mức đó, tiểu thư Thẩm, cô cho tôi là người ngu hay sao?" Người đàn ông hơi nheo mắt lại, cứ tỉnh bơ như vậy mà đánh giá người phụ nữ, vẻ mặt, có chút ác độc. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn .

Thẩm Vi Nhi hơi sững sờ, có lẽ là đã nhận ra hơi thở của người đàn ông này có chút biến hoá, mấp máy môi, "Đúng vậy, em thừa nhận, là em đã bỏ thuốc vào trong rượu của anh, nhưng mà như vậy thì đã sao?"

"Tại sao phải làm như vậy?"

"À…" Người phụ nữ nghe vậy thì khẽ cười một tiếng, giống như hỏi một vấn đề hết sức buồn cười, "Hiển nhiên là vì để chiếm được tiên sinh Hứa, cảm giác tối ngày hôm qua rất tuyệt, tiên sinh Hứa, anh cũng không quên được đúng không."

Trong đầu lóe lên một đoạn hình ảnh ngắn còn sót lại, anh ôm Thẩm Vi Nhi, trong miệng gọi tên Tần Ngu, sau đó lần lượt đè cô ta ở dưới thân, rong ruổi, cướp đoạt, hung hăng chiếm hữu, trong dạ dày Hứa Giang Nam đột nhiên cuộn lên một trận cuồn cuộn, nhìn người phụ nữ trước mặt, chỉ cảm thấy chán ghét tới cực điểm, tính cả cái thân thể này, cũng cảm thấy có chút chán ghét.

Lặng im mấy giây, cảm giác chán ghét này, mới cố gắng đè nén xuống được.

Một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ cón thần thái quyến rũ kia, xoay chuyển lời nói, "Tối hôm qua, những hình ảnh kia là ai đã để lộ ra ngoài?"

Thẩm Vi Nhi rõ ràng sững sờ, không thể nào đoán được, lời nói của anh cao thể xoay chuyển nhanh như vậy, nhưng mà cũng chỉ sao một lát, giống như không biết chuyện gì thản nhiên nói một câu, "Làm sao em biết được, nói không chừng là đã bị paparazi nào đó chụp rồi." die,n; da. nlze.qu; ydo /nn .

"Paparazi? Hình ảnh rõ nét như vậy, gần đến mức ngay cả mặt của tôi và cô đều rất rõ ràng, trừ phi lúc đó paparazi kia cũng đứng ở bên cạnh giường, nhưng mà, khi đó trong phòng chỉ có tôi và cô, không phải sao?"

Vẻ mặt của Thẩm Vi Nhi rõ ràng có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn cố làm ra vẻ tự nhiên nói, "Nói không chừng là ai đó đã sớm cài đặt máy quay ở trong phòng, cho nên mới chụp được những thứ này?"

Máy quay…. Ánh mắt của Hứa Giang Nam thâm trầm nhìn chằm chằm Thẩm Vi Nhi, đáy mắt, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, lại dường như đang tìm tòi nghiên cứu.

"Có ai biết tiểu thư Thẩm sẽ bỏ thuốc vào trong rượu của tôi, lại có ai biết là tiểu thư Thẩm nhất định sẽ dẫn tôi đi tới căn phòng kia, hơn nữa còn trùng hợp tới mức sớm đặt máy quay ở trong phòng, để chờ chụp hình?" Hứa Giang Nam từng bước ép sát.

Trong lòng của Thẩm Vi Nhi chấn động, có chút bối rối nhìn về phía Hứa Giang Nam vừa nói không ngớt lời kia, cũng không nhịn được mà cao giọng lên, "Chẳng lẽ anh hoài nghi em? Thật buồn cười, Thẩm Vi Nhi em làm sao lại có thể đem hình khiêu dâm chủa mình cho người khác xem được!"

Hứa Giang Nam đột nhiên nở nụ cười, nhưng mà là nụ cười rất lạnh lùng, "Nếu đã không phải là tiểu thư Thẩm, vậy thì tiểu thư Thẩm cần gì phải khẩn trương như vậy?" die,n; da. nlze.qu; ydo /nn .

"Anh muốn đem tội danh này chụp lên đầu của em, đương nhiên là em phải khẩn trương rồi." Thẩm Vi Nhi cố làm ra vẻ bình tĩnh giải thích một câu như vậy, ngón tay nắm trên ghế vịn của sofa bỗng nhiên siết chặt lại, tất cả những hành động đó Hứa Giang Nam đều nhìn vào trong mắt.

Lặng im mấy giây, lại một mở miệng lần nữa, "Được, vậy tôi hỏi lại, tại sao Công ty truyền thông Vũ Thịnh lại để lộ ra những hình ảnh như vậy, với những thủ đoạn của bọn họ, trước khi những hình ảnh này bị lộ ra bên ngoài, có thể hoàn toàn tiêu huỷ chúng, dù gì lúc phát sinh scandal, cũng sẽ kịp thời ngăn lại, dàn xếp ổn thoả, tiểu thư Thẩm, chuyện này, cô cũng biết rất rõ chứ."

Dường như từng vòng lại từng vòng, Thẩm Vi Nhi không tự mình nhận ra được là mình đang rơi vào trong đó.

Sơ hở chồng chất nhưng vẫn cực lực giải thích, tuy nhiên, những lời kia, ngay cả chính cô ta nghe cũng cảm thấy có chút gượng ép, "Một công ty lớn mạnh, cũng có lúc thất bại, sự việc lần này, chính là minh chứng tốt nhất."

Hứa Giang Nam vẫn bình tĩnh nhìn cô ta, sau đó cười khẽ một tiếng, đáy mắt lại không có chút nào gọi là vui vẻ, "Vậy quý công ty đúng là thất thủ vừa đúng lúc."

Thẩm Vi Nhi có lẽ là phát hiện ra ý đồ của người đàn ông này, cuối cùng cũng có chút luống cuống, giọng nói cũng cứng ngắc lại, "Cái này thì có liên quan gì tới anh, nếu như tiên sinh Hứa không còn chuyện gì để nói, thì xin mời rời đi, tôi muốn đi ngủ rồi."

Người phụ nữ ra lệnh đuổi khách, làm cho sự hoài nghi trong lòng của Hứa Giang Nam càng nhiều hơn. leê quý d0n9

"Chuyện khác? Vậy thì chúng ta nói một chút, tại sao trong khi tôi không biết cái gì mà lên giường với cô, lại trở thành vị hôn phu của tiểu thư Thẩm vậy?" Ánh mắt của Hứa Giang Nam nhìn vào trên ngón tay vô danh của bàn tay phải của người phụ nữ, "Chiếc nhẫn trên tay của tiểu thư Thẩm, tại sao có thể là tôi tặng đươc chứ."

Thẩm Vi Nhi theo bản năng giấu đi chiếc nhân, tim trong lồng ngực đập như đánh trống, người đàn ông này, cơ trí hơn so với sự tưởng tượng của cô ta, và càng lại càng ngoan độc hơn.

Bình tĩnh mấy giây, mới đè nén được cảm giác kinh ngạc và hoảng sợ ở trong lòng, cười nhạt nhìn về phía Hứa Giang Nam, "Chuyện này tôi cũng rất xin lỗi, đã để cho tiên sinh Hứa làm bia đỡ đạn, ảnh chụp cũng bị phát tán ra ngoài, nếu như anh chỉ là một người không liên quan tới tôi, như vậy thì báo chí truyền thông họ sẽ viết như thế nào, người mẫu thuần khiết trong sáng lại là người phụ nữ phóng đãng? Tiên sinh Thẩm, anh cũng biết đó, thân phận của tôi là người của công chúng, cho nên, không thể tuỳ ý để cho truyền thông bôi nhọ được, chỉ có thể để cho anh trở thành vị hôn phu của tôi, mới có thể vãn hồi được chuyện này."

Lời thoại này, nghe có vẻ rất hợp lý. leê quý d0n9

Nhưng mà, Hứa Giang Nam lại nhìn thấy trên trán Thẩm Vi Nhi rịn ra mồ hôi lạnh, còn nữa, ngón tay của cô không ngừng cào cấu lên vỏ bọc sofa, hành động này là khi căng thẳng mới thể hiện ra.

Lời nói của cô ta, là nói dối.

Điều này, làm cho suy đoán ở trong lòng của anh càng thêm khẳng định.

Mấy máy môi, ánh mắt của anh càng sa sầm lại, vô cùng sắc bén rơi vào trên mặt của người phụ nữ, "Nghe nói, cô là bạn gái cũ của Tống Mạc?"

Đột nhiên hỏi vấn đề này quá mức kỳ lạ, lại là cái tên Tống Mạc kia, Thẩm Vi Nhi không nhịn được trong lòng run lên, cả khuôn mặt đều cứng ngắc lại, mạnh mẽ đưa mắt lên nhìn, nhìn chằm chằm vế phía Hứa Giang Nam, "Đến cuối cùng thì anh muốn nói cái gì!"

"Chuyện kinh doanh của Danh Thắng đang đi xuống, cô đột nhiên mua cổ phần, ảnh chụp bị tung ra ngoài, scandal ùn ùn kéo tới, cuối cùng là buổi tổ chức họp báo, chắc hẳn, đều do một tay Tống Mạc làm nên, mà cô, cũng là người nằm vùng của anh ta, mục đích chính là dụ tôi lên giường, sau đó mượn lực của dư luận làm cho tất cả mọi người đều biết thân phận của tôi là vị hôn phu của cô, tôi nói đúng chứ, tiểu thư Thẩm?" Ánh mắt trong vắt của Hứa Giang Nam nhìn cô ta chằm chằm, thật sự rất giống như một chiếc gương, đem tất cả những bí mật cô ta giấu ở đáy lòng, bóc mẽ từng cái một, phơi bày ra bên ngoài.

Thẩm Vi Nhi trầm mặc, bởi vì mỗi một câu nói của Hứa Giang Nam, đều không sai chút nào hết.

Cô ta lẳng lặng ngồi ở trên ghế sofa, sắc mặt sau khi bị vạch trần thì chỉ còn lại sự chán nản sự kinh ngạc không thể tin được. leê quý d0n9

Hứa Giang Nam đến cuối cùng rùng mình ở trong lòng một cái, thì ra tất cả những chuyện kia đều đúng như anh đã dự đoán.

Tất cả những chuyện này đều phát sinh rất gấp không kịp chuẩn bị, lại quá mức thuận lợi, liền nhớ lại mọi chuyện, mới phát hiện ra, Tống Mạc đã khiến cho dư luận phát triển đến cực hạn, anh chỉ có thể nói, người đàn ông này, quá mức mưu mô, ván cờ này, lại khiến cho anh bị hãm sâu vào, ngay cả cơ hội giãy giụa cũng không có.

Mà anh ta, không cần phí chút sức lực nào, đã có được kết quả mình muốn – làm cho Tần Ngu chết tâm đối với anh, đem cái chức danh vị hôn của nữ minh tinh đang hot hiện nay mạnh mẽ đổ lên đầu của anh, mạnh mẽ và dứt khoát, chặt đứt con đường lui của anh đối với Tần Ngu, chỉ cần có người biết Tần Ngu là vị hôn thê của anh, đến lúc đó sợ là không ít người chỉ trích anh một chân đạp hai thuyền, người chửi người đánh, ngay cả Tần Ngu, có khả năng cũng sẽ bị gắn oan uổng cái danh người thứ ba, bởi vì từ đáy lòng của tất cả mọi người, đều cho anh là vị hôn phu của Thẩm Vi Nhi, mò bọn họ, cũng không có đường chối cãi, không có ai tin tưởng bọn họ.

Thủ đoạn của người đàn ông này, quá mức cay độc và tàn nhẫn.

Yên lặng thật lâu, mới chậm rãi đứng dậy, từng bước từng bước đi về phía Thẩm Vi Nhi.

Phát hiện ra bóng dáng cao lớn của đàn ông đột nhiên bao trùm trên đỉnh đầu, Thẩm Vi Nhi đột nhiên co rụt người lại, đôi mắt kia, cảnh giác nhìn chằm chằm vào anh, "Anh muốn làm gì?"

Hứa Giang Nam chậm rãi cúi người, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô ta, sau đó đưa tay ra, bóp vào chiếc cổ mảnh mai của cô ta, gằn ra từng câu từng chữ giọng nói khàn khàn, "Hy vọng từ nay về sau, tiểu thư Thẩm tự giải quyết cho tốt."

(còn tiếp)

break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc