Bởi vì mấy người Lâm Thanh Uyển không làm đậu hủ, với lại cũng không có chỗ làm. Diêu thị đi tới nhà làm đậu hủ trong thôn mua hai cân về. Dương Thiết Căn đi cùng nàng, hỗ trợ mang đậu hủ trở về, thuận tiện qua cửa hàng tạp hoá trong thôn mua hai vò rượu về.
Thôn Lạc Hạp có một cửa hàng tạp hoá nhỏ, cửa hàng ở giữa thôn, là một hộ gia đình dựng lên một quầy hàng trong sân nhà mình. Bán rất nhiều thứ, chủng loại cũng không nhiều, đều là chút dầu muối tương dấm rượu, còn có một ít dây buộc tóc hay là kẹo đường cho trẻ con.
Rượu được mua về, Lâm Thanh Uyển cắt ra hai miếng thịt heo còn dư trong nhà, khoảng chừng được một cân.
Bốn người cùng đi chính phòng đưa lễ năm cũ cho Dương lão gia tử và Hà thị.
Dương lão gia tử nhìn thấy bọn họ thực kinh ngạc, nhìn thấy gì đó trong tay bọn họ mới biết được bọn họ là tới làm gì. Môi không khỏi run lên, muốn nói cái gì đó nhưng không nói ra khỏi miệng được. Hà thị vốn mặt âm trầm, nhìn thấy gì đó trong tay bọn họ mới không âm trầm nữa.
Mấy người Lâm Thanh Uyển không biết nên nói gì với Dương lão gia tử, đưa gì đó trong tay nói là đưa lễ cho hai cụ, mấy người không đợi hai cụ nói chuyện quay người chuẩn bị đi.
Hà thị không lên tiếng, lúc chuẩn bị ra tới cửa Dương lão gia tử nói một câu trầm thấp: “Năm nay gia cảnh không tốt nên không có chuẩn bị cái gì ăn tết, ngày trừ tịch các ngươi không phải lại đây ăn cơm, cũng miễn cho liên lụy các ngươi ăn muối cùng chúng ta.”
Lời này là nhằm vào Lâm Thanh Uyển mấy ngày trước đó cãi nhau với Dương đại tỷ nói ư?
Lâm Thanh Uyển cảm thấy buồn cười, lão đầu nhi này còn chơi trò tức giận với bọn họ sao? Giận thì giận đi, bọn họ cũng không mất một sợi tóc nào.
Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn dừng bước, sắc mặt khó coi, nhưng không nói gì thêm, lôi kéo vợ mình đi ra ngoài.
Lúc ăn cơm trưa, hai nam nhân vẫn còn rầu rĩ không vui.
Lâm Thanh Uyển vòng con mắt mở miệng nói: “Không về ăn thì thôi, năm nay chính phòng còn bán cả heo đi rồi, có quay về thì cũng chẳng có gì mà ăn. Hơn nữa, lúc trước ầm ĩ như vậy bây giờ mà về còn ngồi mà ăn được cơm à? ! Đương nhiên, ta hiểu các ngươi không phải muốn dán lên người ta, chỉ là cảm thấy ăn tết mà không cùng nhau thì không ngon. Nhưng người ta cũng đã nói vậy rồi các ngươi còn ở đây mà buồn bực cái gì? Có thời gian đi giận rồi chi bằng vui vẻ mà làm tốt cái tết này đi, bảo đảm vui vẻ không thua ai đi.”
Diêu thị cũng nói: “Nhị tẩu nói rất đúng, chúng ta có tiền ăn cái gì mà không được? Phải nhìn sắc mặt bọn họ mới ăn được sao? Hàng năm đón tét có gì ăn ngon cũng chẳng tới miệng chúng ta đâu! Hơn nữa, lúc trước nháo thành như vậy, có nhất thiết phải giả bộ hòa thuận ngồi với nhau mà ăn cơm sao? Huống chi cha nói lời này rõ ràng chính là không muốn chúng ta ăn cùng, chúng ta cần gì phải bám lên cửa? Năm nay chúng ta cùng nhau làm ăn thật ngon đi, để thiệt ai chứ không thể để thiệt chính mình.”
Hiện tại Diêu thị nghĩ thoáng rất nhiều, từ lúc trong nhà ở riêng, tinh thần của nàng từng ngày từng ngày tốt lên, không hề cảm thấy bản thân không sinh được con trai thì kém người một bậc. Đó là nhờ Lâm Thanh Uyển cả ngày không có việc gì sẽ khai thông một ít tư tưởng cho nàng, hơn nữa trong túi có tiền, nam nhân lại nghe lời mình, trong lòng có sức mạnh rồi.
Lâm Thanh Uyển cảm thấy Diêu thị nói được ‘một kim chảy máu’. Có nhất thiết phải giả bộ hòa thuận cùng nhau sao? Căn bản không cần thiết.
Nàng biết hai nam nhân không phải muốn đi ăn cơm cái gì, cũng không phải đại biểu tha thứ những người Dương gia kia đã làm mấy chuyện với mình. Mà là có cái truyền thống tư tưởng ở đó, cuối năm mọi người hòa thuận cùng nhau đón năm mới.
Nhưng mà Lâm Thanh Uyển khinh, cùng bọn họ đoàn viên ư, nàng tình nguyện ăn một mình!
Hai nam nhân không biết nghĩ đến cái gì, biểu tình sắc mặt hung tợn, động tác ăn cơm cũng hung tợn.
Cơm nước xong, Dương Thiết Căn nói đi trấn trên mua một ít đồ đón tết. Lâm Thanh Uyển đưa cho hắn bạc, hắn không lấy, hắn nói mọi thứ hàng tết nhị ca nhị tẩu chuẩn bị hết rồi, còn lại những vật nhỏ này để hắn bỏ tiền.
Lâm Thanh Uyển thấy thái độ hắn kiên quyết nên không cố đưa cho hắn nữa.
Buổi chiều Dương Thiết Căn từ trấn trên trở về, mua không ít các loại hoa quả khô, còn mua hai bức câu đối song cửa và hai chuỗi pháo.
Sau khi trở về liền bảo Diêu thị nấu bột hồ dán câu đối vào song cửa sổ, Lâm Thanh Uyển chọn trong đó cái mình thích cũng bắt trước làm theo.
Dương Thiết Căn mua về song cửa sổ rất đơn giản, đều là loại chữ phúc.
Ở cửa sổ nhị phòng và tam phòng dán toàn chữ phúc, Lâm Thanh Uyển và Diêu thị dán một cái lên cửa gian phòng nhỏ cách vách nữa. Dương Thiết Căn bận rộn làm bên ngoài, chỉ chốc lát sau hai câu đối được dán lên cửa nhà hai phòng.
Lâm Thanh Uyển đi ra ngoài nhìn cảm thấy thoạt nhìn rất vui vẻ. Tuy câu đối nơi này đều là nền đỏ chữ đen, không có muôn màu muôn kiểu như ở hiện đại, nhưng được thế này nhìn thấy không tệ lắm.
Hương vị năm mới liền xông ra. Lúc ăn cơm tối, mấy người đều ăn thêm một bát cơm, Lâm Thanh Uyển khẩu vị nhỏ, nhưng cũng ăn không ít.
Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Diêu thị bận rộn nặn bánh bao và chưng màn thầu.
Nơi này làm bánh bao ăn tết toàn dùng nhân là bạch tùng, thịt, dưa chua, Lâm Thanh Uyển bộc phát ý tưởng muốn làm nhân đường.
Thôn dân thôn Lạc Hạp tiết kiệm, cho dù là làm bánh bao ăn tết cũng chỉ là làm bột trộn, Lâm Thanh Uyển lên tiếng nói cả năm mới có một lần nên làm bằng bột mì vậy.
Dù sao từ lúc trong nhà có tiền thu từ đồ sấy tiên, Lâm Thanh Uyển rất ít khi mua lương thô, bình thường ăn cơm đều là gạo, ăn mì là bột mì. Diêu thị thỉnh thoảng đau lòng luyến tiếc sẽ pha thêm ít ngô vào, hoặc là làm cơm hạt kê. Lâm Thanh Uyển nghĩ kiếm tiền không dễ dàng, cũng không thể tùy tính tình của mình được, nên để nàng ấy làm. Thỉnh thoảng ăn lương thô cũng có lợi cho thân thể.
Mì đã được làm từ tối hôm qua, hôm nay là nặn bánh bao và chưng màn thầu, nhưng chỉ có vậy thôi cũng làm cho mấy người bận cả ngày.
Buối tối ăn cơm, hai gia đình mang lồng bánh bao và màn thầu ra ăn.
Hai tiểu nha đầu Dương Nhị Nữu và Dương Tam Nữu rất thích ăn bánh bao nhân đường Lâm Thanh Uyển làm, Lâm Thanh Uyển lại thích ăn bánh bao nhân dưa chua Diêu thị làm.
Hai mươi chín tháng Chạp.
Một ngày này không còn việc gì làm, chỉ là chuẩn bị mấy thứ cho ngày trừ tịch. Rau dưa đồ ăn đã chuẩn bị xong, Lâm Thanh Uyển tự mình cho kho lại cá sấy và gà sấy một lần. Kho xong, bảo Diêu thị đưa một ít cho Dương thị, cho bọn họ nếm thử một ít đồ ăn mới nàng làm.
Sau đó, lúc xế chiều làm sủi cảo. Nơi này có sủi cảo, nhưng không gọi là sủi cảo, mà gọi là há cảo.
Nhân sủi cảo làm theo sở thích của người trong nhà, nhưng đa số là nhân thịt heo, bạch tùng. Mùa đông lạnh nên ít rau dưa, mọi nhà thường ăn món rau là bạch tùng, củ cải, dưa chua muối từ mùa thu.
Lúc mấy người Lâm Thanh Uyển ở riêng không được chia cho, ngay cả dưa chua mà Diêu thị và nàng bận bịu làm cũng không có. Nhưng mà bên nhà Dương thị có nhiều dưa chua, cho bọn họ hai vò, thế này mới làm cho mấy người Lâm Thanh Uyển không đến mức không có đồ ăn.
Bình thường Lâm Thanh Uyển cũng dặn dò Dương Thiết Căn đi chợ thì mua mua ít rau dưa về, nhưng đa số là khoai tây, bạch tùng. Tuy rằng mấy thứ đơn giản, nhưng cũng tốt hơn mỗi ngày ăn đồ chua.
Diêu thị muốn làm sủi cảo nhân bạch tung, thịt heo, Lâm Thanh Uyển thấy ngày hôm qua bánh bao dưa chua ăn ngon, lại cho ra làm mấy cái sủi cảo nhân dưa chua.
Diêu thị mặc kệ nàng nàng, Dương Thiết Căn và Dương Thiết Trụ hai đại nam nhân không thể giúp được gì, chỉ có thể ngồi ở một bên nhìn hai nữ nhân can mì bao sủi cảo.
Diêu thị và Lâm Thanh Uyển gói kỹ lại, Dương Thiết Căn lấy để vào trong cái tủ cao bằng nửa người đặt kề bên vách tường.
Cái tủ này là Lâm Thanh Uyển đặc biệt mời thợ làm, coi như một cái tủ lạnh dùng. Thôn Lạc Hạp này mùa đông lạnh, nhiệt độ bên ngoài chính là một cái tử lạnh lớn. Chỉ là bọn họ vẫn còn ở chung một cái sân với Dương gia, đồ ăn đặt quang minh chính đại bên ngoài không tốt, hơn nữa Lâm Thanh Uyển cũng ngại bẩn. Vì vậy làm một cái ngăn tủ cao bằng nửa người về, tủ làm bằng gỗ không dầy, có tác dụng che cất thôi.
Đương nhiên, vì cái ngăn tủ này mà còn xảy ra một chuyện buồn cười.
Lâm Thanh Uyển làm được cái ngăn tủ này thì đặt nó ngay ngoài cửa làm một cái tủ lạnh thiên nhiên. Cửa không có khóa, khi nào dùng thì lấy.
Có một ngày Lâm Thanh Uyển để một ít đồ ăn chưa ăn hết vào đó, đến ngày hôm sau đi lấy thì phát hiện bị lục lọi.
Lâm Thanh Uyển làm người cẩn thận, mình để gì đó thì mình biết rõ ràng, vị trí để cũng nhớ rõ. Cho nên bị người lục lọi nàng biết ngay.
Thức ăn bên trong ít đi rõ ràng, mỗi bát bớt một ít.
Lúc ấy nàng hết chỗ nói rồi, nhìn đám đồ ăn còn lại thấy chán ghét lại đem đổ cả đi.
Ngày hôm sau Dương Thiết Căn đi chợ, Lâm Thanh Uyển dặn hắn mua một cái khóa về. Từ đó về sau, cái hộc tủ kia có thêm một cái khóa.
Lâm Thanh Uyển một là bởi vì trong lòng chán ghét, hai là thức ăn trong nhà đã bị người khác biết. Từ lúc trong nhà làm đồ sấy tiên, thức ăn tốt lên rất nhiều. Nhà này ở nhiều người như vậy, ai động đồ của nàng trong lòng nàng rõ ràng. Một lần còn đỡ, chứ nhiều lần thức ăn trong nhà đều tốt như vậy, còn đều là ăn lương thực tinh, bị lọt tới Hà thị lại thêm chuyện rồi.
Tuy hiện tại Hà thị và Dương lão gia tử không quản được bọn họ cái gì, nhưng Hà thị nhiều yêu thiêu thân như vậy, có thể bớt chuyện được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Sủi cảo gói kỹ đặt trong tủ, dựa theo Lâm Thanh Uyển dự tính không cần một đêm sẽ cứng lại. Đợi khi sủi cảo cứng lại thì đặt vào chậu, không lo tốn vị trí.
Sủi cảo được bao xong, Lâm Thanh Uyển thèm ăn nên đòi ăn. Diêu thị nhìn bộ dạng thèm ăn của nàng, thì cho nàng ăn một mình, cuối cùng bị Lâm Thanh Uyển ‘Ngượng ngùng’ kiên quyết ngăn cản, nói muốn mọi người cùng nhau ăn.
Cuối cùng là bốn người lớn và hai đứa trẻ đều ăn sủi cảo.
Ăn cơm xong, kiểm tra một phen thấy mọi thứ đã được chuẩn bị xong, hai người Diêu thị và Dương Thiết Căn mới về phòng. Ngày mai là trừ tịch, cả nhà còn phải bận rộn tắm rửa, tắm sạch sẽ mới nghênh đón năm mới.
Lâm Thanh Uyển cũng nấu nước chuẩn bị đi tắm, Dương Thiết Trụ ở bên cạnh giương mắt nhìn nói cũng muốn tắm.
Lâm Thanh Uyển nhìn cánh tay hắn rất đau đầu, nhưng không cho hắn tắm là không được. Dù thế nào thì trước khi đón năm mới cũng phải tắm rửa sạch sẽ.
Đành phải vừa nấu nước vừa nghĩ cách tắm cho hắn mà không bị ướt cánh tay.
Nấu nước xong, Lâm Thanh Uyển bắt đầu tắm, vừa cởi quần áo bước vào thùng tắm thì nghe thấy đằng sau có thanh âm xột xoạt.
Quay đầu nhìn lại thì thấy Dương Thiết Trụ cũng tiến vào. Hơn nữa hắn phi thường ngưu xoa, chẳng hiểu thế nào mà cũng cởi hết cả quần áo mình, trên người còn lại mỗi cái băng vải buộc cánh tay treo trên cổ. Dương Thiết Trụ tay trái không thể động, bình thường thay quần áo thì Lâm Thanh Uyển phải hỗ trợ.
Lâm Thanh Uyển lập tức đỏ mặt, vội vàng đuổi hắn ra ngoài.
Ai biết Dương Thiết Trụ tiểu tử này da mặt càng ngày càng dày, chết sống không chịu đi ra. Vừa không chịu ra ngoài vừa hô lạnh.
“Ngươi cái đồ lưu manh, mau đi ra.”
“Hì hì hì hì…” Dương Thiết Trụ ngây ngô cười. “Nàng dâu, nàng nhanh cho ta vào đi, rất lạnh đấy.”
Lâm Thanh Uyển quay đi ngượng ngùng nhìn nam nhân này. Nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên tám múi cơ bụng rắn chắc của nam nhân kia… Tên khờ này, nằm giường lâu vậy mà cơ bắp vẫn còn rắn chắc như vậy…
Nàng thấy không đuổi được hắn đi, lại sợ hắn bị lạnh, đành đỏ mặt cúi đầu bảo hắn vào thùng tắm.
Thùng tắm rất lớn, có thể chứa được hai người. Lâm Thanh Uyển thẹn thùng, che ngực lui sang một bên, nhường vị trí rộng cho Dương Thiết Trụ.
Đáng tiếc Dương Thiết Trụ cao lớn vạm vỡ, cái đầu lại cao, vừa đi vào dường như làm nước trong thùng tràn hết ra. Đến khi Dương Thiết Trụ ngồi vào thùng tắm thì Lâm Thanh Uyển mới dám ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt không dám nhìn xuống dưới.
Dương Thiết Trụ cười khúc khích, bởi vì sợ làm ướt cánh tay, nên giơ cao cánh tay trái lên.
“Nàng dâu, nàng mau tắm nhanh giúp ta nha.” Hắn vội vàng thúc giụ: “Ta giơ cánh tay lâu sẽ mỏi.”
Lâm Thanh Uyển nhìn hắn bộ dáng buồn cười kia, trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng vẫn giúp hắn tắm, may mà ngày thường nàng cũng đã lau người cho hắn, nên vẫn tắm được.
Phi, không phải là chưa từng thấy, thẹn thùng gì chứ. Lâm Thanh Uyển vừa cúi đầu làm, vừa phỉ nhổ chính mình.
Nhưng càng tắm càng phát hiện khoogn bình thường, vì sao trên người mình còn có thêm cái tay? Tay kia còn động đậy liên tục?
Lâm Thanh Uyển ngẩng đầu nhìn nam nhân, Dương Thiết Trụ cười hề hề bộ dáng giả vờ vô tội.
Sau đó là bắt đầu như thế nào thì Lâm Thanh Uyển hoàn toàn nhớ không được. Nàng chỉ biết đầu óc mình trống rỗng, mà nam nhân kia hình như đặc biệt kích động, hung hăng giằng co một hồi lâu mới buông tha nàng.
Ép buộc xong thì nước đã nguội, Dương Thiết Trụ chạy ra trước, tựa hồ sợ nàng đại phát lôi đình. Lâm Thanh Uyển run rẩy chân đi ra từ trong thùng tắm, lau người, đổ nước trong thùng tắm đi. May mà trong phòng có giường lò, lửa trong phòng bếp vẫn còn cháy nên không thấy lạnh lắm.
Nàng mặc quần áo lót đi ra khỏi phòng nhỏ, thấy trên kháng không có động tĩnh gì, phỏng chừng Dương Thiết Trụ đã ngủ.
Đồ con trâu! Trong lòng nàng thẹn quá thành giận mắng thầm.
Lúc lên giường lò, nàng cẩn thận nằm vào bên trong, vừa kéo chăn đắp thì bị người kéo vào.
“Chàng không ngủ được à?” Lời này vừa nói ra, Lâm Thanh Uyển mới thấy mình ngố, sao có thể ngủ nhanh như vậy được.
“Hì hì, nàng dâu, nàng có thấy chỗ nào không thoải mái không?” Trên đỉnh đầu nam nhân là ánh mắt ân cần, Lâm Thanh Uyển nghe lời này mặt lại đỏ lên.
“Chàng còn biết đến ta đấy?” người vừa rồi ép buộc nàng là ai? Nhưng mà lời này nàng không nói ra miệng.
Dương Thiết Trụ nhìn biểu tình nàng dâu biết là không sao, nhỏ giọng nói: “Ta hỏi tam đệ, hắn nói cẩn thận một chút là có thể.” Trong thanh âm ẩn vị mừng như điên.
Lâm Thanh Uyển nhất thời cảm thấy đỉnh đầu bốc khói.
Tên khờ này, vậy mà lấy chuyện này đi gỏi Dương Thiết Căn. Trời ơi, mau thả ra quả sét đánh chết nàng đi thôi.
Dương Thiết Trụ kéo nàng dâu vào trong ngực chặt hơn, hận không thể kéo nàng nhập vào trong xương cốt mình.
“Nàng dâu, nàng thơm thật nha, cũng rất mềm nữa…”
Hắn nhỏ giọng lầm bầm trong miệng, Lâm Thanh Uyển bởi vì quá mức xấu hổ không lắng nghe.
“Nàng dâu, ta, ta còn muốn, nhưng trong bụng nàng có tiểu oa oa …”
Câu này Lâm Thanh Uyển nghe được, lập tức lấy tay che miệng hắn nói những câu còn lại.