Thôn Lạc Hạp là một thôn xóm bình thường tọa lạc dưới chân núi Lạc Hạp, trong thôn có hơn một trăm gia đình lớn nhỏ.
Thôn Lạc Hạp lưng tựa núi Lạc Hạp, phía Tây có một con sông nhỏ uốn lượn chảy qua men theo chân núi, phong cảnh cũng coi như là tuyệt đẹp.
Thôn dân sinh sống ở đó mặt trời mọc thì đi làm đến khi mặt trời lặn thì nghỉ, nam cày bừa nữ dệt vải, ngoại trừ có hơi nghèo chút còn thường ngày cũng khá yên bình vui vẻ.
Cũng vì thôn Lạc Hạp này tựa lưng vào núi Lạc Hạp cho nên đời sống thôn dân cũng không quá khó khăn so với những thôn làng quanh đó, chung quy là đói lên núi kiếm ăn, khát xuống sông uống nước, cho dù không phải là nhà nào cũng có thợ săn, nhưng cũng có thể năm ba hôm lên núi hái hoa quả dại, bắt mấy con thỏ hoang hay gà rừng là được bữa ăn ngon.
Nhưng đa số thôn dân cũng chỉ hoạt động vượt chân núi Lạc Hạp một chút thôi, còn sâu vào bên trong thì họ không dám đi, bởi vì núi Lạc Hạp này không chỉ rộng lớn mà còn rừng sâu núi thẳm, nếu bị lạc bên trong sẽ rất khó đi ra, hơn nữa bên trong còn có dã thú hung mãnh ăn thịt người.
Những năm qua còn có trẻ con mải chơi lạc vào trong rừng bị mãnh thú ăn thịt, chuyện đó được lan truyền qua các thế hệ, dần dần thôn dân cũng không dám đi sâu vào trong rừng nữa.
Tóm lại là không phải ai cũng giống như Dương Thiết Trụ kia, muốn có bạc cũng phải xem mình có cái bản lĩnh đi kiếm, có mạng để mà đổi hay không.
Nhắc tới Dương Thiết Trụ, đó là một nhân vật danh tiếng lừng lẫy ở thôn Lạc Hạp đấy.
Thân cao tám thước bốn tấc, cao lớn vạm vỡ, sức mạnh kinh người, vác mấy trăm cân gì đó mà cứ như đi chơi, là hán tử duy nhất trong thôn dám đi sâu vào núi Lạc Hạp, nhưng diện mạo lại hung ác, thân hình cao lớn làm cho người ta sợ hãi, đã hai mươi mấy tuổi rồi nhưng vẫn chưa có vợ.
Sáng sớm hôm nay Dương Thiết Trụ khiêng con mồi tối qua mới săn được chuẩn bị đi chợ bán.
Cảnh thôn núi buổi sáng thật mĩ lệ, trời vừa sáng bình minh chiếu rọi, còn có những làn sương lượn lờ ngay trước mắt.
Trên đường nhỏ của thôn, tốp năm tốp ba thôn dân mang theo cái sọt, hoặc khiêng đòn gánh, hoặc đánh xe bò, đi lên chợ 5 ngày mở một lần bán chút đồ nhà mình làm ra.
Nhìn Dương Thiết Trụ vác gì đó trên vai, rất nhiều thôn dân mắt đỏ lên vừa tức hận vừa cảm thán.
“Thiết Trụ, lại bắt được con mồi to rồi nha.” Lão Trương Đầu đỏ mắt nói.
Lão Trương Đầu là một lão hán gầy teo lưng khom xuống, còn chưa quá 50 tuổi mà lưng đã còng rồi, nhưng lại là người thành thật bổn phận, chỉ tại hắn có đứa con trai không nên thân, cho nên cuộc sống hằng ngày rất kham khổ.
“Đúng vậy, Thiết Trụ, bản lãnh này của ngươi thật đúng là khó lường, đầu lợn rừng này chắc là bán được nhiều tiền đấy?” Điền thẩm trong thôn tiếp lời.
Điền thẩm mặc bộ quần áo vải thô màu xanh sẫm, khoảng ba bốn mươi tuổi, mặt tròn, mắt nhỏ, môi mỏng mỏng, một điển hình phụ nhân nông thôn ở phương Bắc.
“Vậy ngươi xem, thịt heo rừng đắt hơn heo nhà đấy, một cân ít nhất cũng phải hai mấy văn, nhìn con heo này chắc phải ba bốn trăm cân.” Dương Hồng gia bên cạnh xen mồm: “Mấy lượng bạc nhỉ!” Giọng điệu cảm thán, khẩu khí giống như đầu lợn rừng này là của nhà bà ta vậy.
Dương Hồng gia là một tức phụ hơn ba mươi tuổi, gương mặt dài và gầy, ánh mắt rất linh hoạt, mở miệng nói như súng máy bắn bùm bùm.
Bà ta vừa nói vừa quay đầu liếc mắt nhìn Điền thẩm: “Ta nói Điền thẩm tử này, ánh mắt Thúy Lan nhà các ngươi thật là không biết nhìn nha, ngươi xem Thiết Trụ thật bản lĩnh, tùy tiện bắt một con thú hoang cũng bằng với nhà ngươi làm ruộng nửa năm, ta nhớ lúc ấy chạy đến Dương gia nháo muốn từ hôn là ngươi đấy.” Dương Hồng gia bĩu môi cười nói châm chọc.
Nhà chồng Dương Hồng gia và nhà Dương Thiết Trụ được coi là cùng một dòng họ, tuy nói quan hệ hơi xa nhưng dù sao cũng được tính là người trong nhà, người trong nhà khẳng định muốn giúp người nhà mình rồi, ở nông thôn này rất coi trọng bộ mặt dòng họ, huống chi Dương Hồng gia và Điền thẩm tử trước giờ hai mắt nhìn nhau không hợp, cho nên có cơ hội là châm chọc nhau.
Điền thẩm tử vừa nghe lời này mặt lập tức đỏ lên, sắc mặt xấu hổ, cũng không biết đáp lễ Dương Hồng gia như thế nào, chung quy cũng là nhà họ nháo từ hôn trước, nói thế nào thì nói cũng đuối lý.
Dương Thiết Trụ làm như không nghe thấy những mâu thuẫn và khói thuốc súng bên cạnh, một tay khiêng con lợn rừng, một tay còn lại gãi gãi đầu.
“Mọi người này, ta theo dõi nó cũng mấy ngày rồi, không phải dễ dàng như các ngươi nói đâu, chuyện này còn phải dựa vào may mắn nhiều, nào có đơn giản như vậy.” Dương Thiết Trụ thật thà cười nói.
Không cười còn đỡ, vừa cười lên khuôn mặt hung ác càng thêm dữ tợn.
May mà nhóm bá thẩm bá thím bên cạnh đều là người nhìn hắn lớn lên, biết người này không xấu tính, chỉ là vẻ mặt hung dữ thôi, với lại mấy năm trước Dương Thiết Trụ bị kéo đi làm binh lính cho triều đình, trên chiến trường giết giặc bị thương ở trên mặt rồi để lại một vết sẹo, cho nên hắn đã hai mấy tuổi rồi mà còn chưa cưới vợ.
Trước đây Dương Thiết Trụ cũng có một mối hôn sự được định ra từ nhỏ, chính là Thúy Lan nữ nhi nhà Điền thẩm, nhưng sau khi Dương Thiết Trụ bị kéo đi làm tráng đinh, Điền gia không muốn nữ nhi bị góa, trước khi cưới liền nháo chết nháo sống tới cửa từ hôn.
Thực ra làm như vậy cũng không ai sai cả, nếu đi làm công ích thì mất một năm vất vả mệt nhọc nhưng vẫn có thể trở về, còn đi làm tráng đinh thì đại đa số chính là có đi mà không có về. Điền gia không muốn nữ nhi sống thủ tiết cho nên phải làm như vậy, cùng lắm làm như vậy thì không được nhân nghĩa thôi.
Cho nên từ trước tới giờ Dương Thiết Trụ cũng không đem chuyện bị từ hôn này để ở trong lòng, vừa rồi hai phụ nhân bên cạnh nói nhao nhao hắn cũng không để ý tới, hơn nữa phụ nhân cãi nhau nam nhân không nên xen vào.
“Dù nói thế nào thì ngươi cũng rất giỏi rồi…”
Sinh tồn ở thôn Lạc Hạp này cũng không dễ dàng vì thời tiết mùa đông cực kì lạnh, hàng năm hoa màu chỉ trồng một quý, thu hoạch vụ thu xong cũng không thể trồng được nữa, có trồng ra cũng đều chết rét hết, cho nên thôn dân thôn Lạc Hạp đều có thói quen sau khi thu hoạch hoa màu sẽ đi kiếm thêm việc ở nơi khác. Có người đi làm công trên trấn, có người đi xa làm thuê, nói chung họ đều muốn kiếm thêm ít tiền về cho vợ con ở nhà ăn no mặc ấm.
Nhưng làm công sao có thể so sánh với lên núi săn thú? Tùy tiện săn con mồi là có thể đổi được mấy lượng bạc, cho nên có nhiều thôn dân đỏ mắt, nhưng nếu để họ đi săn thì họ lại không có bản lĩnh đó, cho nên mới nói lòng người thật phức tạp, bệnh đau mắt đỏ khắp nơi đều có. Nhưng thôn dân thôn Lạc Hạp đều là những người bổn phận thành thật, cùng lắm cũng chỉ là ác độc ngoài miệng thôi, còn trong lòng cũng không có tâm tư quá xấu.
“Tứ đệ phải giao tiền công sáu tháng cuối năm cho thầy giáo, thật vất vả săn được con mồi này, chuẩn bị đổi lấy ít bạc, cho tứ đệ giao tiền công cho thầy giáo.” Dương Thiết Trụ thành thật giải thích.
Đúng nha, tuy nói gia cảnh Dương gia trong Lạc Hạp thôn được coi như khá tốt, nhưng nhà người ta còn nuôi một kẻ Tú tài tiêu tiền. Vừa nghĩ như thế những thôn dân bên cạnh nhất thời trong lòng cân bằng, nhóm thất đại thúc bát đại thẩm này liền trao nhau một ánh mắt quỷ dị…
“Ai nha, Thiết Trụ thật là hiếu thuận nha, cả ngày vất vả kiếm tiền cho nhà.”
“Đúng vậy, đúng vậy, mẹ ngươi cũng vậy, cũng không bận tâm cưới vợ cho ngươi.”
“Đã hai mươi mấy …”
“Đúng đấy đúng đấy…”
Dương Thiết Trụ nghe nhóm phụ nhân bên cạnh này mồm năm miệng mười bát quái nghị luận, im lặng cười khổ, mặt không đổi sắc, không lên tiếng, chỉ trầm mặc bước đi rất nhanh gấp rút lên đường.
Chân trời phía xa vang lên một tiếng kêu của lũ diều hâu như xé tan bầu trời.
******************************
Đến khi đám thôn dân Lạc Hạp Thôn đi tới chợ thì trên chợ đã đông nghịt người, phi thường náo nhiệt.
Có người bán rau nhà trồng, sọt tự bện, trứng gà, thịt heo, đậu hủ, bột gạo, còn có người bán vải thô vải dệt nhập từ nơi khác về…
Chợ này do thôn dân tự tổ chức năm ngày họp một lần để mọi người trao đổi buôn bán những sản vật mình làm ra, cũng thuận tiện để mọi người kiếm thêm chút bạc.
Chợ này không giống với chợ trên trấn, không phải cái gì cũng có nhưng những đồ cơ bản hẳn là có đủ, nói chung đi một chuyến lên trấn phải mất cả canh giờ.
Mọi người cũng không chú trọng, đều cởi bỏ những bao vải bày hàng ra, người nào cần thì lên hỏi giá.
Thôn dân Lạc Hạp Thôn cũng đi tìm chỗ trống đặt đồ xuống, mở ra bao vải bày hàng lên.
Dương Thiết Trụ cũng chiếm một chỗ đất trống cạnh đó, nhưng hắn cũng không có hi vọng gì nhiều vào việc bán lợn rừng ở đây, chỗ này là nông thôn, không có người mua nguyên cả con lợn, thường họ chỉ mua vài cân, mà thịt cũng phải làm sẵn.
Nhưng đôi khi cũng có tình huống ngoại lệ, chẳng hạn như gần đó có nhà nào muốn mở tiệc rượu, hoặc là tửu lâu lớn trên trấn muốn mua ít thổ sản vùng núi nhưng không mua được ở trên trấn, cho nên mới bày ở đây thử thời vận.
Dương Thiết Trụ định bày ở đây một lúc, nếu không ai mua thì hắn vác lên trấn trên bán cho tửu lâu lớn.
Chỉ là bán cho tửu lâu giá không cao bằng ở chợ, nói chung là người ta mua nhiều nên muốn ép giá là chuyện thường.
Những người bày quán bên cạnh nhìn thấy Dương Thiết Trụ bày con heo to béo thì chậc chậc lưỡi, không biết là đang cảm thán nam nhân này khỏe mạnh hay là con heo này to lớn thật dọa người, cũng có người bàn tán nói sao hắn không mổ ra mà bán, chứ để nguyên cả con như vậy rất khó bán. Còn có người tiếc nuối nói nếu mổ bán thì họ có thể mua vài cân về cho vợ con ăn đỡ thèm, chung quy là thịt lợn rừng vẫn ngon hơn thịt lợn nhà, thịt cũng rắn chắc…
Dương Thiết Trụ vừa ứng phó với mọi người mồm năm miệng mười, vừa tìm thôn dân quen thuộc ngồi kế bên mượn một mảnh bao vải để bày lợn rừng lên, cho dù hắn sức lực khỏe như trâu nhưng khiêng lâu cũng thấy mệt.
Bỗng nhiên ở một góc chợ bên kia có tiếng ồn ào ầm ĩ, có một đám người xúm lại không biết đang xem cái gì.
Mấy thôn dân chuẩn bị mua đồ chưa kịp hỏi giá cũng chạy lại đó xem.
Dương Thiết Trụ đang chuẩn bị hạ lợn rừng xuống thì sửng sốt giương mắt nhìn qua.
Bên đó có một đám người vây thành vòng tròn xung quanh đang ríu rít nghị luận gì đó.
Một giọng nói như sấm vang lên vọng khắp chợ.
“Bán vợ đây, bán vợ đây… . . . Anh chàng nào chưa cưới vợ thì lại xem nha, đại cô nương như hoa như ngọc…”
Mọi người bày quán xung quanh nghe xong nhảy dựng lên, sôi nổi kéo nhau đi xem, Dương Thiết Trụ còn chưa buông con lợn rừng xuống cũng chạy lại xem náo nhiệt.