Khi Diệp Tử Mạn tỉnh lại lần nữa cũng không biết thời gian đã qua bao lâu rồi.
Nàng bị tiếng khóc thút thít bên tai ồn ào liền tỉnh lại. Nàng mở mắt ra, lúc này ánh mắt của nàng không còn bị che nhưng tay thì vẫn bị trói, cả người bị buộc cuộn lại trong một góc của thùng xe.
Nàng nhìn đôi tay bị trói, nhìn quần áo mặc trên người có màu xanh còn thêu hoa, lại nhìn những nữ tử bên cạnh ăn mặc quần áo cổ trang cũng bị trói giống nàng.
Diệp Tử Mạn chứng thực lại một lần nữa, nàng thật sự xuyên qua rồi. Giống như kiếp trước lúc rảnh rỗi lên mạng đọc tiểu thuyết xuyên không ấy.
Là xuyên không thật đấy.
Trong lúc hôn mê, đầu óc nàng hiện lên rất nhiều hình ảnh mà người ta không thể nào tin được, đây đều là những kí ức của khối thân thể này.
Nàng xuyên tới nơi này gọi là Vương triều Đại Hi, có chút giống với lịch sử thời kỳ Tống Minh. Nàng xuyên vào thân thể này gọi là Lâm Thanh Uyển, là thứ đại tiểu thư Lâm gia, cha của nàng làm quan ngũ phẩm Lại Bộ Lang Viên Ngoại.
Tuy nói Lâm lão gia chỉ làm chức quan nhỏ, nhưng Lâm gia có thể nói là gia đình có tiếng học giỏi từ lâu đời, thư hương môn đệ, danh môn thế gia. Chỉ là ông không phải là gia chủ nhà ấy, cho nên chỉ được coi là chi thứ thân cận của gia chủ mà thôi.
Gia chủ Lâm gia hiện tại là bá phụ của nàng, chức quan là Tả thừa tướng, hàng thật giá thật là quan lớn nhất phẩm, gia tộc Lâm gia phồn cành lá mậu , ngoài bổn gia cũng có rất nhiều người đều xuất sĩ làm quan, ở kinh thành, Lâm gia có danh xưng là Lâm bán hướng , có thể nói là một danh gia vọng tộc chính tông rồi.
Về phần thân thể Lâm Thanh Uyển nàng xuyên vào, là Đại di nương của Lâm viên ngoại Lâm Chí Hiền sinh ra.
Đại di nương vốn là nha hoàn bên người Lâm Chí Hiền, hầu hạ ông từ nhỏ, khi trưởng thành, lão thái thái nhìn nàng làm người bổn phận thành thật, hơn nữa con em thế gia khi trưởng thành cũng phải cần biết được nhân sự liền thu nàng làm thông phòng.
Đại di nương coi như là người không kém ai, chưa được mấy tháng đã có tin vui, năm sau sinh hạ Lâm Thanh Đình là ca ca ruột của Lâm Thanh Uyển.
Về lý mà nói trong các danh môn thế gia thì trước khi phu nhân chính phòng chưa vào cửa thì thông phòng không được phép có thai, nhưng điều đó không thể áp dụng được với Lâm gia con cháu đơn bạc.
Phụ thân của Lâm lão gia cũng chính là ông nội Lâm Thanh Uyển chết sớm, Lâm lão gia trở thành độc đinh nhà họ Lâm, đại di nương cũng biết đại phu nhân lúc ấy, bây giờ là lão phu nhân quản sự hậu viện thì tận sức nịnh bợ, dù sao thì bà cũng là do một tay lão thái thái ‘đề bạt’. Cho nên sau khi Đại di nương có thai thì được lão thái thái che chở, sau đó sinh ra thứ trưởng tử Lâm gia là Lâm Thanh Đình.
Lâm Thanh Đình được một tuổi thì Lâm lão gia rước Liễu thị làm phu nhân chính phòng. Rước về không lâu sau thì nâng thông phòng thành Đại di nương.
Đây là nể thứ trưởng tử chui ra từ bụng bà, bằng không với gia thế của Lâm gia thì vị trí di nương sao có thể dành cho một thông phòng, thậm chí là quý thiếp, huống chi là tiếng gọi ‘Đại di nương’ này. Vị ‘Đại di nương’ là thiếp thất đầu tiên của Lâm lão gia Lâm Chí Hiền được đăng kí nhập vào sổ sách ở trên quan phủ đấy.
Chính phòng phu nhân còn chưa về nhà chồng mà nhà trai đã có có thứ trưởng tử, lại còn là chui ra từ bụng đại nha hoàn thanh mai trúc mã với Lâm Chí Hiền. Đổi lại thành ai cũng không thể nghi ngờ là đã trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt người khác.
Biết nói thế nào đây, đây là do ánh mắt lão thái thái chọn. Bà đã đoán đúng, Đại di nương làm người bổn phận thành thật, cũng không có tâm kế thâm sâu, không bao giờ châm ngòi sinh sự, tranh sủng tình cảm gì, cả ngày sống chung với Đại phu nhân cũng không có thị phi gì, làm người điệu thấp, an thủ bổn phận.
Sau khi chính phòng phu nhân sinh ra đích tử, Đại di nương dựa vào tình cảm ngày xưa, năm sau lại sinh ra Lâm Thanh Uyển.
Cho nên mới nói một nữ nhân bán mình từ nhỏ, từ nha đầu vẩy nước quét nhà đi lên, làm nha hoàn rồi làm thiếp, có thể làm được như vậy đã không tệ rồi.
Trai gái song toàn, nam nhân mình hầu hạ lại có tình cảm cùng nhau lớn lên, cho dù sau này già đi, được sủng hay thất sủng, thì ít nhất về già vẫn có chỗ dựa.
Khổ nỗi Đại di nương này mệnh không tốt, sinh hạ Lâm Thanh Uyển được mấy năm thì bị bệnh qua đời.
Khi đó Lâm Thanh Đình mới 10 tuổi, Lâm Thanh Uyển 6 tuổi.
Đứa nhỏ không có mẹ ruột che chở luôn có số khổ, tuy nói Lâm gia không đến mức thiếu ăn uống bọn họ, nhưng Lâm Chí Hiền nhiều năm bận rộn nơi quan trường rất ít bước vào hậu viện quan tâm con cái, Lão phu nhân lại an hưởng tuổi già rất ít quản sự. Hơn nữa đứa nhỏ trong hậu viện cũng dần dần nhiều lên, riêng dòng đích đã có một nam hai nữ, còn chưa kể tới con cái của các vị di nương, thông phòng khác, muốn quản cũng không quản hết.
Chính phòng phu nhân Liễu thị này rất tức cười.
Có thể nói là cũng không đến mức ngược đãi ăn uống của mấy đứa trẻ, chung quy là các phu nhân thế gia còn phải chú ý mặt mũi, nhưng thường xuyên làm khó dễ, sai hạ nhân trừ này trừ nọ cũng đã thành lệ thường ngày.
Hơn nữa nhân lúc con nít mới hơn mười tuổi là lứa tuổi phản nghịch ham chơi, giật giây những người bên cạnh, tìm thiếu niên cùng tuổi bên ngoài dụ dỗ, lại không để người lớn quản. Vì thế thứ trưởng tử Lâm gia suốt ngày chỉ biết đánh nhau ẩu đả, còn nhỏ tuổi đã có ‘mĩ danh bên ngoài’, sau này lớn một chút thì biết đến sòng bạc kỹ viện, tiếng xấu không ngừng lan ra.
Lâm Chí Hiền càng ngày càng thất vọng với đứa con đầu tiên này, thế nên cũng lười quan tâm tới hắn.
Từ đó hai cái Thứ trưởng tử này của Đại di nương trở nên vô hình ở Lâm Gia.
Lâm Thanh Đình mỗi lần gây chuyện thị phi ở bên ngoài về bị phụ thân đánh hèo còn đưa tới chút chú ý một chút, Lâm Thanh Uyển so với ca ca vô hình lại càng thêm vô hình.
Lâm Thanh Đình cũng không phải là người ngu ngốc lắm, thời gian thật lâu sau cũng từ từ hiểu được tâm tư mẹ cả.
Cái danh Thứ trưởng tử làm mẹ cả không muốn buông tha cho hắn, bởi vì phía dưới còn có một kẻ là Đích đệ đệ. Cản con đường của người khác, người khác chỉ có thể hủy tất cả các phương diện tốt của ngươi, hủy thanh danh của ngươi đó là mới chỉa là bắt đầu, mặt sau còn nhiều vấn đề nghiêm trọng nữa.
Vì thế Lâm Thanh Đình nghĩ thông suốt năm 17 tuổi liền báo danh tham quân.
Tin tức này gây ra sóng to gió lớn ở Lâm gia. Lâm gia mấy đời từ sĩ, còn chưa có tiền lệ tòng quân, đối với người đọc sách mà nói, đi làm binh là vô cùng nhục nhã.
Nhưng bất đắc dĩ Lâm Thanh Đình lại là cái ‘bất hảo phản nghịch’, hơn nữa Liễu thị còn có ý ‘Thành toàn’. Cho nên Lâm Thanh Đình báo cho muội muội quyết định của hắn xong thì thu thập hành trang một mình đi biên quan.
Chưa cần phải làm rạng rỡ tổ tông, chí ít phải tạo ra cái dạng người dạng nghiệp, miễn để về sau lúc muội muội xuất giá ca ca không có bản lãnh làm chỗ dựa mà bị khinh bỉ.
Vốn Lâm Thanh Đình rất lo lắng cho muội muội, nhưng mấy năm nay mẹ cả ngoại trừ mấy lần tức giận mắng, còn lại cũng không làm khó muội muội. Cho nên trước mắt để muội muội ở nhà xem như là lựa chọn tốt nhất.
Về phần Lâm Thanh Uyển, Liễu thị khinh thường đối phó với một thứ nữ, cho dù nàng là thứ trưởng nữ.
Không đòi mời tiên sinh dạy tài nghệ, ít ra ngoài đung đưa ‘Quen mặt’ bà, ngày thường giữ chức vụ vô hình, chỉ cần nàng an thủ bổn phận, cập kê xong thì chỉ cần lấy một cái cửa hàng làm hồi môn rồi gả đi, cùng lắm cũng chỉ mất tý đồ cưới.
Hơn nữa các thế gia với nhau hay có đám hỏi, nhiều nữ nhi gả ra ngoài làm thảm lót đường cho con trai đi, mặc kệ có tác dụng hay không còn hơn là không làm, cùng lắm thì cũng chỉ là đôi lúc thấy chướng mắt thôi.
Đủ để thấy được hai cái ‘Thứ trưởng’ này đối với Liễu thị mà nói, như mắc nghẹn trong cổ họng không phun ra được.
Về phần lần phát sinh chuyện này trên người Lâm Thanh Uyển. Từ lúc nàng tỉnh lại nghe được bập bõm và tình trạng đang bị trói hiện tại, hơn nữa trước khi Lâm Thanh Uyển bị đánh ngất xỉu là đích muội Lâm Thanh Lan hẹn nàng cùng nhau đi dâng hương cầu phúc.
Diệp Tử Mạn, không, bây giờ là Lâm Thanh Uyển phân tích chuyện tốt này hẳn là do đích muội muội Lâm Thanh Lan kia của nàng làm ra.
Không thể không nói, chiêu này của Lâm Thanh Lan thật dở nhưng thật hung ác, một kích trúng chỗ hiểm, không chết cũng thành tật.
Lâm Thanh Uyển không nhịn được cười khổ trong lòng.
Căn cứ vào ký ức ở trong đầu nàng, danh tiết với nữ nhân ở đây rất quan trọng. Nàng không biết đã ‘bị ném’ bao lâu, ít nhất cũng phải một hai ngày rồi, cho dù có tìm tới hay không thì danh tiết của nàng cũng bị hủy, về sau sẽ không có người nguyện ý cưới nàng.
Hơn nữa nghe Lâm Thanh Lan nói thương lượng cùng bà vú, xác suất nàng được ‘Tìm thấy’ cực thấp.
Bà vú Vương của Lâm Thanh Lan biết, đại biểu Liễu thị cũng biết. Liễu thị mà biết thì sẽ tận lực che giấu.
Có một lá chắn là Liễu thị ở hậu viện thì kết quả có thể nghĩ ra. Khả năng cha nàng sẽ rất lâu về sau mới được ‘Báo cho biết’, nữ nhi Lâm Thanh Uyển của hắn trên đường ‘đi lạc’.
Về phần ‘Đi lạc’ như thế nào, thích hợp nhất chính là lấy cớ trên đường lúc xuống xe nghỉ ngơi… Cũng có thể là lý do khác, dù sao Liễu thị tuyệt đối sẽ lừa được cha nàng…
Lâm Thanh Uyển trong lòng tìm vui vẻ trong đau khổ phân tích chính mình ‘Bị đi lạc’.
Sẽ có người thương tâm khi nàng đi lạc sao? Cái danh vô hình của nàng trong hậu viện Lâm gia hẳn là không có người thương tâm, duy nhất sẽ thương tâm chỉ có ca ca, nhưng bây giờ ca ca còn chưa biết chuyện này.
Ca ca… Cũng không biết ca ca hiện giờ ở nơi nào…
Nhớ tới Lâm Thanh Đình, trong lòng Lâm Thanh Uyển nổi lên một tia tưởng niệm và khổ sở, có lẽ đó là hồi ức và cảm tình của nguyên chủ còn để lại trong khối thân thể này.
Lâm Thanh Lan không thể ngờ tới là nha hoàn của nàng đã một gậy đánh chết nguyên chủ rồi? Lại tiện nghi cho một linh hồn ở dị thế lai khách là nàng. Nếu như biết, nàng ta có hối hận khi đi nước cờ dở này không? …
Nhưng mặc kệ như thế nào, lúc xảy ra tai nạn máy bay nàng đã không còn cơ hội sống lại, cho nên tuyệt đối không thể lại chết thêm lần nữa được, nhất là chết cái kiểu không có chỗ chôn kia. Bây giờ có thể xuyên tới trên người Lâm Thanh Uyển, trong lòng nàng tràn đầy cảm kích.
Tuy thân thể này có cảnh ngộ khó khăn nhưng ai mà không phải trải qua khó khăn?
Đây là chuyện nàng am hiểu nhất ở đời trước. Trời sinh nàng tính cách cứng cỏi, thích ứng trong mọi tình cảnh, dù trong hoàn cảnh nào thì nàng cũng phải tìm vui vẻ sống. Nàng xuất thân từ cô nhi, nếu không biết tự an ủi mình, tự mình tìm niềm vui, làm sao có thể sống tiếp được.