Giản Tình cảm thấy việc đưa hồng bao cho trưởng bối là chuyện nên làm, nhưng cô không biết phải đưa bao nhiêu. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô dứt khoát đưa cho mẹ quyết định, vả lại bà cũng biết nên đưa cho những ai.
Mẹ Giản Tình nhận mấy vạn đồng từ tay con gái, nhất thời bối rối. Hai tay còn áng chừng thấy rất nặng, bèn vội vàng hỏi cô: “Sao lại lấy nhiều tiền thế? Cho dù đưa hồng bao thì phải rộng rãi nhưng cũng không đến mức này”.
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của mẹ, Giản Tình khẽ cười, “Mẹ à, mẹ cứ cầm đi, nếu không đưa hết thì mẹ giữ lại mà lo liệu việc nhà”.
“Vậy sao được, đến lúc đó chắc chắn ŧıểυ Khiêm sẽ cảm thấy người nhà chúng ta quá tham lam”. Mẹ Giản Tình không vui lẩm bẩm, làm bộ muốn trả lại tiền cho Giản Tình, “Nếu con thật sự không biết đưa bao nhiêu, thì để lại một vạn, mẹ sẽ đưa giúp, còn lại các con cất hết đi”.
Giản Tình biết mẹ mình trước nay thẳng tính, không ngờ bà cũng rất nguyên tắc, cô bèn cười, “Mẹ hãy cầm đi, coi như là cất tiền riêng giúp con cũng được. Vả lại nhà bọn họ có tiền, chi tiêu đều từ hàng vạn đồng trở lên. Chỗ này chỉ là số tiền nhỏ với anh ấy”.
Nghe con gái nói cất tiền riêng giúp, mẹ Giản Tình cũng thấy dao động. Bà không nghĩ nhiều nữa, bèn nhận lấy số tiền đó.
Đến lúc này, mẹ Giản Tình mới nhận ra nhà Phương Khiêm quả thật rất có tiền, trong lòng bà lại âm thầm lo lắng. Trên TV chiếu những người gả vào nhà giàu, chẳng mấy ai được hạnh phúc, thế giới của những kẻ có tiền rất phức tạp, ŧıểυ Tình mới chỉ là một cô bé, nó có thể ứng phó được sao?
Nghĩ đến đây, mẹ Giản Tình lại do dự, lo lắng hỏi: “Những người có tiền đều rất keo kiệt, đến lúc con gả vào nhà họ, chắc là rất khó sống cùng đây”.
Giản Tình yêu đương cùng Phương Khiêm đã lâu, mai này chắc chắn cũng sẽ mãi mãi ở bên nhau, nhưng chưa bao giờ thấy Phương Khiêm đề cập với cô chuyện kết hôn. Lúc này đột nhiên nghe mẹ nhắc tới, cô bỗng cảm thấy thẹn thùng, rê rê chân đáp: “Mẹ đừng nói lung tung, con với Phương Khiêm còn chưa nhắc tới việc này, mẹ đừng nói đến trước mặt anh ấy”.
Mẹ Giản Tình biết vì sao con gái lại xấu hổ, dù sao chuyện kết hôn không thể do nhà gái chủ động đề nghị được, “Nó về gặp gia đình với con chắc là đã có tính toán, mẹ đang lo cho cuộc sống sau này của con thôi”.
Giản Tình mím môi, gắng nở một nụ cười nhạt, “Mẹ, mẹ đừng quan tâm nhiều như vậy. Tốt hay xấu đều là do số phận định đoạt, chỉ cần có thể ở bên anh ấy, dù khổ mấy con cũng chịu được”.
Ở chung với Phương Khiêm, ngoài việc anh thích trêu chọc cô ra thì chưa từng để cô phải chịu khổ.
Bữa sáng đã chuẩn bị tươm tất, nhưng Phương Khiêm và ba còn chưa về. Giản Tình nghĩ lần đầu tiên Phương Khiêm ra ruộng, không biết anh có phản ứng gì đây. Cô thấy rất tò mò bèn nói qua một câu với mẹ rồi ra ruộng tìm hai người.
Cuộc sống ngày nay tốt hơn trước, cho dù là nông dân cũng không phải thức dậy làm việc từ sáng sớm tinh mơ, hơn nữa đầu năm mới, buổi sáng ở đồng ruộng không có một bóng người. Giờ cũng không phải là mùa trồng trọt, cô đảo mắt nhìn quanh, trên cánh đồng bao la ngoài một ít cây nông nghiệp vụ đông và vài cây mía lác đác thì chỉ còn lại những khoảng đất trống trải.
Năm trước từng đi cùng em trai ra ruộng nhà, cô vẫn nhớ mang máng, nhưng giờ bước trên những con đường nhỏ đan khắp nơi trên đồng ruộng, Giản Tình lại cảm thấy cảnh vật cứ quay tròn. Đi một đoạn đường dài vô ích, cô mới tìm được ruộng nhà mình.
Năm nay sức khỏe của ba Giản Tình không được tốt, đất ruộng hầu như cho thuê gần hết, chỉ còn lại một khoảng nhỏ để ông trồng rau xanh. Lúc này không thấy hai người đàn ông ở ruộng nhà mình, Giản Tình đưa mắt nhìn quanh, phát hiện họ ở ruộng mía cách đó không xa.
Sáng sớm gió rất lạnh, nhưng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy, Giản Tình lại cảm thấy lòng ấm áp vô cùng. Khi yêu một người, tầm mắt sẽ luôn dừng lại trên người đó, vì sợ rằng chỉ một cái đảo mắt, người ấy sẽ lập tức biến mất.
Chầm chậm chạy đến, thấy anh đang xắn tay áo, dùng sức bẻ một cây mía. Chắc là không bẻ được nên anh bèn nâng chân lên đạp vài cái, ba Giản Tình ở bên cạnh cười ha ha chỉ đa͙σ từng động tác của anh.
Nhìn chiếc giày da đáng giá vài vạn đang bị chủ nhân của nó hắt hủi đá chỗ này đạp chỗ kia, Giản Tình dở khóc dở cười tiến đến, “Hai người nhàn rỗi quá à?”.
Phương Khiêm nghe thấy giọng nói của cô, bèn quay đầu lại. Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, anh nở một nụ cười rực rỡ, sau lưng anh như có ánh mặt trời lan tỏa, làm tim Giản Tình đập thình thịch không ngừng. Cô cảm thấy chỉ cần luôn được ở bên anh thì đời này cô không cầu mong gì nữa cả.
“Muốn ăn mía thì để ŧıểυ Diệp đến lấy là được, hai người cứ đi dạo cho thoải mái”. Giản Tình vừa tiến lên giúp Phương Khiêm bẻ mía, vừa càu nhàu, “Hơn nữa chủ ruộng mía này là ai, có thể lấy tự nhiên à?”.
“Đây là ruộng của chú Lưu, vừa rồi gặp, chú ấy bảo cứ tha hồ mà lấy. Vừa nãy ba cũng cho chú ấy hai mớ rau, coi như có đi có lại”. Ba Giản Tình cười ha ha giải thích.
Phương Khiêm cũng mỉm cười gật đầu, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Giản Tình, đặt vào tay mình xoa xoa, “Anh không cần ai giúp. Gốc mía này còn chưa đến mức làm khó anh, anh tự tay bẻ mía chắc chắn sẽ rất ngọt”.
Giản Tình bị những lời của anh chọc cười, cô liếc anh, nói: “Anh bẻ thì sẽ ngọt? Nhưng đừng chọn gốc nào có sâu đấy nhé”.
“Đây là do bác chọn, làm gì có sâu”. Phương Khiêm nhìn cô rồi lại xoay người tiếp tục bẻ mía.
Giản Tình cười thầm, bạn trai mình quả nhiên rất nham hiểm, nịnh bợ mà cũng hạ bút thành văn, không để lộ sơ hở, làm ba cô bên cạnh cười tươi rói như hoa.
Lúc trở về, ba Giản Tình vác hai vây mía đi đầu, Phương Khiêm khiêng hai cây đi phía sau, Giản Tình cầm áo khoác giúp Phương Khiêm đi bên cạnh.
“Môi trường ở đây không ô nhiễm, không khí cũng rất trong lành”. Phương Khiêm ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng trên cao, nhẹ nhàng nói.
Giản Tình gật đầu, “Yên tĩnh hơn nơi thành thị”.
“Chờ sau này anh nghỉ hưu, con cái trưởng thành, chúng ta về đây sống nhé”. Giọng nói của anh vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng ý tứ lại làm Giản Tình sốc nặng.
Lờ đi bộ dáng ngây ngô của cô gái nhỏ, Phương Khiêm tiếp tục nói: “Vừa nãy anh nói chuyện cùng bác, mảnh đất cạnh nhà vẫn để không, anh bỏ tiền ra mua, rồi lúc nào xây thì tính tiếp, em thấy thế nào? Hay em thích ở trong thành phố?”.
Giản Tình chớp mắt, nhìn anh, khóe mắt đã hơi rơm rớm. Cô cứ tưởng anh không hề nghĩ tới việc kết hôn, chẳng ngờ anh đã tính toán cả cho tương lai của hai người. Biết được việc này, cô có thể không cảm động được sao?
Chờ tới khi hết xúc động, cô mới mở miệng nói: “Sau này anh đi đến đâu, em đều theo anh đến đó”.
Tất nhiên anh rất hài lòng với câu trả lời của cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương, trìu mến.
Ba Giản Tình đi ở phía trước nãy giờ vẫn vểnh tai nghe lén vợ chồng son nói chuyện, khuôn mặt cũng nở một nụ cười mãn nguyện. Hạnh phúc của con cái, cũng là hạnh phúc lớn nhất đời ông.
Buổi trưa, lúc Giản Tình đang say giấc nồng thì bị một trận khóc nhè của trẻ con đánh thức. Giờ này ai lại đến nhỉ? Cô chợt nhớ tới chuyện buổi sáng nói cùng mẹ, hay là Diệu Ngọc đã về đến đây rồi?
Đang muốn bò ra khỏi giường, lại bị Phương Khiêm kéo về, cô nghe thấy anh lẩm bẩm, “Ngủ tiếp đi”.
Nhìn vẻ mặt ngái ngủ của Phương Khiêm, Giản Tình mỉm cười vén chăn cho anh, “Anh ngủ đi, hình như dưới nhà có khách đến, em đi xuống xem thế nào”.
Lúc Giản Tình thay quần áo xong, quay đầu lại đã thấy anh ngồi dậy, “Anh không ngủ nữa à?”.
“Chẳng phải có khách sao? Anh cũng xuống xem”. Theo suy nghĩ của Phương boss, khách của nhà họ Giản tuy anh không biết một ai, nhưng có thể gặp bao nhiêu thì gặp bấy nhiêu, gặp càng nhiều càng tốt, như vậy thân phận con rể nhà họ Giản của anh cũng vững vàng hơn.
Tất nhiên Giản Tình không hiểu suy nghĩ lòng vòng này của anh, cô thấy anh muốn xuống giường thì lấy giúp anh bộ quần áo để lên mép giường, “Anh cứ từ từ thay, em xuống trước xem sao”.
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô, khóe miệng Phương Khiêm bất giác nở nụ cười, anh nhanh chóng mặc quần áo. Cô sốt ruột muốn đi xuống tiếp khách, anh cũng không thể chậm trễ được.
Đúng như Giản Tình đoán, vừa xuống dưới lầu cô đã nhìn thấy toàn bộ người nhà Diệu Ngọc, chú và dì Lưu cũng vận quần áo chỉnh tề ngồi uống trà. Ba Giản Tình bận rộn pha trà, chủ yếu vẫn là mẹ Giản Tình nói chuyện.
Diệu Ngọc đang dỗ con, nhìn thấy Giản Tình bèn đưa cho chồng bế, rồi mỉm cười trách móc, “ŧıểυ Tình, cậu chẳng coi mình là bạn gì cả. Hai ngày trước khi đi, gặp cậu thì cậu bảo chưa có bạn trai. Mình mới đi hai ngày đã nghe thấy mẹ nói bạn trai cậu đến nhà. May là chúng mình chưa đi xa, nên mới có thể về đây góp vui cùng”.
Giản Tình không để ý tới câu nói vui nửa đùa nửa thật của Diệu Ngọc, cô cười hỏi: “Lần này về cậu ở lại bao lâu?”.
Diệu Ngọc quay đầu liếc nhìn chồng mình, đáp lời: “Đi tới đi lui cũng mệt, lần này chắc mình ở lại vài ngày”.
Giản Tình ở bên ngoài nhiều năm, gần nhà không có bạn bè cùng lứa. Nghe Diệu Ngọc bảo muốn ở lại vài ngày, cô cũng thấy rất vui. Cô đang định nói vài ngày tới có thể đi chơi cùng nhau, nhưng lời chưa ra khỏi miệng, đã bị Diệu Ngọc cắt ngang.
“Bạn trai cậu đâu? Bảo anh ấy xuống đây cho chúng mình làm quen. Nghe mẹ mình nói anh ấy là người thành phố S”.
Nghe giọng điệu của cô, Giản Tình có phần không vui, nghe như kiểu nhà bọn họ đến đây là vì Phương Khiêm vậy.
“Anh ấy vừa mới ngủ dậy, chắc sắp xuống rồi”.
Vừa dứt lời, anh đã tự nhiên đi xuống từ cầu thang. Cả người vận bộ quần áo ở nhà khiến thoạt nhìn anh giống như một chàng trai mới ở tuổi hai mươi, vừa nhanh nhẹn, lại vừa phong độ.
Thấy ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người mình, Phương Khiêm rất bình tĩnh cất tiếng, “Chào mọi người”.
Chồng Diệu Ngọc trước giờ vẫn chưa nói câu nào, lúc nhìn thấy Phương Khiêm thì ánh mắt rực sáng, thoáng cái đã đứng bật dậy, kích động nói: “Đúng là Phương tổng rồi, lúc trước nghe Diệu Ngọc nói tôi đã lờ mờ đoán được là anh, không ngờ lại là thật”.
Đối mặt với người đàn ông đang phấn khích phía trước, Phương Khiêm vẫn duy trì nụ cười nhạt, tay chìa ra bắt lấy tay đối phương, còn trong lòng lại đang nghĩ xem mình có biết người này hay không, “Trước kia chúng ta từng gặp nhau?”.
“À không, xin cho phép tôi giới thiệu một chút. Tôi là Chu Dịch, công ty thương mại Thiên Hoành của chúng tôi từng có mối làm ăn mật thiết với công ty Phương thị”.
“Thì ra là thế, rất vui được gặp anh”. Phương khiêm gật đầu, rút bàn tay đang bị đối phương nắm chặt về, rồi ngồi xuống bên cạnh Giản Tình.
Giản Tình lúc này mới hiểu, hóa ra chồng Diệu Ngọc muốn đến gặp Phương Khiêm nên mới vội vàng quay về. Nói vậy nếu không có mối quan hệ này thì Chu Dịch vốn không có cơ hội được gặp Phương Khiêm. Nghĩ đến đây, Giản Tình bất giác nhìn sang Diệu Ngọc, Diệu Ngọc cũng đang nhìn cô, phát hiện thấy ánh mắt của cô thì xấu hổ lảng sang hướng khác.
Giản Tình thầm thở dài. Cho dù là bạn bè tốt, vì lợi ích thực tế trước mắt cũng có thể trở mặt giả dối.
Trò chuyện suốt một buổi chiều, cuối cùng cũng rõ ngọn nguồn sự việc. Hóa ra do Chu Dịch mắc một số sai lầm khi làm việc nên tập đoàn Phương thị ngừng làm ăn với công ty Thiên Hoành. Vốn hai năm gần đây việc làm ăn của công ty đã đang gặp khó khăn, nếu mất đi khách hàng lớn như Phương thị nữa thì đúng là càng thêm gian nan. Giám đốc của Thiên Hoành có quan hệ rộng rãi với khá nhiều người, nhưng khi đến xin gặp lãnh đa͙σ của Phương thị thì lại bị từ chối. Không ngờ lần này cơ duyên xảo hợp, Chu Dịch gặp được boss lớn của Phương thị, đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến anh ta phấn khích như vậy.
Giản Tình chẳng có hứng thú gì với nội dung cuộc trò chuyện này, thật ra cô chỉ cảm thấy bạn trai của mình quả thực rất xuất sắc, đi đến đâu cũng thấy có người mong muốn được gặp anh.