Sự thực chứng minh rằng, có nỗ lực thì sẽ có thành quả. Mấy ngày sau đó, Bạch Lị Lị không bắt các cô tăng ca nữa, nhưng Giản Tình nhìn sắc mặt hòa nhã của cô ta, đoán chừng cô ta lại đang nghĩ cách gì mới để làm khổ người khác. Đối với hành động trẻ con này, Giản Tình tiếp tục vờ như không thấy. Còn Phương Khiêm vẫn ngầm không thích việc Giản Tình đến hỗ trợ cho bộ phận quan hệ xã hội, nhưng nếu cô không phải tăng ca, không làm ảnh hưởng đến thế giới của hai người thì anh lại yên lặng không nói gì.
“Giản Tình, tôi lại tới rồi!” Sắp đến giờ ăn trưa, nhiếp ảnh Lý lại xuất hiện bên bàn làm việc của Giản Tình trong bộ phận quan hệ xã hội.
Anh ta mặc một bộ quần áo màu đen bó sát người, kèm theo các phụ kiện kêu leng keng, trông rất lạ mắt. Sự xuất hiện của anh làm cho các chị em trong văn phòng vây quanh như ong vỡ tổ.
“Lý Duy, sao hôm nay trông anh đàn ông thế, nếu bỏ bớt mấy chiếc vòng này thì trông còn bảnh hơn đấy.”
“Lý Duy, cạp quần anh thấp thế này là muốn quyến rũ ai đây, bộ phận chúng tôi không có trai đẹp đâu.”
“Lý Duy, anh lại đến làm phiền Giản trưởng ban của chúng tôi, không phải anh muốn đổi tính đấy chứ.”
…
Huyệt thái dương của Giản Tình âm ỉ đau, cô lấy tay day day nhưng không có hiệu quả. Đám người bên cạnh vẫn lao xao không ngừng, Giản Tình không thể chịu được nữa, bèn giơ tay lên vẫy: “Mọi người dừng lại hết đi…”
Mọi người nghe thấy cô gọi quả nhiên đều ngừng lại, “Giản trưởng ban, có chuyện gì vậy?”
“Cô, cô, cô, cả cô nữa, quay về chỗ hết cho tôi.” Giản Tình trừng to mắt chỉ từng người vây quanh bàn của mình, “Còn chưa tới giờ nghỉ đã không tập trung thế này, lát nữa mà bị Bạch trưởng phòng bắt gặp thì các cô đẹp mặt.”
Mấy cô gái dậm chân, nghe lời quay về làm việc, chỉ còn Lý Duy đang đứng tựa bên bàn Giản Tình cười nhạt.
Anh ta lưu manh huýt sáo: “Tôi thích người đẹp có uy như vậy.”
Giản Tình tức giận liếc anh ta một cái, “Nhiếp ảnh Lý, tôi đã nói rõ với anh rồi, tôi sẽ không chấp nhận đề nghị của anh. Chưa tuyển được người thích hợp, chúng ta tiếp tục tìm rồi sẽ thấy.”
“Giản Tình, cô chính là người phù hợp nhất, tại sao chúng ta còn phải lao tâm khổ tứ đi tìm người ở đâu nữa, vừa lãng phí thời gian lại vừa lãng phí sức lực. Hơn nữa tôi không yêu cầu cô tham gia quảng cáo, chỉ muốn chụp một bức ảnh cho áp-phích tuyên truyền giai đoạn đầu thôi, cô đừng từ chối nữa.” Lý Duy lại bắt đầu thuyết phục Giản Tình không ngớt lời.
Giản Tình đã bị anh ta làm phiền hai ngày rồi, cô đi làm thì anh ta nhất định sẽ có mặt, không chỉ ảnh hưởng đến công việc còn ảnh hưởng đến tâm trạng của cô nữa.
Sáng nay, Giản Tình đã nói với Bạch Lị Lị chuyện này, hy vọng Bạch Lị Lị ra mặt cự tuyệt Lý Duy giúp cô, nhưng Bạch Lị Lị không những không đáp ứng, ngược lại còn lạnh lùng khuyên cô, “Việc này tôi không có cách nào cả, trước đây anh ta đã chọn rất nhiều người nhưng đều không vừa ý. Với lại chỉ là việc chụp ảnh thôi, đáp ứng anh ta có gì khó khăn đâu.”
Bị Bạch Lị Lị cự tuyệt, Giản Tình càng thêm phiền muộn. Cứ ở nơi quái quỷ này, cô nhất định sẽ phát điên mất thôi.
“Nhiếp ảnh Lý, đây không phải vấn đề lãng phí mà là vấn đề nguyên tắc. Nếu tôi có hứng thú thì đã sớm đáp ứng anh rồi, cũng không cần anh mỗi ngày tới thuyết phục tôi. Mời anh về cho, việc tìm nhân viên chúng ta sẽ thương lượng sau.”
Lý Duy giở giọng xem thường, “Cô thật sự không suy nghĩ thêm ư? Nói không chừng khi xuất hiện trên áp-phích này, cô sẽ may mắn được tiến vào giới nghệ thuật. Cảnh tượng lúc đó, bây giờ cô không tưởng tượng nổi đâu.”
Giản Tình hết nói nổi, bây giờ ngay cả chụp ảnh cho áp-phích cô cũng không thích, Lý Duy lại còn muốn giúp cô tiến vào giới nghệ thuật, là cô không nhạy bén hay là Lý Duy quá điên khùng?
Giới nghệ thuật quả là có nhiều cảnh tượng mà cô không thể tưởng tượng nổi, nhưng cô có thể tưởng tượng được nếu cô thật sự tham gia vào giới nghệ thuật thì anh hẳn sẽ nổi điên lên mất.
Thấy nói không lại anh ta, Giản Tình chỉ có thể lặng im, vẻ mặt không vui, vùi đầu vào đống công văn, coi anh ta như không khí không thèm để ý đến.
Lý Duy cũng là người ý chí kiên định, bền bỉ, thấy Giản Tình không để ý đến mình, anh ta cũng không vội mà tìm một cái ghế ngồi xuống gần cô, nhàn nhã cầm tạp chí lên xem.
Nhìn hành động vô lại của Lý Duy, Giản Tình chỉ có thể lắc đầu bất lực.
Đến giờ ăn cơm trưa, ŧıểυ Lâm gọi điện thoại nói mấy ngày rồi không gặp cô, muốn cùng cô đi ăn, hẹn cô đến nhà ăn gần công ty. Giản Tình nghe thấy giọng nói yếu ớt của ŧıểυ Lâm, tâm trạng không còn chùng xuống nữa, chờ đến giờ cô liền vội thu dọn đồ rồi đi đến nơi hẹn.
Bởi vì có đợt gió lạnh mới, thời tiết ngoài trời âm u, Giản Tình vừa ra khỏi tòa nhà, cả người liền run cầm cập. Cô hối hận buổi sáng không mang áo lông theo, chỉ có chiếc áo khoác này thì không bớt lạnh được bao nhiêu.
Xoa xoa hai tay đi xuống bậc thang, Giản Tình thấy xe của Phương Khiêm chậm rãi ra khỏi bãi đỗ xe, đương nhiên anh cũng nhìn thấy cô nên xe giảm tốc thư thả đi tới.
Bốn phía đều có người nên Giản Tình không thể tiến đến chào hỏi, chỉ có thể liếc mắt đưa tình với người ngồi trong xe, nụ cười rực rỡ làm Phương Khiêm ngồi bên trong gần như không mở được mắt.
“Giản Tình, bên ngoài rất lạnh, sao cô không khoác thêm áo ấm.” Có người phía sau cô gọi, cùng với giọng nói là một chiếc áo lông mùi hương xa lạ khoác lên người cô.
Vốn dĩ Giản Tình còn đang chìm đắm trong tình cảm không lời với Phương Khiêm, đột nhiên bị tình huống này làm cho hoảng sợ. Cô xoay người lại, thấy Lý Duy đang cười rạng rỡ như ánh mặt trời, “Bây giờ thì ấm hơn nhiều rồi.”
Nếu không phải luôn cư xử đúng mực, lúc này Giản Tình thực sự muốn dậm chân. Ấm áp quỷ quái gì, lòng cô hiện tại so với thời tiết tồi tệ này còn lạnh hơn nhiều. Lúc cô vội vã quay đầu lại tìm kiếm thì xe của Phương Khiêm đã không thấy bóng dáng đâu.
Anh ấy đã nhìn thấy? Hiểu lầm rồi ư? Tức giận rồi ư?
Ngất mất thôi, sao lại có chuyện khéo xảy ra như vậy. Tên Lý Duy này quả thực là thần xui xẻo, làm phiền cô hai ngày chưa đủ lại còn làm cô ra thế này. Tuy rằng anh ta có ý tốt, nhưng cô vốn không hề muốn nhận ý tốt này. Lý Duy là “gay” thì mọi người đều biết, vấn đề là Phương Khiêm không biết, nhất định sẽ hiểu lầm.
Anh hẳn đã nhìn thấy rồi.
Phục hồi lại tinh thần, nhận thấy cái áo của Lý Duy vẫn ở trên người, cô mệt mỏi cầm áo đưa lại cho anh ta, “Không cần đâu, tôi không lạnh. Cảm ơn anh.”
“Đừng như vậy, cho cô mặc thì cô cứ mặc đi, tôi đang muốn lấy lòng cô mà.” Lý Duy vẫn duy trì nụ cười xán lạn như hoa, không hề biết rằng sự xun xoe, săn đón của mình nghiễm nhiên đã trở thành nguồn gốc gây họa.
Anh như vậy không phải là lấy lòng mà là hại người!
Giản Tình tùy tiện nhét chiếc áo vào lòng anh ta, xoay người bước vội đến nhà ăn đã hẹn với ŧıểυ Lâm. Trong lòng cô ngày càng bất an, nghĩ đi nghĩ lại, cô lấy điện thoại gọi cho Phương Khiêm. Có lẽ do lạnh nên bàn tay cầm điện thoại khẽ run lên.
Điện thoại vang lên hai tiếng thì Phương Khiêm tiếp máy, đầu bên kia chỉ “Alô” một tiếng rồi không thấy nói gì nữa.
“Khiêm, người vừa rồi là thợ chụp ảnh do bộ phận quan hệ xã hội mời đến, anh ấy đi theo em vì muốn em chụp ảnh áp-phích.” Giản Tình nghe giọng điệu bình tĩnh của Phương Khiêm, không đoán ra được cảm xúc lúc này của anh, chỉ có thể giải thích lung tung một hồi, rốt cuộc mình đang nói gì cô cũng không rõ.
“Ừ, sau đó thì sao?” Anh thản nhiên hỏi.
“Sau đó? Em không để ý đến anh ta, nhưng anh ta vẫn làm phiền em.” Giản Tình uất ức giải thích.
“Hắn quấn lấy em như vậy, em liền đáp ứng việc chụp ảnh áp-phích?” Phương Khiêm hỏi điều anh quan tâm nhất.
“Không, em đã sớm từ chối anh ta rồi.”
Đầu kia điện thoại im lặng một hồi rồi mới thản nhiên nói: “Anh biết rồi, có việc gì để đến tối về nhà nói tiếp.”
Gác máy rồi, Giản Tình cảm thấy cả người trống rỗng, mông lung đi đến nhà ăn, trong đầu không biết đang suy nghĩ những gì.
Làm cùng với Bạch Lị Lị quả nhiên không có chuyện gì tốt đẹp, Giản Tình không thể không thầm kết luận như vậy.
“Chị Tình, ở bên này.” Lâm Kiều Kiều ngồi ở trong góc, nhìn thấy cô đi vào nhà ăn, liền đứng lên vẫy tay, Giản Tình miễn cưỡng mỉm cười tiến lại.
“Sao vậy? Sắc mặt chị không tốt, có chỗ nào không thoải mái à?” Cô vừa ngồi xuống, ŧıểυ Lâm đã lo lắng hỏi.
Giản Tình lắc đầu:”Không sao, có thể là do thời tiết quá lạnh.”
“Vậy uống ít nước ấm trước đã.” ŧıểυ Lâm đưa cho cô cốc nước, để cô uống cho ấm bụng.
“Sao tự nhiên lại mời chị đi ăn cơm?” Giản Tình cầm cốc nước ấm trong tay, cười yếu ớt hỏi.
Lâm Kiều Kiều cười ha hả, “Hôm nay không phải ngày lĩnh lương sao, tranh thủ lúc em chưa đem đi tiêu hết, phải mau mời chị ăn một bữa thôi.”
”Em trở nên ngoan ngoãn như vậy từ khi nào thế.” Giản Tình trêu chọc cô. Cùng làm chung một văn phòng, Giản Tình đương nhiên biết Lâm Kiều Kiều có lai lịch”Nguyệt quang tộc”[1] thâm hậu, bình thường chỉ có cô ăn chực phần của người khác, hôm nay chi nhiều tiền như vậy cũng hiếm thấy.
“Hì hì, thật ra mời ăn cơm chỉ là nguyên nhân thứ nhất, quan trọng là em muốn biết tin đồn của bộ phận quan hệ xã hội. A a a, chị Tình giúp em thỏa mãn lòng hiếu kỳ đi mà.” Lâm Kiều Kiều chắp hai tay thành hình chữ thập, cười to lấy lòng cô.
“Có tin đồn gì hay ho đâu.” Giản Tình cảm thấy điều phiền muộn nhất của mình chính là những tin đồn khác xa sự thật. Bình thường cô đã không thích nghe, giờ lại càng không muốn kể cho ŧıểυ Lâm.
“Ai da, Bạch Lị Lị muốn chị qua bên đó, nhất định không có ý tốt. Em còn nghe trưởng phòng nói chị sang bên đấy luôn phải làm tăng ca, có đúng vậy không? Chị Tình, chị nói em nghe chút đi mà.”
Giản Tình định mở miệng, cảnh tượng vừa rồi ở cửa công ty lại hiện lên trong đầu. Giờ lòng cô rất rối rắm, có nhiều chuyện cô không muốn nói cho Phương Khiêm nghe vì sợ anh lo lắng, phải để ở trong lòng quả thật rất khó chịu. Liệu Lâm Kiều Kiều có phải là đối tượng tốt để bộc bạch không?
“Chị Tình à…” ŧıểυ Lâm lắc lắc tay cô nũng nịu.
“Ăn cơm trước đã, ăn xong chị sẽ nói em nghe.” Cuối cùng, Giản Tình vẫn phải thỏa hiệp.
“Vâng, vậy chúng ta mau ăn cơm thôi!”
Một bữa cơm Giản Tình cùng ŧıểυ Lâm ăn trong khoảng một tiếng đồng hồ. Tuy rằng ŧıểυ Lâm lanh lợi không phải là đối tượng tốt để tâm sự, nhưng nhìn phản ứng tinh quái của cô bé, tâm trạng quả thật tốt lên rất nhiều.
Khi nghe đến việc xảy ra tại cửa công ty, ŧıểυ Lâm không nhịn được thở dài một cái, “Ông trời ơi, đây là vở kịch ngôn tình cẩu huyết[2] ư? Sao lại vừa khéo như vậy!”
Giản Tình cười khổ, “Chính là vừa khéo như vậy.”
“Vậy phải làm thế nào bây giờ, Phương boss hẳn là tức chết mất rồi.”
“Chị cũng không biết, nghe giọng điệu của anh ấy không giống như đang tức giận.”
“Chị Tần vẫn nói Phương boss là quỷ hẹp hòi, em cảm thấy anh ấy nhìn thấy cảnh đấy nhất định sẽ tức giận, nhưng anh ấy thương chị như vậy, hẳn sẽ tức tên Lý quỷ quái kia chứ không giận chị đâu!” ŧıểυ Lâm đưa ra kết luận cuối cùng, tuy rằng không phải sâu sắc nhưng Giản Tình vẫn được an ủi ít nhiều.
Thời gian nghỉ trưa nhanh chóng trôi qua, hai người lúc này mới chia tay trở về văn phòng làm việc của mình.
ŧıểυ Lâm ngâm nga trở về nơi làm việc, thấy mọi người trong văn phòng đến chưa nhiều lắm, bèn cầm điện thoại đi thẳng đến góc cầu thang yên tĩnh.
Thuận tay nhấn số trên bàn phím điện thoại, đối phương vừa tiếp máy, cô liền nói khẽ: “Vâng… Phương boss, việc anh giao, tôi đã nghe được… Là thế này…”
Sau đó, ŧıểυ Lâm lanh lợi lập tức hóa thân thành nữ điệp viên 007, báo cáo ngọn ngành thông tin tình báo mình thu thập được cho Phương boss nghe. Đừng trách cô không nghĩa khí, không nguyên tắc bán đứng Giản Tình, mà vì sức hấp dẫn của Phương boss quá lớn, cô không cự tuyệt nổi yêu cầu của anh.
Thế nhưng khi kết thúc báo cáo, cô vẫn không quên nhắc nhở anh một việc rất quan trọng, “Boss, tiền cơm trưa anh không được quên trả cho tôi đâu đấy!”
[1] : Nguyệt quang tộc (月光族 – Ánh trăng tộc – Moonlite): thuật ngữ Internet của dân mạng TQ, chỉ những người một tháng kiếm được bao nhiêu là tiêu hết bấy nhiêu, đồng thời cũng chỉ những người thu nhập một tháng không nhiều, tiền kiếm được chỉ có thể dùng vào việc sinh hoạt của cá nhân.
[2] Cẩu huyết (狗血): chỉ những tình tiết cũ, lặp lại, hay gặp trong ŧıểυ thuyết ngôn tình hoặc trong phim truyền hình.