Phòng thư ký của tổng giám đốc là vùng phong thủy trù phú của tổng công ty Phương thị bởi nơi này là vị trí thuận lợi nhất để tiếp cận boss. Không chỉ cả ngày có thể tiếp xúc gần gũi với boss, nói không chừng một khi được boss nhìn trúng, sẽ giống như trong truyện cổ tích trẻ em, từ chim sẻ biến thành phượng hoàng. Cho dù không đảm đương được vị trí phu nhân tổng giám đốc, nhưng làʍ t̠ìиɦ nhân tổng giám đốc cũng đã đủ vinh hoa phú quý không phải lo gì. Vì thế, mấy cô gái dù đã kết hôn hay chưa kết hôn đều tranh giành, phía sau tiếp phía trước chen lấn vào nơi tấc đất nho nhỏ này.
Lúc này trong phòng thư kí, mỹ nữ tập hợp, hương thơm thoang thoảng, một phòng xuân sắc dạt dào. Nếu đàn ông nào định lực có vẻ kém bình thường đi qua nơi đây, khẳng định sẽ bị điện giật thần hồn điên đảo, xụi lơ trên mặt đất. Đáng tiếc Phương boss nhất định là người đàn ông phi phàm, không chỉ có năng lực phi phàm, ngay cả định lực cũng đủ để cho người bên ngoài bái phục. Mà riêng ưu điểm này của anh, ở trong mắt đám mỹ nữ, không nghi ngờ gì chính là khuyết điểm lớn nhất.
Tuy nói tranh giành khoe sắc là nguồn sống của đám mỹ nữ, nhưng trong quá trình đấu đá cũng tuyệt đối không thể bỏ công việc. Nếu không cố gắng làm việc, thì ngay cả cơ hội đứng ở nơi này tranh giành cũng không có, vì vậy mọi người không chỉ muốn đấu sắc đẹp, mà còn muốn đấu cả năng lực làm việc.
Bàn phím máy vi tính được đông đảo những bàn tay ngọc ngà gõ vào vang lên cạch cạch, tài liệu được lật đi lật lại sột soạt. Trong lúc làm việc, bọn họ cũng không quên trao đổi với nhau những tin tình báo hữu dụng. Dù sao tình báo chiến tranh trong một hồi chiến dịch là một giai đoạn cực kỳ quan trọng.
“Các cậu có nghe nói không? Cô gái bên phòng thị trường kia rốt cục đã ra tay.” Tiếng bàn phím cách cách vang lên tuy rằng thật sự có khí thế, nhưng đã dễ dàng bị tin đồn hấp dẫn đè bẹp.
“Nghe nói, cô ta lại có thể ở tiệc cưới của người khác câu dẫn Viên boss của chúng ta.” Viên Dịch nghiễm nhiên cũng trở thành người của phòng thư kí bọn họ.
“Đâu chỉ vậy, cô ta không chỉ câu dẫn Viên tổng mà còn nhìn trộm Phương boss của chúng ta!” Xem ra đây mới chính là trọng điểm tức giận của đám mỹ nữ này.
“Phụ nữ bộ dáng giống yêu tinh, mưu kế quả nhiên cũng không đứng đắn gì.” Khi vị mỹ nữ đang nói những lời này, lương tâm của cô ta chắc rằng cũng chưa về đến nơi đến chốn. Hơn nữa trong lời nói của cô ta có đến 99,999% là thành phần phỉ báng lăng nhục.
“Giản Tình cô ta đang tính toán cái gì vậy? Cô ta nghĩ rằng bộ dáng cô ta xinh đẹp thì đàn ông trong thiên hạ đều phải vây quanh cô ta chắc, đúng là một con hồ ly tinh.” Một khi lòng ghen tỵ của phụ nữ nổi lên thì quả nhiên là sinh vật đáng sợ nhất. Sắc mặt chanh chua ngoa ngoắt kia, cho dù cô ta hóa trang thật đậm cũng không thể che giấu được sự xấu xí của mình.
“Aizzz, người ta chính là có năng khiếu này, người bên ngoài cũng chỉ có thể thèm muốn ngưỡng mộ mà thôi.” Có người tưởng như hào phóng, kì thực lại tổng kết vô cùng hẹp hòi.
“Quả thực là không biết xấu hổ.” Đây mới chính là ý tứ trung tâm của tin đồn nhảm, như một nét chấm đen giữa tờ giấy trắng tinh.
Vì thế kết quả mọi người thảo luận chính là, Giản Tình này thật sự không biết xấu hổ. Không phải con người, gặp người liền trở thành hồ ly tinh câu dẫn họ!!
Trong phòng thư ký, mấy cây thông nhỏ xanh um không chỉ phải chịu đựng mùi nước hoa tập trung quá dày đặc, mà còn phải chịu đựng đủ loại tin đồn độc hại khác nhau. Cuối cùng, lá cây chỉ có thể gục xuống rũ rượi, tiếp tục kính dâng một chút sắc xanh còn sót lại cho không gian đầy ô nhiễm này..
“A…… Phương boss!” Một cô gái nào đó ngồi có vẻ dựa vào cửa, rốt cục khi ngẩng đầu đã nhìn thấy thân ảnh thon dài kia ngoài cửa. Trong lúc nhất thời, có loại ảo giác như sét đánh ngang tai.
Phương Khiêm nhận được điện thoại của một bằng hữu cũ trên thương trường, quyết định tạm thời đi ra ngoài một chuyến, bèn lên tiếng gọi trợ lý. Không nghĩ rằng không những không tìm thấy trợ lý, ngược lại anh còn nghe được đoạn đối thoại đầy phấn khích vừa nãy. Thì ra, nhân viên của anh không chỉ có năng lực làm việc hạng nhất, ngay cả công phu ngoài miệng, cũng không hề tầm thường.
Kỳ thật thời gian Phương Khiêm xuất hiện thực thích hợp, từ khi các cô bắt đầu bàn luận “Cô gái phòng thị trường kia…” Lúc đó Phương Khiêm cũng đã đứng ở cửa, mấy cô gái sở dĩ không phát hiện, đó là vì Phương boss thực gian trá đứng ở một bên cửa chỗ góc chết tầm mắt, rắp tâm muốn nghe lén chủ đề các cô đang trò chuyện. Mà chờ sau khi các cô đưa ra kết luận, anh mới chậm rãi đi tới cửa để cho các cô phát hiện.
Nếu hỏi tâm trạng Phương boss lúc này, thì ngay cả ý muốn giết người cũng có. Cô gái mình luôn luôn trân trọng như bảo bối, lại bị một đám chẳng dính dáng gì nói những lời không chịu được như thế. Đừng nói anh bao che khuyết điểm, cho dù anh không bao che khuyết điểm, cũng sẽ vì chính nghĩa mà đứng ra nghiêm trị những người này. Cho dù không thể giết người thì phạt nặng bọn họ một chút cũng là hợp tình hợp lý .
Tuy nhiên, Phương boss không phải sát nhân cuồng ma, cũng không phải ác đồ tàn bạo, anh là một thương nhân, một thương nhân phong độ nhanh nhẹn, khí phách phi phàm, anh có cách xử lý của riêng anh. Vì vậy, sau khi để lại cho mọi người trong phòng thư ký một nụ cười khó hiểu, anh bèn xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng thon dài của anh, một phòng mỹ nữ ngây ra như phỗng, trong đầu không hẹn mà cùng hiện lên một ý nghĩ đáng sợ. Tin đồn sẽ không phải là thật chứ? Phương boss sẽ không phải thật sự coi trọng Giản Tình chứ? Nếu thật sự coi trọng, các cô nói Giản Tình như vậy, kết quả chắc chắn sẽ rất thảm, thật không dám nghĩ tới!
Phòng thư ký vốn cảnh xuân tươi đẹp, trong tức thì bỗng bao trùm một không gian bi thảm, gió lạnh quạnh hiu.
Phương Khiêm tiến vào thang máy, ngồi lên xe của mình, khuôn mặt tuấn tú hé ra vẻ u ám từ đầu đến cuối.
Cho tới nay, anh đều không đồng ý với cách xử lý quan hệ của hai người thật cẩn thận của Giản Tình. Từ đầu anh vẫn cho rằng, anh là người đứng đầu công ty, anh làm những chuyện như vậy, không tới lượt người khác khoa tay múa chân.
Từ nhỏ đến lớn, trong nhà mọi người đã lấy đa͙σ Hồi mà dưỡng dục anh, cho dù địa vị cao thấp thế nào, đều phải đối xử bình đẳng, dùng con mắt công bằng mà nhìn nhận mỗi người. Nhưng bản thân có điều kiện ưu việt vẫn làm cho anh vô ý để lộ ra tài trí hơn người. Rất nhiều chuyện anh cho là đương nhiên thì ở trong mắt người khác lại hoàn toàn ngược lại.
Từ đầu anh vẫn cho rằng chuyện mình sống chung với Giản Tình hoàn toàn không cần phải che giấu. Anh thân là tổng giám đốc của một tập đoàn, không cần đi để ý ánh mắt người khác. Hôm nay nghe được những lời này, lại làm cho anh như bị dội một gáo nước lạnh, nhất thời tỉnh ngộ. Thì ra, cho tới nay, anh đều chỉ đứng ở góc độ của mình nhìn nhận sự việc, lại chưa bao giờ đứng ở vị trí Giản Tình để lo lắng, cũng xem nhẹ những nguy hại mà lời nói dư luận mang đến. Ở vị trí một trưởng ban nhỏ như cô, một chút dư luận không đáng kể, chắc chắn cũng sẽ tạo cho cô một thương tổn thật lớn. Mà ở một góc độ nào đó, chính anh trong lúc vô ý đã trở thành đầu sỏ thúc đẩy thương tổn này.
Cô gái nhỏ Giản Tình, là người mà anh muốn dùng thời gian cả đời của mình để yêu thương, nhưng đoạn đường đời người sau này còn chưa bắt đầu mà anh đã sơ ý như vậy. Hiểu rõ điều ấy làm cho anh nhất thời hổ thẹn vạn phần.
Công khai quan hệ hai người là điều thiết yếu, mà quá trình công khai còn lại, anh phải dùng cả tấm lòng đi tìm cách giải quyết mới có thể đảo ngược được.
Đôi mày kiếm của Phương Khiêm nhíu lại, lấy di động gọi cho bằng hữu vừa nãy để hủy hẹn. Sau khi ngắt điện thoại, tay trái anh cầm vô lăng, ngón tay vô thức gõ nhẹ, yên lặng suy nghĩ, rồi lại lập tức mở di động ra lục tìm thông tin, tìm được số của lão Dư trưởng phòng nhân sự bèn bấm nút gọi đi.
Lão Dư không để cho anh đợi lâu, nhận điện thoại rất nhanh, ở đầu kia cũng đang cúi đầu khom lưng tiếp đón.
Phương Khiêm không dông dài cùng hắn, nói thẳng mục đích của mình: “Lão Dư, mấy người ở phòng thư ký tầng 29 kia, đuổi hết đi.”
“A? Toàn bộ?” Ở đầu kia lão Dư nghĩ mình đang nghe nhầm, không nhịn được hỏi lại.
“Đúng, toàn bộ.” Ngữ khí Phương Khiêm không chừa cho hắn nửa con đường sống để thương lượng.
Lão Dư nghe chỉ thị của Phương boss, lập tức gấp đến độ vò đầu bứt tai. Gia cảnh của đám phụ nữ trong phòng thư ký kia như thế nào hắn là người rõ nhất. Đống phụ nữ tầng 29 đông như vậy đều là do một tay hắn thu tiền thưởng, chỗ đó so với tiền lương vài năm của hắn còn gấp tới mấy lần. Nay, nhìn thấy đại boss chỉ nhẹ nhàng bâng quơ một câu, sẽ gạt bỏ toàn bộ cố gắng của hắn, kết quả này có thể làm hắn không nóng nảy sao? Cũng không biết mấy bà cô kia rốt cuộc phạm phải chuyện gì, lại làm cho đại boss nổi giận đến như vậy.
“Phương tổng, việc này không thích hợp cho lắm. Các cô ấy đều có hợp đồng lao động chính thức, có hai người còn là con gái của thành viên hội đồng quản trị, nói đuổi liền đuổi, có thể gây bất đồng không tốt với hội đồng quản trị.” Lão Dư có chút lắp bắp, muốn cố gắng tranh thủ một lần.
Đối với việc lời nói của mình bị chất vấn, Phương Khiêm hờn giận nhíu mày, lạnh lùng buông một câu:”Làm không xong thì từ chức đi, cứ theo lời tôi mà làm.”
“Vâng, tôi đã biết.” Thần sắc lão Dư trở nên uể oải nhụt chí.
Tắt điện thoại, lão Dư phiền chán vò vò mái tóc kiểu Địa Trung Hải của mình, im lặng cảm thán: Tiền thưởng quả nhiên không thể lấy dễ dàng như vậy!
Phương Khiêm giải quyết xong lão Dư, tâm tình ít nhiều thoải mái hơn một chút. Đối với đám phụ nữ trong phòng thư ký kia, Phương Khiêm không phải không biết các cô tiếp cận anh có mục đích gì. Trước kia chưa gặp Giản Tình, có lẽ anh sẽ thử ở chung với một người trong số đó. Mấy bạn gái trước kia của anh cũng có người là lấy ra từ trong phòng thư ký. Nhưng bây giờ không giống vậy, giờ đây trong lòng anh chỉ tràn đầy hình ảnh của người con gái tên Giản Tình. Những người khác trong mắt anh giống như không khí bình thường trong suốt mà thôi.
Vốn cho rằng chỉ cần các cô không nói gì sai lầm thì sẽ bỏ qua cho các cô. Nhưng nếu đã đụng chạm đến người của anh, vậy thì đừng trách anh không khách khí.
Ngay cả anh cũng có thể nghe dược dạng đồn đại này, vậy cô gái nhỏ kia chắc chắn đã sớm nghe thấy. Nghĩ đến đây, tâm trạng vừa thoải mái một chút, nháy mắt lại trở nên âm trầm. Nhanh chóng bấm số điện thoại, Phương Khiêm chuẩn bị dùng thời gian một buổi chiều, đến an ủi cô gái nhỏ của mình.
***
Nghe được loại đồn đại này, nói Giản Tình không thèm để ý thì khẳng định là nói dối. Tuy nhiên, có lẽ là vì cô đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt đối mặt với tin đồn, nên khi sự việc xảy ra thật, cô ngoài cảm thấy tức giận, cũng không có ý muốn phản kháng gì. Vì vậy khi vẻ mặt ŧıểυ Lâm lo lắng hỏi han cô, cô vẫn có thể lộ ra vẻ tươi cười.
“Chị không sao, việc ở tiệc cưới gặp được hai vị boss là thật, chỉ là chị cũng không thấy rung động gì.” Phương Khiêm vốn là người yêu của cô, cần gì phải động lòng nữa chứ?
ŧıểυ Lâm tức giận: “Hừ, tốt nhất đừng để cho em gặp được kẻ đầu sỏ lắm mồm lôi thôi kia, bằng không em nhất định đánh cô ta rơi răng đầy đất.”
Giản Tình hé miệng cười cười, buông cốc cà phê, đẩy ŧıểυ Lâm ra khỏi căng tin: “Cám ơn em, ŧıểυ Lâm, đi làm việc đi, lười biếng lâu sẽ bị trưởng phòng phát hiện.”
“Vâng, chị Tình cũng đừng quá tức giận, loại chuyện này không đáng để tức giận, chúng ta trong sạch tự chúng ta là người rõ nhất.” ŧıểυ Lâm chớp mắt an ủi cô.
“Ừ, không tức giận.” Giản Tình vừa ngồi trở lại bàn làm việc, điện thoại liền kêu vang. Nhìn thấy hai chữ đầu heo hiện trên màn hình, cô cảm thấy hơi bất ngờ.
Lập tức mở di động, nhẹ nhàng “Alô” một tiếng.
“Thu dọn đồ đạc đi, anh đưa em đến nơi này.”
Khi đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp dịu dàng của Phương Khiêm, một luồng nhiệt ngay lập tức trào ra từ đáy lòng Giản Tình, xông lên hốc mắt. Rốt cuộc vẫn là cảm thấy tủi thân, mà loại này cùng loại tủi thân làm nũng, cũng chỉ có trước mặt người đàn ông mình yêu thương, mới có thể hiện ra bên ngoài.
Nhẹ nhàng cắn môi, Giản Tình thấp giọng hỏi “Đi đâu? Bây giờ là giờ đi làm mà.” Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cách giờ tan tầm còn tận hơn hai giờ.
“Em muốn tự mình đi xuống, hay là để anh lên đón em.” Giọng nói của anh vẫn mềm nhẹ như cũ, nhưng khi nói ra lại có vẻ uy hiếp không hơn không kém.
“Anh lại uy hiếp em.” Điểm đáng ghét nhất của anh chính là hay uy hiếp cô, nhưng cô cũng thật hết thuốc chữa cảm thấy uy hiếp như vậy rất dễ chịu thoải mái. Có lẽ việc này gọi là: “Một cây làm chẳng nên non”.
“Ừ, xuống dưới đi.” Anh cười khẽ thừa nhận mình xấu xa.
“Anh chờ một lát.” Giản Tình lại thỏa hiệp một lần nữa, sau khi ngắt điện thoại, dọn dẹp xong xuôi, gọi điện thoại xin phép trưởng phòng xong, liền vội vàng rời khỏi văn phòng.
Nhìn bóng dáng cô chạy chậm rời đi, ŧıểυ Lâm thở dài thật sâu: “Quả nhiên vẫn bị tổn thương, azzzz, thì ra làm mỹ nữ cũng không dễ dàng như vậy.” Rồi lại vỗ vỗ ngực, lầm bầm lầu bầu: “May mắn mẹ mình sinh ra mình đã an toàn như thế này..”
ŧıểυ Lâm nói câu này, làm cho các nam đồng nghiệp khác trong văn phòng thầm kêu lên một tiếng sợ hãi.
Vào giờ đi làm, ký túc xá một tầng trở nên yên tĩnh, ngoài dì làm vệ sinh cầm giẻ lau thỉnh thoảng đi tới đi lui ở ngoài, thì trước sân còn thỉnh thoảng vang lên tiếng chuông điện thoại.
Giản Tình từ lối thoát hiểm quẹo vào gara, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc xe nổi bật của Phương Khiêm, cô vừa mở cửa xe ngồi vào, đã bị người đàn ông trong xe kéo vào trong vòm ngực rắn chắc.
“Làm sao vậy?” Cô im lặng tựa vào lòng anh, nhẹ giọng hỏi .
Phương Khiêm buông hai tay ra, cúi đầu nhìn đôi mắt long lanh nước của cô: “Không có gì, đột nhiên muốn nhìn em một chút.”
Giản Tình thản nhiên cười: “Có hơi tùy hứng nhỉ! Anh muốn đưa em đến nơi nào?”
“Tới rồi biết.”
Phương Khiêm cũng không mang cô đi chỗ nào đặc biệt, mà chỉ chạy xe một mạch đến bờ biển.
Bờ biển mùa đông cực kỳ lạnh lẽo vắng vẻ, gió biển thổi đến phả vào mặt, vù vù gào thét điên cuồng. Tuy nhiên bờ biển thiếu đi mấy du khách, lại trở nên trong suốt sáng ngời đặc biệt. Nước biển màu xanh sâu thẳm, theo gió biển, từng đợt từng đợt lao thẳng vào bờ cát, phát ra tiếng gầm rú âm trầm.
Phương Khiêm lấy áo của mình khoác lên vai Giản Tình, ôm lấy thắt lưng của cô, lẳng lặng dẫm lên bãi cát ẩm ướt, tản bộ dọc bờ biển. Giản Tình bị sự im lặng dịu dàng của anh cuốn hút, dựa vào bờ vai của anh, cũng không lên tiếng bước đến phía trước theo anh.
“Thật xin lỗi.” Rất lâu sau, Phương Khiêm đột nhiên mở miệng, một lần mở miệng nói ra ba chữ khô cằn này, mà ba chữ này, so với “Anh yêu em” còn làm cho Giản Tình thấy khiếp sợ hơn.
Vừa định quay đầu hỏi anh vì sao, lại bị tay anh nâng lên che khuất miệng, chỉ nghe anh tiếp tục nói: “Hôm nay anh cũng nghe thấy tin đồn, anh nghĩ hẳn là em đã nghe được sớm hơn anh. Tình, thực xin lỗi, có lời đồn đại như vậy, là kết quả sự theo đuổi ích kỷ của anh.”
Giản Tình liên tục lắc đầu, cho dù nghe được lời đồn, cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ oán trách anh: “Không phải, đây không phải lỗi của anh, tiệc cưới nhiều nhân viên công ty như vậy, bọn họ nói như thế nào là chuyện của bọn họ, chúng ta không quản được miệng lưỡi người khác.”
Phương Khiêm thở dài, càng ôm cô chặt hơn, cúi đầu khẽ ấn lên trán cô một cái hôn nhẹ, rồi lại tự trách mình:”Nếu anh không tham dự, chuyện này cũng sẽ không xảy ra.”
Nghe đến đó, Giản Tình nhợt nhạt nở nụ cười: “Anh đến, là vì anh lo lắng cho em. Điều này sẽ chỉ làm em cảm thấy hạnh phúc, anh cũng không cần tự trách mình. Hơn nữa, nếu không phải em kiên trì, anh cũng đã sớm công khai quan hệ, chuyện ngày hôm nay cũng sẽ không xảy ra.”
Chính là như vậy, sự chăm sóc dịu dàng của cô gái nhỏ này lúc nào cũng sâu sắc như vậy. Dù ở bất kỳ đâu, mỗi khi cô nói ra những lời này, đều như một liều thuốc ngọt ngào, làm cho tâm trạng anh trở nên mềm mại dị thường, cuối cùng thầm nghĩ muốn giấu cô thật sâu ở trong lòng, không bao giờ buông tay nữa.
Hai tay mở ra, lại gắt gao thu cô vào lòng, đem mặt vùi vào giữa mái tóc tản ra từng đợt thơm ngát của cô, hít vào một hơi thật sâu, Phương Khiêm nói: “Tóm lại, anh đã để em tủi thân rồi.”
Một giọt nước mắt nóng hổi vui mừng không báo trước rơi xuống từ hốc mắt của cô. Cô nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ có thể tùy tiện lắc lắc đầu. Có những lời này của anh, cho dù có bị tủi thân nhiều hơn nữa cũng không thành vấn đề. Chỉ cần anh nguyện ý vĩnh viễn yêu cô, nguyện ý đặt cô ở trong lòng thì sự tủi thân của cô đâu có gì đáng nói. Nếu tình yêu của anh sẽ mang tủi thân đến cho cô, thì đó cũng chính là sự tủi thân hạnh phúc nhất.
Thời gian lúc bọn họ gắt gao ôm nhau nháy mắt đã ngưng đọng lại. Trời biển trong lúc đó chỉ còn tình yêu của hai bọn họ đang thỏa thích rong chơi, tản bộ.
“Khiêm, khiêu vũ cùng em đi.” Giản Tình rốt cục ngẩng đầu từ trong lòng anh, ngọt ngào đề nghị.
“Bây giờ?” Phương Khiêm nhíu mày.
“Vâng, bây giờ.” Hôm Noel đó, cô không thể khiêu vũ cùng anh, cho nên nhân dịp này để cô thỏa sức hưởng thụ tình cảm dịu dàng của anh đi.
“Đây là vinh hạnh của anh.” Phương Khiêm biết nghe lời làm ra tư thế mời khiêu vũ.
Giản Tình hạnh phúc đặt đôi tay nhỏ bé vào lòng bàn tay đang mở ra của anh, trong nháy mắt đã bị bàn tay to ấm áp của anh nắm lấy.
Bờ cát mềm mại chính là sân khấu xinh đẹp nhất, tiếng sóng biển rít gào chính là âm nhạc êm tai nhất của bọn họ. Lúc này trong mắt mỗi người chỉ còn có đối phương, đôi chân giẫm theo lời hát không chút tiếng động, khiêu vũ một khúc nhạc tuyệt vời, ngọt ngào động lòng người nhất.