Thời điểm mang thai bốn tháng, bụng Trần Lê dần dần lộ rõ ra ngoài, kể từ sau khi theo Hiên Mộc đến Côn Minh định cư, bình thường trừ lúc cùng Tô Ca tán gẫu hoặc là lúc tối đi dạo một chút, những lúc khác hầu như đều ở trong phòng không được ra ngoài. Người đàn ông Hiên Mộc kia quả thật biến thành một người khác, có nhiều thói xấu không hề chú ý tới. Ví dụ như buổi sáng thường không ăn bữa sáng, hay như là tắm rửa liền trực tiếp lên giường đi ngủ cũng không sấy tóc khô ... Mặc dù chỉ là một ít chuyện, nhưng mỗi lần như thế, Trần Lê là vợ hiền đều không ngại phiền mà ra sức uốn nắn, cuối cùng Hiên Mộc cũng từ từ sửa đổi nhiều.
Trần Lê mỗi ngày sau khi nhìn anh tắm xong, tự động cầm khăn lông đưa tới, còn mang theo ánh mắt mong đợi nhìn người đàn ông của mình. Cô cảm thấy như vậy rất ổn, người đàn ông tốt đều là do mình từ từ cải tạo ra. Vốn tưởng rằng ngày cũng chỉ chậm như vậy trôi qua, cô cố gắng không ra ngoài, yên lặng ở nhà chờ một ngày sau khi anh hết bận trở về, mặc dù thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy tịch mịch, bất quá chỉ là chút cô đơn, chỉ cần có thể ở bên người đàn ông này, đó cũng là chuyện rất hạnh phúc.
Vậy mà, đột nhiên biến cố đến. Hôm đó, cô không kháng cự nổi sự dụ dỗ của Tô Ca liền cùng cô ấy ra ngoài, muốn đi dạo phố thả lỏng một chút tinh thần, nhưng không nghĩ đi trên đường lại bị một người đàn ông đang xông ra ngoài va vào, tuy không có gì đáng ngại, nhưng cũng khiến Hiên Mộc bị hù dọa một phen. Lần đầu tiên cô phát hiện ra người đàn ông bên ngoài luôn được coi là dịu dàng như nước, khóe môi trước sau như một luôn nở nụ cười vậy mà cũng có một mặt thịnh nộ như vậy, sắc mặt đen lại như than, hai tròng mắt ngày thường ôn hòa như nước lúc này bùng lên hai ngọn lửa hừng hực, trông thật dọa người. Mà Tô Ca ủ rũ cúi đầu đứng ở một bên, bị Hiên Mộc tức giận hù dọa đến, lại bị Tần Mặc Nhiên dạy dỗ thêm một trận sau đó liền bị cấm túc.
Đêm hôm đó, Hiên Mộc thận trọng ôm cả người cô vào trong ngực, từ từ dùng ngón tay phác họa theo đôi mắt của cô, cánh mũi, miệng, cô cảm thấy lồng ngực của anh nóng khác thường, dường như đang đè nén tức giận và sợ hãi. Người đàn ông này sợ sẽ mất đi mình sao?
Trần Lê nhíu mày, môi đỏ mọng hé mở, cuối cùng yếu ớt nói:
"Hiên Mộc, về sau em sẽ cẩn thận hơn, sẽ không để cho anh lo lắng" .
Thật lâu cũng không thấy được đáp lại, Trần Lê lén nhìn, lúc này mới phát hiện ra trên mặt Hiên Mộc giăng đầy mây đen, tưởng chừng như gió thổi trước cơn giông. Trần Lê từ từ nhắm hai mắt lại, tuy nói trong quan hệ của bọn họ, từ lúc bắt đầu cho đến về sau có thể nói cô vẫn giữ vị trí quyết định, tuy nhiên, thời điểm đàn ông chân chính nổi giận, cô rất sợ, giống như giờ phút này, cô hận mình không thể lập tức biến thành Ninja rùa, trên đầu có vỏ cứng để tránh ánh mắt rừng rực như lửa của người đàn ông này.
Yên lặng nhắm mắt lại, qua một lúc lâu, mới nghe được giọng nói trầm thấp của Hiên Mộc:
"A lê, em thích cuộc sống hiện tại ư?"
Trần Lê lúc này mới mở to hai mắt nhìn người đàn ông có vài phần trẻ con trước mặt, nói:
"Thích, chỉ cần có thể ở cùng với anh, cuộc sống thế nào em đều thích."
Hiên Mộc nghe vậy, đôi tay vốn đang phủ ở trên mái tóc cô rốt cuộc buông xuống, hồi lâu, anh mới lại mở miệng nói:
"A lê, em đã từng muốn có một cuộc sống như thế nào?"
Nhìn ánh mắt người đàn ông cuồng nhiệt, trong lòng Trần Lê rối như mớ bòng bong. Lần này Hiên Mộc là giận thật đi, khẽ thở dài, cố gắng dùng giọng nói rõ ràng nói:
"Thật ra thì so với ở chỗ này, em thích cuộc sống ở Dương Châu hơn, không quá sầm uất, cũng không quá vắng vẻ. Trước kia em từng nghĩ, tương lai có thể mở một quán trà gần Tây Hồ. Người qua đường hoặc là du khách nhàn rỗi có thể tới đây nghỉ ngơi, còn có những chàng trai cô gái lịch sự, cũng có thể tới quán trà thư thái, cứ như vậy lẳng lặng vượt qua thời gia mỗi buổi chiều. Tối đến, còn có thể dắt tay người yêu, tản bộ ở trên đê hồ, rảnh rỗi có thể đi dạo một chút những ngõ hẻm cũ kỹ kia, ngày mưa thì ngồi ở trên lầu dùng trà ngắm dòng người qua lại. Em sẽ tĩnh tâm suy nghĩ các kiểu bánh ngọt mới, nhìn khách ăn khen ngon mà không kìm được vui mừng, nhân tiện tự khích lệ chính mình một chút. Hiên Mộc, đó chính là mơ ước mơ thời niên thiếu của em."
Quả nhiên, A Lê thích nhất là vùng trấn nhỏ sông nước Giang Nam, vẫn thích những cửa hàng nối tiếp nhau bên hẻm nhỏ ư? Vẻ mặt hơi trầm xuống, thu lại sắc thái mơ mộng vừa rồi, Trần Lê nhìn ánh mắt của Hiên Mộc, dịu dàng lại kiên định nói:
"Nhưng những thứ ấy so với Hiên Mộc anh cũng không quan trọng, anh ở đâu, em sẽ ở đó."
Mặc dù không phải lần đầu tiên nghe cô nói như vậy, song lòng của Hiên Mộc vẫn bị chấn động một chút. Sắc mặt như băng rốt cuộc hòa hoãn, anh dịu dàng nói với Trần Lê:
"Khuya lắm rồi, ngủ sớm một chút đi" .
Cúi người đặt ở trên môi Trần Lê một nụ hôn nóng bỏng dị thường, Hiên Mộc mới rời đi cô, bờ môi hiện rõ nụ cười thỏa mãn bắt đầu tiến vào mộng đẹp, để lại Trần Lê ở một bên, mặt vẫn còn chút đỏ, tim vẫn đập dồn dập. Ai nói người đàn ông này là ngọc chứ, dựa vào nhiệt độ người anh khi hôn lúc nãy, rõ ràng chính là một ngọn lửa.
Trần Lê nghĩ vậy, cứ như thế nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau cô liền tiến vào mộng đẹp. Ở thời điểm cô không biết, sáng sớm ngày hôm sau, Hiên Mộc đi tìm Tần Mặc Nhiên, hai đấng mày râu ở trong phòng nói chuyện hồi lâu, mãi sau đó, cuối cùng Tần Mặc Nhiên cúi đầu thở dài một hơi, sắc mặt ngưng trọng nhìn Hiên Mộc nói:
"Hiên Mộc, cậu thật sự đã quyết định rồi sao? Như vậy sẽ không qua loa quá chứ? Có lẽ nhiều lắm chưa tới một năm rưỡi là được rồi, đến lúc đó ý thủ trưởng là có thể trực tiếp đổi lại tên chuyển tới quân khu bên kia, nhưng nếu bây giờ cậu bỏ đi, như vậy tất cả những gì làm trước đây có thể nói là hoàn toàn uổng phí, căn bản cũng sẽ không có người biết cậu làm cái gì, mà những chiến công kia của cậu cũng sẽ tính dưới tên của tớ" .
Tuy thái độ Tần Mặc Nhiên khẩn thiết khác thường, song Hiên Mộc một chút đều bất vi sở động. Ngước đầu thở dài một tiếng, anh mới mở miệng cười nói:
"Mặc, ngày hôm qua tớ đã suy nghĩ suốt cả buổi tối, hiện tại trên căn bản đại cục "Sát" đã hoàn toàn khống chế trên tay cậu, về sau có thể cũng sẽ không có thay đổi gì lớn, mà nhiệm vụ bây giờ của tớ, bất cứ ai đều có thể tiếp nhận, so với cậu căn bản cũng không quan trọng, thủ trưởng bên kia tùy tiện chọn một người tới đây liền có thể thay thế tớ. Nhưng A Lê không giống vậy, A Lê chỉ có một mình tớ, lại nói công trận ghi tên tớ hay tên cậu thì có gì khác nhau? Mặc, cuối cùng cậu sẽ giống như kỳ vọng của thủ trưởng, trở thành vua trong giới hắc đạo, quản lý, thay đổi cả cục diện hắc đạo không sạch sẽ, mà tớ, tớ muốn an tâm trở về phục vụ vợ con, làm một người đàn ông bình thường."
Hiên Mộc đã nói đến thế rồi, Tần Mặc Nhiên còn có thể nói thêm gì nữa? Trong lòng cảm thấy vô cùng mất mát. Huynh đệ năm xưa cùng anh ra sức cố gắng, cùng nhau bước ra từ núi đao biển lửa, hôm nay thật sự khăng khăng muốn rời đi rồi. Bên cạnh mất mát, trong lòng Tần mặc Nhiên cũng dâng lên cảm giác hâm mộ, đại khái cũng chỉ có Hiên Mộc mới có thể nói đi là đi như vậy, ôm mỹ nhân về, đi tiêu sái như thế.
Khẽ nhắm mắt trầm ngâm một hồi, Tần Mặc Nhiên mới mở miệng nói:
"Cậu quyết định như vậy cũng dễ hiểu, bên trong "Sát" quả thật cũng cần tổ chức lại, có lẽ không quá mấy năm, đợi người mới vào, tớ cũng có thể đi bên kia tìm cậu uống trà đánh cờ được rồi. Trước đó, cùng tớ đi gặp thủ trưởng một lần đi, vì kỳ vọng của lão nhân gia mà bán mạng cho ông ấy nhiều năm như vậy, dù không có danh lợi, chí ít vẫn có thể vận dụng thế lực quân đội đổi lại thân phận trong sạch cho cậu."
Hiên Mộc nghe vậy cười nhạt không nói, chỉ là nhẹ nhàng vỗ vai Tần Mặc Nhiên một cái, người anh em này, đã có thể một lòng vì mình tính toán mọi chuyện tốt nhất, thật là một người đàn ông tranh thủ.
Hiên Mộc vừa đi chính là đi ba ngày, Trần Lê ở nhà trong lòng lo lắng không yên. Hôm đó chỉ nhận được một cuộc điện thoại của anh, nói là có chuyện phải xa nhà, không có phương tiện mang cô theo, nhưng bên đầu kia điện thoại là lời thề bảo đảm son sắt, tất nhiên sẽ trở về nguyên vẹn không mất một cọng lông tóc nào. Nhưng. . . cứ như vậy qua ba ngày, ngày thứ ba Hiên Mộc vẫn chưa về, thì Tô Ca bị cấm túc chạy tới nhìn cô cười, rồi sau đó không nói lời nào liền mang cô đi, nói là Hiên Mộc đang đợi cô.
Trần Lê đương nhiên tin tưởng Tô Ca, chỉ là cảm thấy nụ cười của cô ấy quá mức quỷ dị mà thôi. Bởi vì mang thai, Trần Lê gần đây thích ngủ khác thường, dọc theo đường đi cơ hồ đều là ngủ mà đi tới. Đợi Tô Ca lay tỉnh cô, nhìn cảnh vật quen thuộc ngoài cửa xe, kiến trúc, còn có người đàn ông đứng ở cửa xe ôm một bó hoa hồng đỏ tươi cười nhìn cô, cô chỉ cảm thấy cả người giống như đang nằm mơ.
Trong lòng lẩm bẩm Hiên Mộc người kia rốt cuộc là đang làm cái gì, vậy mà trên mặt lại không khống chế ửng hồng xấu hổ. Được rồi, đây hết thảy đều rất truyền thống, nhưng người nào bảo cô vốn chính là một người phụ nữ truyền thống đây. Nhìn người đàn ông ôm một bó hoa bị người đi đường nhìn chằm chằm, cô ở trong lòng cười trộm.
Lại nói đây là anh lần đầu tiên tặng hoa cho cô đấy. Sắc mặt có chút ngại ngùng đón lấy bó hoa kia, sau đó nhào vào trong ngực người đàn ông, bụng bự có chút nổi bật đối diện bên hông người đàn ông, Hiên Mộc bất đắc dĩ trừng nàng một cái, ý tứ rất đơn giản, lần sau nhất định phải cẩn thận một chút!
Trần Lê cười cười, đoàn người ngồi lên xe. Khuôn mặt Hiên Mộc rõ ràng mang theo thần sắc hưng phấn,thỉnh thoảng anh sẽ làm bộ như lơ đãng nhìn về phía Trần Lê một cái, Trần Lê chỉ làm như không nhìn thấy, song trong bụng cũng không nhịn được nghi ngờ, người đàn ông này rốt cuộc là đang giở trò quỷ gì đây.
Xe lập tức đến bên Tây Hồ, xuyên qua một hàng đào hồng thắm và bờ đê với hàng liễu xanh. Xuống xe, Hiên Mộc kéo cổ tay Trần Lê chỉ vào một quán trà có kiến trúc giả cổ với bức tường màu trắng và ngói to, nói:
"Thích không?"
Thích gì? Trần Lê hơi ngạc nhiên, tầm mắt đảo qua nơi giống cửa hàng kia, cuối cùng dừng tại một quán trà có tấm biến ghi là "Trần Hiên. Cố nhân thành đôi". Cửa sổ chạm khắc hoa văn, trên cửa gỗ tử đàn còn dán hình bươm bướm. Ánh mắt Trần Lê nóng lên, thì ra là mấy ngày nay người đàn ông này đi mua cái này ư? Vì tối hôm đó cô nói cuộc sống mình thích, nên hôm nay có quán trà này sao?
Hạ mi, lúc này Trần Lê mới mỉm cười, quay đầu nhìn Hiên Mộc nói :
"Chúng ta ở chỗ này vài ngày rồi phải trở về?"
Trong bụng chỉ cho là người đàn ông này nhân dịp rảnh rỗi mang cô tới đây ở vài ngày mà thôi, lại chỉ thấy Hiên Mộc buồn cười nhìn cô nói:
"Trở về gì chứ? Về sau nơi này sẽ là nhà của chúng ta" .
Trần Lê nghe vậy, đôi con người y hệt trăng rằm thẳng tắp nhìn chằm chằm Hiên Mộc, thiếu chút nữa hoài nghi là lỗ tai của mình có vấn đề. Chỉ thấy Hiên Mộc áp vào bên tai cô, trong giọng nói có vài phần áy náy:
"A Lê, hai người ở chung một chỗ, không phải muốn em một người yên lặng chịu đựng lâu dài. Về sau em có anh, chỉ cần em muốn, tự nhiên anh sẽ dốc toàn lực thỏa mãn em."
Trần Lê liếc nhìn Tô Ca núp ở một bên cười trộm, không nhịn được cúi đầu. Một câu nói đơn giản như vậy, nhưng chỉ cần động não suy nghĩ một chút sẽ hiểu rõ ràng người đàn ông này tới cùng vì cô mà hy sinh như thế nào, bỏ qua hết thảy những thứ kia. Lặng lẽ để tay vào lòng bàn tay Hiên Mộc, đối diện với ánh mắt mỉm cười của anh, yên lặng gật đầu một cái.
Một năm sau, quán trà "Trần Hiên" gần Tây Hồ, Dương Châu, tuy nói là buổi chiều, nhưng cũng đông nghịt. Trong quán trà nho nhỏ ngồi đầy người, tuy nhiên tương đối quái dị chính là, một quán trà phần lớn là người cao tuổi tụ chung một chỗ thưởng thức trà địa phương, mà quán trà này nữ khách lại chiếm đa số. Còn trẻ thì là học sinh trung học, mà tuổi lớn hơn chút nữa thì là người đã đi làm.
Tại sao lại như vậy, được rồi, ngươi hãy mở to hai mắt nhìn lên trên. Nơi hành lang lầu hai, một thân nhàn rỗi trang phục vàng nhạt, ngồi ở trước đàn tranh. Người đàn ông giờ phút này đang chậm rãi gảy đàn, khuôn mặt dịu dàng, ngũ quan tinh xảo như ngọc mài, còn có trên mặt từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười ấm áp. Ngọc sắc Giang Nam, chỉ người này đã chiếm ba phần rồi. Có quân tử kia, như giũa như mài, mặt mũi bình yên như vậy, làm sao không khiến người ta nghĩ đến một từ "đẹp" đây?
Cửa quán trà mở ra, một cô gái mặc áo trắng quần lam bước vào, cô gái ngẩng đầu nhìn mấy lần, xác định vị trí nhóm bạn liền hướng bàn ở góc tường đi tới, hai cô gái ngồi cùng bàn cũng cười khanh khách nhìn cô, cô gái đến sau không nhịn được ai oán nói:
"Thật là, không phải nói liên hoan à? Tại sao không đi KFC hoặc là Pizza Hut? Nhất định phải tới quán trà cổ này ư? Có cái gì tốt để ăn đâu. . . Hại tớ tìm lâu như vậy" .
Cô gái tóc ngắn cười nói với cô: "Tiểu Anh, ai nói không có gì ăn, bánh hoa quế của quán này rất nổi tiếng đó, hơn nữa bởi vì nơi này có anh ấy!"
Cô gái chỉ ngón tay về phía hành lang lầu hai, sắc mặt có vài phần thẹn thùng, chỉ thấy cô gái tên "Tiểu Anh" ngẩng đầu nhìn theo hướng tay cô chỉ, nhìn đến người đàn ông như ngọc chói mắt kia, hô hấp thiếu chút nữa ngưng lại, chỉ có thể lắp ba lắp bắp hỏi cô gái tóc ngắn:
"Đây là. . . anh ấy là. . là minh tinh nào vậy? ?" Nếu không làm sao dáng dấp có thể đẹp như vậy, chỉ là minh tinh sẽ đến quán trà gảy đàn sao?
Mấy người bạn cười tủm tỉm quay về cô nói:
"Đây là Mộc công tử chúng tớ thích nhất, như thế nào, có phải hay không rất có cảm giác giống tiên nhân?"
Tiểu Anh gật đầu, không khỏi nói ngay ý nghĩ trong lòng:
"Người đàn ông như vậy, cũng không biết cô gái nào mới có thể xứng đôi" .
"Đừng suy nghĩ nữa, anh ấy không nhìn thấy chúng ta đâu" .
"Không nhìn thấy? Chẳng lẽ anh ấy là người mù? Nhưng khi đứng lên căn bản nhìn không giống…. người đàn ông mặt mày sáng ngời như vậy sao có thể là người mù đây."
Nghe vậy, cô gái kia đang định nói gì, thì nghe thấy tiếng chuông reo thanh thúy vang lên, một cô gái duyên dáng mặc sườn xám xanh nhạt đi vào, nụ cười mềm mại, dung mạo như tranh vẽ.
Hình như là có thể cảm nhận được người đến, chỉ thấy người đàn ông trên lầu đột nhiên dừng lại động tác trong tay, bờ môi nở nụ cười sáng rỡ tuyệt đẹp, đứng dậy đi xuống lầu dưới. Thật ra thì anh vừa đứng lên, tất cả tầm mắt của phụ nữ lầu trên lầu dưới không kiềm chế được liền nhìn anh chăm chú, vậy mà người đàn ông kia tựa như không có cảm giác, tầm mắt vững vàng rơi vào trên bóng dáng người mới từ cửa bước vào, trong mắt dường như không bao giờ có thể thấy người nào nữa. Trong nháy mắt Tiểu Anh hiểu một câu "không thấy được" mà đám bạn vừa nói kia là có ý gì. Người đàn ông này cũng không phải là người mù, nhưng mà trong mắt anh chỉ nhìn thấy một người mà thôi, những người khác đều là không khí.